Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 33: Búp Bê [7]



[☆Phất lên trong một đêm]

Vân Lạc nói đúng. Bốn người bị thổi đến ngã trái ngã phải, giá trị sinh mệnh dần dần giảm xuống. Tư Nghiên vốn chỉ còn 100 điểm sinh mệnh, liên tục bị trừ 30, 20, nhanh thôi sinh mệnh sẽ về 0.

Nghe vậy, cuồng phong lập tức ngừng lại. Búp bê quay mặt đi, ánh mắt mang theo một tia ngạc nhiên vui mừng và một chút tìm tòi nghiên cứu.

Lòng Tư Nghiên hoảng sợ, ra sức giãy giụa. Cố tình Vân Lạc cứ ôm chặt cứng, chẳng khác nào bạch tuột quấn vào không thả.

Thực ra, cái này ôm này có ý rất nhiều tầng ý nghĩa.

Bảo vệ Tư Nghiên, có thể tránh bị thương, tránh bị loại. Thứ hai, phòng ngừa cô ấy đột nhiên bỏ chạy. Thứ ba...... Lỡ búp bê không nghe khuyên bảo, khăng khăng tấn công người chơi, vậy đừng trách cô động thủ với chủ nhân búp bê!

Vậy nên Vân Lạc lì lợm la liếm, tuyệt không buông tay.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ kinh sợ, trực tiếp ngẩn người tại chỗ.

Ánh nắt Thề Sống Chết Tương Tùy lập loè, nháy mắt cô ta chợt có một suy nghĩ trong đầu.

Bên kia, Tư Đồ không màng thế sự, nhanh chóng tháo bỏ xiềng xích, đẩy cửa chính ra. Đồng thời anh cao giọng hô, "Đi mau!"

Nói xong dẫn đầu bước đi.

Ngoài ra, anh vội vàng rời đi nhưng lại không quên lấy ổ khoá và chìa khoá, bỏ vào trong túi mang đi......

Tiêu Tiêu Mộ Vũ bừng tỉnh. Cậu định chạy nhanh đuổi theo, ai ngờ Thề Sống Chết Tương Tùy đã chạy ở phí trước.

Nhưng đúng lúc này, Vân Lạc, Tư Nghiên, Tiêu Tiêu Mộ Vũ và Thề Sống Chết Tương Tùy bị gió nhẹ bao vây, lơ lửng trong không khí, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Hai mắt búp bê Katie ngăm đen, nhìn chằm chằm Vân Lạc không bỏ, giọng nói bén nhọn, "Chứng minh cho ta xem."

Vân Lạc nói to, "Tao vô tình nhìn thấy một pháp trận trên cổ tay phải của Tư Nghiên! Chắc chắn là pháp trận nguỵ trang!"

Nghe vậy, Tư Nghiên cuống quít che cổ tay phải lại. Đáng tiếc, đã không kịp.

Giây tiếp theo, một ít mực nước còn sót lại trên bàn bị cuồng phong cuốn lất, văng thẳng vào cổ tay Tư Nghiên. Trót lọt phá giải được pháp trận, thuật nguỵ trang nháy mắt bị hoá giải.

Lúc này Vân Lạc lại đánh giá Tư Nghiên, kinh ngạc phát hiện đối phương đã không còn giống hình dáng khuôn mẫu của hệ thống nữa, mà là một thiếu nữ trẻ trung hoạt bát, khoảng 17-18 tuổi.

"Đúng là người! Rốt cuộc em cũng tìm được người!" Giọng nữ lần thứ hai vang lên, nhưng lúc này giọng nói không hề bén nhọn, ngược lại lộ ra vài phần vui mừng không thể che giấu.

Ngược lại, vẻ mặt Tư Nghiên thối hoắc, như đã đoán trước được bị kịch thảm hại của mình.

Ba người Vân Lạc, Tiêu Tiêu Mộ Vũ và Thề Sống Chết Tương Tùy chậm rãi rơi xuống mặt đất, lông tóc không bị tổn hại.

Vân Lạc phất tay, ý bảo những người khác nhanh chạy đi.

Thề Sống Chết Tương Tùy nhìn chằm chằm Vân Lạc một lát, sau đó xoay đầu chạy đi, không chút do dự.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ nói lời nghĩa khí, quan tâm chiến hữu đồng cam cộng khổ, "Bạn không đi hả?"

"Ở lại xem kịch." Vân Lạc cà lơ phất phơ nói.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Tâm tư của những ông lớn, đoán thế nào cũng không ra.

Day dứt lắm nhưng cậu cũng đã chạy nhanh như chớp, chạy thoát thành công.

