Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 62: Nhà Mèo [6]



☆[Mèo to béo! Béo nhất trần đời!]

Chiến Hỏa Liên Miên lao lực bò ra khỏi đống thịt mỡ và mớ lông, cảm giác như nửa cuộc đời còn lại sắp không còn được bao lâu.

Ưng Kích Trường Không gian nan bò ra từ bụng mèo, nét mặt như hồn đã lìa khỏi xác.

"Chạy đi." Chiến Hỏa Liên Miên nhỏ giọng đề nghị.

Ưng Kích Trường Không nghiến răng nghiến lợi nói "Không, phải chơi với nó!"

Chiến Hỏa Liên Miên thở dài một tiếng, đầy quả thật là liều mạng mà chơi.

Đồng bọn nhất quyết không chịu rời đi, một mình anh ta trốn thì có nghĩa lý gì. Huống hồ hiện giờ giá trị sinh mệnh còn thấp hơn 100, có thể sẽ bị đăng xuất bất cứ lúc nào.

Nếu tiếp tục tiến công và nhận được gợi ý thì có khả năng sẽ vượt được ải trước khi bị loại. Tục ngữ có câu tấn công là cách phòng thủ tốt nhất mà.

Thương lượng xong, hai người đồng tâm hiệp lực cầm len đi về hai hướng.

"Mẻo?" Mèo mướp nghiêng đầu, vẻ mặt mê mang.

Nó dùng vuốt móc lấy một sợi len, bỗng phát hiện ra những sợi len này dường như đang quấn lấy thân mình nó.

Mèo mướp "......"

Không không không, nó không thể lại bị mắc bẫy nữa, thật sự không thể ném mặt mèo đi.

Nghĩ như vậy, mèo mướp nhanh nhẹn nhảy ra khỏi đống len.

Chiến Hỏa Liên Miên "......"

Ưng Kích Trường Không "......"

Ủa, ủa, gì dợ, đâu giống trong kế hoạch đâu.

Theo kế hoạch thì mèo mướp sẽ phải vui vẻ chơi cùng đống len chớ. Nhưng hiện thực là mèo mướp lại chớp chớp mắt nhìn chằm chằm hai tên tiểu nhân, hình như lại muốn chơi trò đuổi bắt.

"Ngu muội rồi[1]!!" Ưng Kích Trường Không xoay người bỏ chạy, giọng điệu vô cùng bi thương và phẫn nộ.

[1]太坑了 (Léandre: Nếu dịch không khớp, xin cao nhân nào đó chỉ giáo giải nghĩa! Cảm tạ!)

"Sớm biết thì đã không giành với Gia Văn." Chiến Hỏa Liên Miên đồng dạng biết vậy chẳng làm.

Hai người liều mạng chạy về phía trước, mèo mướp vui vẻ đuổi theo sau, thoạt nhìn khung cảnh rất tươi vui.

Nhưng đương sự lại không hề thấy vậy mà ngược lại lại dự cảm được điềm xấu.

Chạy nửa phút, Ưng Kích Trường Không bị bắt được.

Lần này mèo mướp không dùng mặt mà dùng hai chân trước đè anh ta xuống, nghiêm túc suy nghĩ nên vui đùa thế nào với anh ta.

Ưng Kích Trường Không toát mồ hôi lạnh. Không biết vì sao anh ta luôn nhìn vào miệng mèo như thể đó là đích đến cuối cùng của mình.

Đồng bọn bị bắt, lát sau Chiến Hỏa Liên Miên mới nhận ra.

Nhìn lượng máu ít ỏi còn sót lại của mình rồi lại nhìn gương mặt hoảng hốt của đồng bọn, Chiến Hỏa Liên Miên cắn chặt răng, lớn giọng thị uy "Mèo mập! Đố em bắt được anh[2]!"

[2]Nguyên văn: Mau đuổi theo tao nè!

Chiến Hỏa Liên Miên nghĩ nếu anh ta chủ động khiêu khích thì tất nhiên BOSS mất kiên nhẫn. Một khi mèo mướp quay đầu đuổi theo anh ta thì Ưng Kích Trường Không liền có thể đào tẩu.

