Chạy ngược hướng kim đồng hồ, bảo điện rất nhanh đã gần ngay trước mắt.
Vân Lạc tập trung nhìn vào liền phát hiện trong điện đang thờ Phổ Hiền Bồ Tát, thế là vội vàng chạy vào như bay. Chưa lấy lại nhịp thở cô đã lập tức muốn đốt hương cầu nguyện. Ai mà có dè, hương không có thì thôi đi, hộp diệm nó cũng không tha!
Vân Lạc "......"
Dù ngã Phật từ bi, nhưng mắt Kim Cương cũng phẫn nộ đấy! Người chơi đúng là không sợ chết.
Phong Du Dương không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nhưng vẫn đến chậm một bước. Khi nhận ra trên bàn không có hộp diêm cô ấy lập tức vui vẻ.
Vân Lạc rũ mắt, đầu không ngừng suy nghĩ. Đột nhiên, cô nhe răng cười "Trên bàn thiếu đồ dùng cũng không sao, bạn có mà đúng không? Cậu nguyện đi rồi chúng ta trao đổi kinh Phật."
Nghe vậy, Phong Du Dương lập tức nghẹn lời. Cô ấy nhớ lại, đúng là vậy thật. Tứ đại Bồ Tát cùng hệ, nếu muốn vượt ải sợ là phải vái lạy đủ bốn người. Vân Lạc có kinh Phật trong tay, sau này hai người tất phải hợp tác.
Nghĩ vậy nên cô ấy không tính toán gì nữa, thành thật lấy dụng cụ ra để bắt đầu cầu nguyện.
Vân Lạc đứng bên cạnh nhìn, thuận tiện tụng "Kinh Địa Tàng Bồ Tát Bổn Nguyện", quyết không lãng phí thời gian.
So với "Kinh Pháp Hoa" thì "Kinh Địa Tàng Bồ Tát Bổn Nguyện" ngắn hơn, còn dễ tụng hơn nên một lần tụng chỉ tốn hai ba phút.
Bé quỷ tập trung tinh thần lắng nghe, dáng vẻ y hệt học sinh giỏi.
Phong Du Dương nghiêm túc dâng hương, bé quỷ trên vai vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vân Lạc, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Cầu nguyện kết thúc rất nhanh.
Phong Du Dương nín thở, tĩnh tâm chờ đợi. Ai ngờ khoảng ba phút sau mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Cô ấy lập tức ngây người. Các bước dâng hương không sai, sao lại không có kinh Phật?
Phong Du Dương chưa từ bỏ ý định, lại dâng một nén hương. Tia sáng lóe lên, trên bàn xuất hiện một tấm bùa hộ mệnh.
Vân Lạc đứng cạnh nhìn thấy rõ, cân nhắc một hồi liền bước chậm đến, cười nói "Phật độ người hữu duyên."
"Là sao?" Vẻ mặt Phong Du Dương ngơ ngác.
"Trên bàn không có hương cũng không có diêm, rõ ràng là Sao Trời và Mưa Sao Băng không biết cách vượt ải nên chỉ có thể dùng thủ đoạn lấy cắp đồ, bắt người chơi phải đoàn kết lại." Vân Lạc bình tĩnh phân tích.
"Không phải có người nhanh chân đến trước mà là Bồ Tát tức giận nên không cho bạn kinh Phật."
"Nghĩ kĩ lại xem, chúng ta tới chùa là để xin giúp đỡ nhưng mấy người lại lấy hương, lấy diêm của người ta đi là sao?"
"Thái độ bất kính, hành vi bất chính, cũng khó trách Bồ Tát tức giận."
Phong Du Dương "......"
Pho tượng mà cũng tức giận? Có cần thần kỳ vậy không?
Nhưng nghĩ lại đột nhiên cô ấy thấy cũng có lý. Người chịu khổ trên đời hãy còn nhiều, bọn họ thì vô lễ trước nên Bồ Tát thật sự không có nghĩa vụ phải giúp đỡ. Vẫn đồng ý ném cho một tấm bùa hộ mệnh thì phải cảm tạ ngã phật từ bi.