Dường như búp bê không thấy người chơi đang lần lượt chạy đi ngay trước mắt, chỉ một lòng một dạ nhìn chằm chằm Tư Nghiên, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Những người chơi còn lại đã rời đi, Vân Lạc thở phào một hơi, dáng vẻ bình tĩnh thong dong —— những chuyện lăn lộn tiếp theo của cô đều sẽ không liên lụy đến người khác nữa, vậy mới tốt.

Sau đó cô bình tĩnh xem kịch, vô cùng tò mò diễn biến của câu chuyện. Nói thật, mặc dù đã tìm được chủ nhân, nhưng vẫn còn nhiều điều cô không hiểu lắm.

Giây tiếp theo, Vân Lạc liền thấy trán Tư Nghiên bị điểm mực, dường như có một bàn tay vô hình nào đó đã vẽ pháp trận.

Một phút sau, pháp trận hoàn thành, cơ thể Tư Nghiên bắt đầu bị thu nhỏ!

Đầu tiên là 1 mét 5, sau đó 1 mét bốn, tiếp theo 1 mét 3...... Rất nhanh đã biến thành trẻ con, rồi nhỏ bằng em bé, sau đó cao bằng Katie, cuối cùng...... chỉ nhỏ bằng nửa ngón trỏ.

Vân Lạc nhìn đến sửng sốt.

Gió nhẹ thổi qua, đứa trẻ siêu nhỏ nằm trên tay Katie.

Katie khẽ vuốt phần lưng của Tư Nghiên, hôn lên mặt cô ấy, sau đó ôm vào lòng. Toàn bộ quá trình vô cùng dịu dàng, như sợ làm hư búp bê vậy.

Tư Nghiên ra sức vùng vẫy, nhưng không sao thoát khỏi gông xiềng.

Vân Lạc thầm nghĩ, chẳng lẽ là hoán đổi thân phận? Từ giờ trở đi Katie là chủ nhân, Tư Nghiên là búp bê?

"Cảm ơn ngươi." Giọng nữ trong trẻo dịu dàng vang lên.

Vân Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy nét cười xinh đẹp thanh nhã của Katie, dường như còn cất chứa một tia vui vẻ không nói được thành lời.

Ngược lại, Tư Nghiên mang một vẻ mặt oán hận, dữ tọn trừng mắt nhìn Vân Lạc, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Vân Lạc chớp chớp mắt, vẫn không nhúc nhích. Đứa nhỏ này đừng chỉ nói cảm ơn thôi chứ! Làm gì đó có ích đi, ví dụ như đạo cụ quý giá phá giá, đưa đại cho cô tám hay mười món đạo cụ, để không uổng công cô tìm chủ nhân về giùm.

Đáng tiếc Katie không hề muốn trả ơn bằng số tiền lớn, nó còn cất cao giọng nói, "Người ta muốn tìm đã tìm được, ngươi có thể đi rồi."

Vân Lạc, "!!!"

Tự dưng cô liên tưởng đến một video cho mèo ăn trên mạng. Lúc đói bụng "Meo meo meo", dáng vẻ rất ngoan ngoãn, vui vẻ để cho người vuốt ve, nhưng chờ khi ăn xong......

# Mày là ai dợ! #

# Tao quen mày hở? #

# Đừng có mà sờ lung tung #

# Đừng có mà chắn đường #

......

Nói đơn giản đó chính là qua cầu rút ván, trở mặt làm ngơ.

Vân Lạc không cảm xúc, nghĩ thầm, đây chính là toàn bộ cảm giác khi bị BOSS hố cho một vố!

"À quên" Hình như Katie nhớ ra gì đó, tùy ý nói, "Có một món đồ bỏ, tặng cho ngươi vậy."

Vừa dứt lời, gió nhẹ thổi qua, một món đồ nào đó bị ném xuống bên chân Vân Lạc.

Vân Lạc như đã hiểu ra, bĩu môi. Ném món đồ không cần cho người chơi xem như là khen thưởng, kiêu ngạo dạng này, thật sự không sao à?

Nhưng khi nhặt đạo cụ lên cô liền ngây người, sao thứ này lại là đồ bỏ?

Cô không kịp nghĩ nhiều thì phó bản đã kết thúc, người chơi tự động truyền tống ra khỏi phó bản, cô hóa thành tia sáng trắng.

**

Vân Lạc vừa trở lại phòng, vách tường tự động hiện lên bảng tổng kết.