Ai ngờ vừa dứt lời mèo mướp liền kinh ngạc nhìn anh ta, vẻ mặt không dám tin, gần như không thể tin được bản thân vừa nghe thấy cái gì.

"Mèo to béo! Béo nhất trần đời[3]!" Chiến Hỏa Liên Miên tiếp tục lớn tiếng khiêu khích "Lúc mới gặp tao còn tưởng mày là một con heo."

[3]压倒炕 (Léandre: Xin cao nhân nào đó chỉ giáo giải nghĩa! Cảm tạ!)

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Ưng Kích Trường Không cười khổ liên tục. Dù rất biết ơn đồng bọn cứu giúp nhưng giác quan thứ sáu nói cho anh ta biết cách cứu giúp của đồng bọn rất có vấn đề.

Lời vừa nói xong anh ta liền cảm thấy sởn tóc gáy. Có vẻ như giây tiếp theo một điều gì đó rất khủng khiếp sẽ xảy ra.

Chính xác là như vậy.

Ưng Kích Trường Không có thể cảm nhận được rõ ràng núi thịt này dùng lực nhiều hơn. Sau khi nghe đồng bọn của anh ta khiêu khích xong thì móng vướt sắc bén cũng hiện ra. Có một móng vuột đâm thẳng vào hông anh ta, giá trị sinh mệnh -30.

Mèo mướp cong người lại, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm Chiến Hỏa Liên Miên không rời —— lại lần nữa, ngươi nói ai mập?!

Chiến Hỏa Liên Miên nuốt nước bọt một cách khó khăn. Trực giác mách bảo rằng anh ta đã nói bậy rồi và tình hình lúc này không ổn một chút nào.

"Ngao!" Dưới cơn thịnh nộ, mèo mướp phi thân vụt qua, cả người ngập tràn khí thế xé nhỏ Chiến Hỏa Liên Miên ra từng mảnh nhỏ.

Chiến Hỏa Liên Miên bất chấp tất cả chạy nhanh như bay rời đi.

Mèo mướp "Ngao ngao" kêu lên, điên cuồng đuổi theo sau.

Khốc Ái Đơn Cơ vất vả muốn chết mới tìm được một con chuột điều khiển từ xa, đang định chạy đến trước mặt BOSS xum xoe một hồi, ai ngờ vừa điều khiển con chuột đến trước mặt BOSS thì nó đã hung hăng nhào lên cắn xé thành từng mảnh.

Khốc Ái Đơn Cơ "???"

Anh ấy ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mèo mướp cao ngạo lạnh lùng liếc mắt, ý là tìm chỗ khác chơi đi ta tạm thời không muốn đếm xỉa tới ngươi. Sau đó sải bước đuổi theo mục tiêu.

Chiến Hỏa Liên Miên trái né phải tránh, cuối cùng cũng không thoát nổi truy binh. Đến lúc này anh ta mới phát hiện, trước đó mèo mướp chỉ chơi đùa với những người chơi và không hề nghiêm túc.

Bây giờ sử dụng toàn lực nên chẳng mấy chốc liền bắt được anh ta.

"Mẻo?" Mèo mướp vô cảm nhìn chằm chằm Chiến Hỏa Liên Miên, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy.

Chiến Hỏa Liên Miên sám hối tự đáy lòng "Tao sai rồi, tao không nên nói mày mập."

Ôi, bây giờ đổi ý thì đã muộn rồi! Mèo mướp cười lạnh, chân trước lướt qua nhanh như tia chớp.

Ngay sau đó, Chiến Hỏa Liên Miên hóa thành tia sáng trắng.

Vân Lạc đứng ở chỗ cao vây xem toàn bộ quá trình, không khỏi tấm tắc "Bị sờ vùng cấm địa thì tức giận, bị nói mập thì trở nên cọc tính...... Tâm tư của mèo thì đừng nên suy đoán, dù sao đoán cũng không đúng."

Ai mà có ngờ cờ tử vong của phó bản này lại là chê BOSS mập cơ chứ? Dù sao cô cũng không đoán được.

Ưng Kích Trường Không trơ mắt nhìn đồng bọn bị loại, cực kì bi thương nói "Là tao hại mày."

Vừa nói xong liền nhanh chóng tìm chỗ nấp.