"Làm sao để chứng minh lời bạn nói là đúng?" Phong Du Dương bán tín bán nghi.
Vân Lạc hơi hơi mỉm cười "Lần này đến tôi dâng ba nén hương. Nếu bạn dâng rồi nhưng không nhận được gì vậy sau khi mình dâng hương mà vẫn nhận được kinh Phật thì có thể chứng minh hành vi của bạn có vấn đề. Nếu mình dâng hương cũng không phản ứng ——"
Cô cố ý kéo dài lời nói.
"Nếu cũng không phản ứng?" Phong Du Dương truy hỏi theo bản năng.
"Vậy thì có người nhanh chân đến lấy kinh Phật trước rồi." Vân Lạc trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tâm trạng Phong Du Dương hỗn loạn, nhất thời cảm thấy thật mờ mịt. Cô ấy không nghĩ gì nhiều khi lấy hương, diêm, lư hương và đệm lót đi cả, không ngờ bây giờ lại lâm vào thế bị động.
Nhưng nếu hành vi này thật sự làm Bồ Tát tức giận, vậy thì kinh Phật có cầu cũng không đến. Muốn vượt ải chỉ có thể mượn kinh Phật hoặc dựa vào bùa hộ mệnh.
Phong Du Dương biết rõ, trông cậy vào bùa hộ mệnh không bằng thoát luôn phó bản để chơi lại ván mới. Thế là cô ấy lui xuống ý bảo Vân Lạc tiến lên, "Bạn thử đi."
Vừa dứt lời, Vân Lạc liền đi đến bên cạnh đệm lót, bắt đầu dâng hương.
Cầu nguyện, cắm hương, bái Phật, các bước không khác gì Phong Du Dương đã làm.
Nhưng Vân Lạc vừa bái xong, ánh sáng lóe lên, kinh Phật liền xuất hiện trên mặt bàn.
Phong Du Dương, "......"
Hành động như đúc, cô ấy cầu nguyện, Bồ Tát sống chết không phản ứng mà chỉ vờ như không thấy; Vân Lạc cầu nguyện, chỉ chốc lát sau liền thỉnh được kinh Phật. Tiêu đời, cô ấy thật sự đã nằm trong sổ đen của Bồ Tát!
Vân Lạc đến gần, cầm lấy kinh Phật thấy đầu trang ghi dòng chữ "Kinh Hoa Nghiêm".
Giây tiếp theo, Phong Du Dương nhanh chóng quyết định, rất thức thời nói "Bạn nói gì mình cũng nghe hết. Nhưng khi bạn vượt ải rồi thì làm ơn cho mình mượn lại tất cả kinh Phật."
Tình hình trước mắt đã rõ ràng, dựa vào bản thân thì cô ấy không thể vượt ải được.
Bé quỷ trên người ghét bỏ nhìn ký chủ của mình, sau đó cắn một cái vào vai của Phong Du Dương cho hả giận. Nó rất là căm giận và bất bình, sao mà mình lại vớ phải một ký chủ vô dụng như vậy?
Phong Du Dương nét mặt tối sầm, nói thầm "Ông tướng của tôi ơi đừng có cắn nữa. Cắn nữa là chưa lấy được kinh Phật là mày đã biến mất rồi!"
Trong mắt bé quỷ chỉ có sự khinh thường, trên mặt viết đầy chữ "Đáng đời".
Phong Du Dương "......"
Vân Lạc gật gật đầu đồng ý "Còn thiếu một bộ là mình gom đủ rồi. Cùng đến điện thờ Văn Thù Bồ Tát thôi, đợi mình vượt ải xong thì sẽ đưa hết kinh thư cho bạn."
Chuyện tới nước này, ngoại trừ đánh cuộc nhân phẩm của Vân Lạc một phen ra thì Phong Du Dương không còn cách nào khác.
Thương lượng xong thì hai người vội vàng lên đường.
**
Một nơi khác, trước điện thờ Tây thiên vương Quảng Mục, Sao Trời nói liên thanh một bước cũng không nhường.
Cách anh ta không xa là Mưa Sao Băng đang đứng đối diện mặt không cảm xúc.