【Người chơi đã điều tra rõ chân tướng, đạt được đánh giá loại A.】

【Giá trị kinh nghiệm +180, đồng vàng +45 xu. 】

Theo sau, giao diện thuộc tính hiện ra ——

Tên nhân vật: Vân Lạc

Cấp: 3 ( tiến độ thăng cấp 66.67%)

Giá trị sinh mệnh: 300

Đồng vàng: 125 ( 80+45)

Vậy mà là đánh giá A!

Vân Lạc rất kinh ngạc, tự nói, "Không phải mỗi phó bản chỉ có một người đạt được đánh giá A thôi à, sao mình lại được? Có ba người chơi thoát khỏi phó bản trước mình. Chẳng lẽ thoát khỏi biệt thự chỉ được đánh giá B?"

Nghĩ vậy, cô tiện tay nhắn tin hỏi Tư Đồ.

Sau đó nhìn về phía số tiền vàng, cô cân nhắc, "Cửa hàng trong trò chơi cũng có bán đạo cụ chống đỡ, nhưng ít nhất là 200 xu, hơn nữa mua xong sẽ tự động khóa."

"125 xu...... Còn xa lắm!"

"Nếu không phải không thể giao dịch bằng xu và đạo cụ sau khi mua sẽ bị khóa, thì giá cả của các món đạo cụ không khóa trên thị trường sẽ không bị xào lên cao như vậy."

Nhưng tùy thời thế thôi, ai biết sau này công ty game có đổi chính sách không? Nhân cơ hội này mà nhanh kiếm tiền.

Nghĩ vậy, Vân Lạc lấy đạo cụ mới ra.

Đó là một con búp bê, kích thước khoảng bằng bàn tay người lớn, tóc dài ánh kim, gắn một chiếc nơ trên đầu, mặc một chiếc váy dài màu rượu vang, ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ vô cùng dễ thương.

Nhìn sơ qua thì y hết chị em với búp bê Katie vậy. Nhưng kỳ lạ là, hình như Katie vô cùng chén ghét nó.

Búp Bê: Vật phẩm đặc biệt, được con người cúng bái trong thời gian dài, búp bê có một năng lực đặc thù, chắn tai ương cho chủ nhân. Khi giá trị sinh mệnh của chủ nhân về 0, búp bê sẽ tử vong thay chủ nhân. Sau đó chủ nhân sẽ được hồi sinh, giá trị sinh mệnh nguyên vẹn, búp bê biến mất. ( không khóa)

Vân Lạc nhìn đi nhìn lại ba lần, lòng kinh ngạc không thôi. Búp bê thế mà là đạo cụ hồi sinh! Vậy bán được bao nhiêu tiền?

Đúng vào lúc này, Tư Đồ trả lời, "Ừm, thoát khỏi biệt thự đầu tiên cũng chỉ nhận được đánh giá B."

Giờ phút này, Vân Lạc còn lo A, B gì nữa? Cô vội vàng chụp lại thuộc tính của búp bê gửi sang cho Tư Đồ xem, gấp không chờ nổi hỏi, "Mua đạo cụ này không? Mua thì trả bao nhiêu?"

Cô hít sâu mấy lần, cố gắng bình tĩnh không kích động, nhưng không kìm chế được nhịp tim đang rộn ràng! Cô có linh cảm, có thể lần này cô sẽ phất lên chỉ trong một đêm!

Sau khi nhận được hình, Tư Đồ không thể nói nên lời thật lâu. Đây là lần đầu tiên anh thấy được đạo cụ hồi sinh, nhất thời không biết nói gì.

Suy nghĩ hồi lâu, anh lại chuyển tiếp hình sang cho em họ, hỏi xem ý nó ra sao.

Em họ trả lời rất nhanh.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Thật hả anh? Trò này có đạo cụ hồi sinh luôn!"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Sống lại đầy máu, một món đạo cụ này tương đương với bao nhiêu món đây? Trâu bò, quá trâu bò!"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Anh, anh ruột, đồ ở đâu vậy? Dù giá cao cách mấy em cũng phải cuỗm được đạo cụ này! Lỡ rơi vào tay Triệu Kim Minh thì em sẽ chết chắc!"

Giá thị trường của đạo cụ trân quý giá chống đỡ được 50 sát thương là 5000 tệ, đạo cụ có chức năng hồi sinh đặc biệt này thì nên mua với giá bao nhiêu?

Cấp bậc càng cao, tác dụng của đạo cụ càng lớn. Còn phải xét đến yếu tố hiếm có và yếu tố thị trường......

Im lặng một lát, Tư Đồ trả lời, "Hai mươi vạn bán không?"