Mèo mướp báo thù xong đã đến lúc đi tìm đồ chơi. Lúc này trên tay anh ta không có đồ chơi, lượng máu lại thấp, xuất hiện trước mặt BOSS thực sự không tiện.

Thực tế thì mèo mướp cũng chả muốn tìm anh ta.

BOSS dạo tới dạo lui, nhanh chóng chặn đường của Khốc Ái Đơn Cơ, kêu lên một tiếng uyển chuyển du dương "Mẻo? (Cũng có đồ chơi chuột nửa hả?)"

Khốc Ái Đơn Cơ sắp khóc đến nơi. Anh ấy đã tìm được một món đồ chơi mới lạ và thú vị nhưng nó lại xuất hiện không đúng lúc và món đồ chơi đó đã bị trực tiếp nhai thành từng mảnh.

Xem kịch xong anh ấy đang định bỏ chạy thì mèo ác bá đã cản đường không cho đi. Có vẻ như nó đang yêu cầu anh ấy mang ra một con chuột điều khiển từ xa khác để nghịch.

Nhưng mà...... làm gì có cái thứ hai!! Một cái duy nhất vừa mới bị gặm! Đã bị gặm!!

Đầu sỏ gây tội làm như không nhớ được vừa rồi mình đã làm gì, tiến lại gần thỏ thẻ "Méo mèo meo. ( Trên người ngươi chắc chắn còn đồ chơi, đừng có giấu, mau lấy ra.)"

Nếu không phải đánh không lại thì Khốc Ái Đơn Cơ đã sớm xông lên giáp lá cà rồi.

Giờ phút này, mặt anh ấy không cảm xúc, giọng nói cứng ngắc "Hết rồi, đồ chơi bị mày nhai nát rồi."

Mèo mướp: Không phải ta, ta không có, đừng nói bậy.

Phủ định ba lần liền, BOSS không thừa nhận bản thân làm chuyện xấu.

"Là mày làm." Khốc Ái Đơn Cơ một mực khẳng định.

Giây tiếp theo, mèo mướp thẹn quá hóa giận, bắt đầu đuổi bắt mục tiêu mới. Xét theo tư thế thì rất giống giết người diệt khẩu.

Khốc Ái Đơn Cơ lòng rất tức giận.

Nghĩ đến việc bị áp bức trong một thời gian dài và không có hy vọng vượt ải thế nên anh ấy quyết định thoát khỏi trò chơi. Anh ấy lớn tiếng quát "Mèo ác bá! Béo phúng phính! Phì chảy mỡ! Mập như heo!" Nói xong liền tự thoát khỏi phó bản.

Mèo mướp "......"

Bị mắng mà không tìm được ai để trả thù, đời mèo quả là khốn khổ.

Nó gục đầu xuống, buồn bã rời đi.

**

Xác định BOSS đã đi xa, Vân Lạc chạy đến trước mặt Ưng Kích Trường Không cười nói "Tôi biết bạn nhận được gợi ý. Nói tôi biết tờ giấy viết gì với nha."

Ưng Kích Trường Không hỏi lại "Sao tôi phải nói cho cô nghe?"

Vân Lạc nửa đùa nửa đe dọa "Vì nếu bạn không nói thì tôi định là sẽ dẫn mèo mướp lại đây sau đó chạy theo sau bạn."

Tuy rằng Ưng Kích Trường Không cấp 5, Vân Lạc cấp 4, nhưng giờ phút này giá trị sinh mệnh của Vân Lạc còn 260 mà Ưng Kích Trường Không chỉ còn lại 110. Nếu miễn cưỡng vượt qua thì người bị loại trước chắc chắn không phải là Vân Lạc.

Mẹ kiếp, nhỏ này đủ tàn nhẫn! Ưng Kích Trường Không chửi ầm trong lòng nhưng trên mặt lại không dám mảy may để lộ.

Ai ngờ Vân Lạc lại nói "Dù bạn không nói thì tôi cũng có linh cảm sương sương rồi. Hỏi bạn là để đảm bảo hơn thôi."

Ưng Kích Trường Không im lặng không lên tiếng.

"Nếu tôi vượt ải thành công, nhận được đánh giá A, nói không chừng những người sống sót cũng có thể vượt ải được luôn á?" Vân Lạc không ngừng cố gắng.