"Hương để dâng trong chùa đều bị tôi giấu hết rồi. Không có tôi anh không vượt ải được đâu." Sao Trời lần thứ hai mở miệng uy hiếp.
"Trùng hợp ghê." Môi mỏng của Mưa Sao Băng nhẹ cong, không chút để ý nói "Tôi cũng giấu hết diêm trong chùa rồi. Không có tôi, anh cũng không vượt ải được."
Sao Trời "......"
Vì đâu mà mỗi lần uy hiếp đều không thành công vậy? Không giống trong dự liệu gì hết.
Đột nhiên anh ta nhớ đến lúc mới bắt đầu phó bản. Anh ta nói, "Chỗ này là chùa, nhất định sẽ có cách giải quyết." Sau đó Mưa Sao Băng và Phong Du Dương nhanh chân hơn anh ta một bước.
Lúc ấy anh ta thấy hai người này thật đáng giận, nghĩ rồi lại nghĩ thế là cách nghĩ cũng thay đổi —— có thể hai người này sẽ dựa vào bản lĩnh để đoạt hạng phó bản trước. Việc anh ta có thể nghĩ ra thì người khác cũng có thể.
Giống như đồ dùng dâng hương vậy, anh ta lấy tất cả hương dâng trong chùa đi thì Phong Du Dương đã lấy luôn nguyên bộ. Sau khi giấu tất cả hương mà anh ta lấy thì Mưa Sao Băng cũng đã thong thả giấu diêm đi để không bị người khác uy hiếp.
Lăn lộn nửa ngày, bản thân không nhận được gì mà ngược lại đã lãng phí không ít thời gian.
Nghĩ vậy, Sao Trời không khỏi ảo não, sớm biết người chơi khó chơi như vậy thì chi bằng thành thật chơi cho rồi.
"Nếu không muốn cá chết lưới rách cùng nhau chết chùm thì hợp tác đi thôi." Mưa Sao Băng thuận thế đề nghị.
Sao Trời còn có thể nói gì? Đương nhiên chỉ có thể ủ rũ đồng ý.
Bước hợp tác đầu tiên là phải có người chịu thiệt nói ra manh mối trước.
Sao Trời bành mặt ra mà nghĩ, nan đề của trò Vô Hạn Cầu Sinh lại bắt đầu trình diễn. Người khác muốn nghĩ gì thì nghĩ, dù sao thì anh ta thà bị loại chứ không muốn chịu thiệt.
May mắn là Mưa Sao Băng rất dễ nói chuyện. Anh ấy chủ động nói "Tôi sẽ bắt đầu trước."
Tạm dừng một lát anh ấy mới nói tiếp "Sau khi vào bảo điện, tiểu quỷ sẽ cảm thấy nôn nóng bất an. Ở trong điện thờ khoảng mười phút nó sẽ nhịn không được mà tấn công."
Mở đầu trước luôn có chỗ tốt —— có thể nói một vài manh mối chẳng có tí ích lợi nào.
Nói đi cũng phải nói lại, sự tín nhiệm cũng sẽ dần được hình thành. Không người chơi nào ngốc đến nỗi móc tim móc phổi nói hết những manh mối ra ngay từ lúc đầu.
Sau đó là đến lượt Sao Trời. Anh ta suy tư một lát mới nói "Khi tiểu quỷ thấy bực bội, sợ hãi, cảm xúc cực đoan không ổn định cũng sẽ phát rồ tấn công người."
Mưa Sao Băng nghe xong cũng biết đối phương không nói dối nên cũng tiếp lời "Đốt hương, quỳ lạy rồi cắm vào lư hương thì sẽ nhận được một tấm bùa hộ mệnh."
Sao Trời biết rõ manh mối tiếp theo có thể xem là tương đối cao cấp, sợ bản thân có thể sẽ bị hố bất cứ lúc nào nên thái độ không khỏi trở nên cẩn thận. Suy nghĩ một hồi lâu anh ta mới chậm rãi mở miệng "Tôi thử dâng hai, ba nén hương rồi sau đó đợi một hồi nhưng cũng không xảy ra chuyện gì."
Dâng ba nén hương cũng không được gì? Mưa Sao Băng trợn tròn mắt dường như đã nhận ra được chuyện gì đó.