Hai, mươi, vạn!

Vân Lạc lập tức vứt bỏ liêm sỉ, "Bán!"

Chuyển khoản, đạo cụ gửi qua hộp thư, giao dịch nhanh chóng hoàn thành.

Vân Lạc đã lao lực cả đêm, tinh thần mệt mỏi, rất mệt mỏi. Nhưng bây giờ nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng, tinh thần sáng láng ngay, cả người đều thoải mái, chơi một màn phó bản khó nữa cũng chẳng hề hấng gì!

Nhưng phó bản khiến người chơi quá lao lực, suy xét một lát, Vân Lạc quyết định thôi nghỉ đi. Dù sao hôm nay cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, nghỉ ngơi chút cũng chả sao.

Đúng lúc này, trên vách tường hiện ra,【Bạn muốn xem nội dung phó bản "Búp Bê" không?】

【Có】

【Không】

Vân Lạc ung dung chạm vào chữ【Có】, định vừa xem vừa nghỉ ngơi.

**

Bên kia, sau khi giao dịch thành công, Tư Đồ lấy chìa khóa pháp trận ra, gửi sang cho em họ. Sau đó cụp mắt, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Vốn anh cảm thấy, mình rời phó bản trước và nhận được đạo cụ chống đỡ 80 điểm sát thương là khá ổn.

Nhưng mọi việc cũng chỉ là tàm tạm. So với Vân Lạc, biểu hiện của anh chỉ có thể xem là miễn cưỡng chấp nhận được.

Tư Đồ cảm thấy rất buồn bực, nhưng thằng em họ cứ gửi tin nhắn ăn ( quấy) mừng ( rầy).

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Anh! Là đạo cụ hồi sinh thật!!! Không phải hình photoshop!"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Em sẽ mang theo búp bê trân quý này, lúc thi đấu sẽ mang nó theo!"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Đạo cụ ở đâu ra vậy ạ? Còn nhiều món giống này nữa không? Tiền không là vấn đề, mua giá cao em cũng vui!"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Ha ha, thằng cháu Triệu Kim Minh kia chắc không ngờ được đâu, sau này đi phó bản, nó chỉ có một mạng, em lại có tới n mạng!"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Nếu có mười món đạo cụ như này thì em sợ cái gì nữa?! Bịt mắt chơi cũng có thể thắng Triệu Kim Minh!"

Nhìn ra được, tinh thần của Tiêu Tiêu Mộ Vũ rất phấn chấn. Cậu gửi tin đến liên tục, không kìm nén được sự vui vẻ trong lòng.

Tư Đồ cong khóe miệng, ý cười lạnh lùng, trả lời, "Đạo cụ là Vân Lạc tìm được, chỉ có một món như vậy. Mày cho rằng đồ này rất dễ tìm, tuỳ tiện là có thể có một đống à?"

"Nếu phó bản khó luôn có đạo cụ đặc thù vậy cũng vừa hay, mỗi tối anh đều dẫn mày đi phó bản khó. Vừa rèn luyện vừa tìm đạo cụ đặc thù."

"Nói vậy thì gần cuối phó bản tình huống sẽ gấp rút lắm, không thể phó thác toàn bộ mọi chuyện vào mày được, thôi thì cứ luyện tập trước. Mày phải nắm bắt cơ hội, không ngừng mài giũa chính mình, tăng thực lực lên."

"Hơn nữa, mày cũng nên trưởng thanh lên. Dù lúc đầu không đấu lại thì cũng phải biết học tập người khác, lấy thừa bù thiếu."

Một chậu nước lạnh đột nhiên hất vào mặt, Tiêu Tiêu Mộ Vũ rốt cuộc cũng tỉnh táo.

Cậu khẽ nhếch, biểu cảm kinh ngạc, gì? Cậu chỉ muốn mua đạo cụ đặc thù thôi mà, sao lại đổi thành sau này mỗi tối đều đi phó bản khó với anh họ vậy?

Hơn nữa...... Đạo cụ là Vân Lạc tìm được, hai người họ đi phó bản khó cũng có lợi ích gì? Có thể loát được đạo cụ đặc thù à?

Tác giả có lời muốn nói:

[Chương trước]

Tư Nghiên, "Giúp mình được không?"

Vân Lạc, "Nhiều lời vô nghĩa, blabla"

Xong việc

Tư Nghiên ( oán hận): Không phải đã nói giúp à!

Vân Lạc ( mặt lộ vẻ vô tội): Bạn nhờ nhưng mình đâu đồng ý ( đề tài trực tiếp bị bỏ qua)

=====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.