Ưng Kích Trường Không biết rõ trợ thủ của mình đã bị loại trừ, lượng máu của bản thân cũng chẳng còn bao nhiêu, thế cục trước mắt không ổn tí nào.

Tuy nhiên, dù là việc tìm đủ manh mối, vượt ải sớm hay thoát khỏi móng vuốt mèo thì việc sống sót qua 90 phút đối với anh ta mà nói đều khó như lên trời.

Vậy thì việc giúp Vân Lạc vượt ải để sớm kết thúc phó bản là việc có lợi cho mọi người.

Ưng Kích Trường Không càng nghĩ càng bị dao động.

Lúc này, Vân Lạc lại thêm tăng thêm liều thuốc, chủ động hứa hẹn "Nếu tôi vượt được ải thì sẽ nói cách vượt ải cho bạn luôn."

"Thành giao." Ưng Kích Trường Không động lòng, lập tức đồng ý.

"Tốt quá, nói đi trên tờ giấy viết gì." Vân Lạc thúc giục.

Ưng Kích Trường Không không hề giấu giếm, thẳng thắn nói "Lily đã từng là một nàng mèo có lý tưởng."

Vân Lạc hơi giật mình, sau đó chợt bừng tỉnh.

"Giúp người cũng như giúp mình." 'Người' ở đây không phải là người chơi mà là BOSS!

Theo như suy đoán của Vân Lạc thì lý tưởng của BOSS có thể là đếm không hết cá khô hoặc là có một xe đồ chơi dành cho mèo, đương nhiên cũng có thể là giảm béo thành công......

Nói tóm lại thì Lily là một nàng mèo có lý tưởng. Dùng đuôi mèo thực hiện lý tưởng của nó thì phó bản ắt sẽ có thể kết thúc.

Nghĩ vậy, Vân Lạc bất giác cong khóe miệng "OK, tất cả đều đã rõ ràng."

**

Khi tìm được mèo mướp thì nó đang ngẩng đầu trông mong nhìn chuột vải trên đầu.

Đó là một con chuột vải, màu xám, trên người có buộc vài sợi len.

Gia Văn ngồi trên mặt bàn cầm chuột vải lắc qua lắc lại, dáng vẻ rất giống Vân Lạc dùng gậy trêu mèo chơi đùa.

Vân Lạc nghĩ thầm, thế sự quả nhiên vô thường. Lần trước cô dùng gậy trêu mèo câu mèo, Gia Văn làm cách nào BOSS cũng không phản ứng. Phong thuỷ luân hồi, giờ Gia Văn dùng chuột vải câu mèo, đến phiên cô tới tranh sủng.

Mèo mướp chăm chú nhìn chuột vải với vẻ mặt rất tập trung.

Vân Lạc tháo khăn quàng cổ đuôi mèo xuống, ngập ngừng nói "Ước nguyện thứ ba của tôi là hy vọng tâm nguyện của mèo mướp Lily có thể thành hiện thực."

Thời gian phó bản giống như ngừng trôi.

Mèo mướp ngây người. Nó không dám tin mà nhìn xuống con người nhỏ bé bên cạnh, trong mắt có kinh hỉ, có kinh ngạc, còn có cảm ơn.

Vân Lạc chỉ cười không nói.

Cùng lúc đó, đuôi mèo trong tay hóa thành những ánh sao.

Vân Lạc rất kinh ngạc. Ánh sao? Trước đó, nó toàn trực tiếp tan biến trong không khí cơ mà.

Không lâu sau, những tia sáng hòa vào cơ thể mèo mướp.

Vốn dĩ phía sau Lily có một cái đuôi lông xù, hấp thụ xong ánh sao thì đột nhiên biến ra chín cái đuôi!

Vân Lạc bất giác nhớ đến manh mối đầu tiên nhận được "Truyền thuyết Cửu Vĩ Miêu."

Có lẽ lý tưởng của Lily không phải là có vô số cá khô, vô số đồ chơi cho mèo hay trở nên gầy gò như một tia chớp, mà là trở thành một con mèo chín đuôi...

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Lạc ( lưu loát): Được rồi, ta tất cả đều minh bạch.

Mèo mướp ( khinh thường): Rốt cuộc ngươi minh bạch cái gì?

=====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.