Lấy lại bình tĩnh, anh ấy vờ như không có chuyện gì "Trao đổi đến đây thôi. Tôi chỉ biết những chuyện đó, những thứ khác không rõ lắm."
Nghe vậy, Sao Trời không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Dựa vào những manh mối thế này thì anh ta chắc chắn không vượt ải được.
"Đến nước này rồi không nên giấu diếm gì nữa." Mưa Sao Băng thương lượng "Chi bằng anh lấy hương lại đây, tôi thì lấy diêm ra. Mỗi người dâng một nén rồi tìm hướng giải quyết sau?"
"OK." Sao Trời gật đầu đồng ý.
Hai người giao kèo xong, đợi đầy đủ đồ dâng hương xong thì chia ra hành động.
Nhìn Sao Trời đi xa, Mưa Sao Băng cầm lòng không đậu thấp giọng mắng "Chết tiệt! Lấy hết hộp diêm chắc sẽ không phạm phải cấm kị gì đâu nhỉ?"
Thực ra khi trao đổi manh mối, anh ấy đã ngấm ngầm giữ lại một chiêu.
Khi trò chơi mới bắt đầu, Mưa Sao Băng đã dâng ba nén hương dựa theo thói quen, cũng thuận lợi nhận được một kiện áo cà sa.
Khoác áo cà sa lên người tiểu quỷ thì vật phẩm nháy mắt biến mất. Tiểu quỷ sau đó cũng trở nên suy yếu, cơ thể cũng trở nên trong suốt.
Sau đó anh ấy thử dâng số lượng hương khác nhau nhưng không thu hoạch được gì.
Vì muốn thử nghiệm thiết lập của phó bản nên Mưa Sao Băng liền đi đến bảo điện khác, trước là thắp một nén hương. Lúc này, anh ấy nhận được một tấm bùa hộ mệnh. Sau đó dù có dâng hai, ba, bốn hay năm nén hương cũng không có hiện tượng gì.
Lúc này anh ấy đã rõ, một người chơi trong cùng một điện thờ chỉ có thể nhận được một đạo cụ. Dâng ba nén hương sẽ nhận được đạo cụ tốt hơn một nén hương, sau này dâng ba nén sẽ tốt hơn.
Ai ngờ kế hoạch lại bị thay đổi. Khi đến điện thờ thứ ba anh ấy phát hiện toàn bộ hương đã bị người khác lấy hết......
Một năm Mưa Sao Băng sẽ đi chùa một hai lần và chưa bao giờ gặp qua người nào điên cuồng như vậy! Đến hương dâng cho Bồ Tát mà cũng dám lấy, đúng là không sợ gặp báo ứng!
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hương đã bị lấy đi nhưng anh ấy không gặp tên trộm bị sét đánh trong bảo điện có thể thấy hành vi này có thể chấp nhận được. Cũng chỉ là phó bản mà thôi, chắc không đến nỗi chân thật như ngoài đời.
Xuất phát từ suy tính này nên anh ấy cũng lấy hết hộp diêm trong điện để tránh bị người chơi khác khống chế.
Nhưng như Sao Trời vừa nói thì anh ta đã thử dâng ba nén hương nhưng cũng không có hiện tượng gì.
Trò chơi chỉ vừa bắt đầu, phần trăm bị người chơi khác đoạt đạo cụ trước tương đối thấp.
Vậy nên trong nháy mắt Mưa Sao Bằng liền chắc chắn rằng Sao Trời đã gặp báo ứng. Xui xẻo chính là anh ấy cũng bị tương tự vì đã làm việc sai trái......
Giờ khắc này, Mưa Sao Băng giậm chân đấm ngực, ảo não không thôi, thật muốn xách thằng nhãi gây chuyện ra hung hăng tẫn cho một trận. Tiếc là người chơi với nhau thì không thể tấn công. Anh ấy chỉ đành nén lại bất an, đề nghị hợp tác thử dâng hương lại một lần nữa.
Nhưng trong lòng nặng trĩu, giác quan thứ sáu không ngừng cảnh báo tương lai ảm đạm đang chờ đợi phía trước.