☆[Học dốt giả học giỏi]
Khi mọi người nghĩ tất cả đã kết thúc thì biến cố bùng phát.
Thép vật liệu xây dựng phóng đến theo tầng tầng lớp lớp, va chạm vào nhau, vật liệu xây dựng trên cao thuận thế rơi xuống một góc 360 độ, hướng nào cũng có. Mà nơi Chiều Hôm và Nắng Sớm đang đứng sắt thép cũng đang hùng hổ phóng đến.
Dù trái hay phải đều có sắt thép tấn công. Nắng Sớm gằn giọng nói "Lùi về sau!"
Chiều Hôm không trả lời lại nhưng động tác lại cực kỳ nhanh, liên tiếp lùi về sau vài bước.
Hai người hành động nhanh đến đâu cũng không bằng tốc độ những thanh thép lao đến. Cuối cùng cũng bị va quẹt nhẹ.
Chớp mắt, giá trị sinh mệnh của Chiều Hôm bị -20, Nắng Sớm -30.
Bạn Thanh Đăng đứng bên cạnh nhìn, đợi đến lúc hai người kia bị tấn công xong mới từ trong góc bước ra, lớn giọng nói "Nói chuyện với hai người chút được không?"
Bi Hồn Khúc lúc này đang tiếp tục trốn trong góc tường —— trong mắt người chơi khác thì Bạn Thanh Đăng trước nay đều lẻ loi một mình. Cô ta tạm thời không định bại lộ chuyện này nên quyết định lẩn trốn.
Lấy lại bình tĩnh, giọng của Nắng Sớm hơi nghẹn ngào nói "Chuyện gì?"
Bạn Thanh Đăng nói theo lý do thoái thác đã được đồng bọn giao phó trước đó "Hai người có rút được thẻ trống không?"
"Rút được thì sao mà không rút được thì sao?" Nắng Sớm hỏi lại. Chuyện hắn ta có thẻ trống hay không thì một chút cũng không hé lộ.
Bạn Thanh Đăng nghĩ thằng cha này thật khó xơi, trên mặt lại cười nói "Tôi có vài suy đoán nên cần phải chứng thực. Nếu không rút được thẻ trống vậy khỏi phải trao đổi thêm làm gì."
"Nếu bạn nói vậy thì đương nhiên sẽ có." Nắng Sớm thong thả đối ứng.
Bạn Thanh Đăng "......"
Giờ này khắc này cô ta chỉ nghĩ đến một câu nói "Vô sỉ".
Bạn Thanh Đăng giả vờ suy tư nhưng thật ra ánh mắt đang liếc về một hướng âm thầm xin giúp đỡ.
Bi Hồn Khúc chỉ đạo bằng khẩu hình miệng "Kêu anh ta lấy thẻ bài ra."
Bạn Thanh Đăng lập tức hiểu ý "Lấy thẻ ra để tôi nhìn một cái là được."
Nắng Sớm liền nghẹn lời.
"Không lấy ra chứng tỏ là không có, vậy không cần lãng phí thời gian nữa." Bạn Thanh Đăng nửa thúc giục, nửa uy hiếp.
"Không gạt được bạn, chúng tôi rút được chỉ toàn lá Thần Chết mà thôi." Nắng Sớm đưa tay ra nhún vai, nét mặt bất đắc dĩ.
Không có thẻ trống thì lôi kéo nói chuyện làm gì? Bạn Thanh Đăng thiếu chút nữa không nhịn được mà bộc phát tính tình, mở miệng chất vấn.
Đang định lên tiếng thì chợi phát hiện đối phương đang định tay không nhận tình báo! Phí lời làm gì, mở miệng giải thích thì bọn họ sẽ được hời.
Hố! Quá hố người rồi!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Bạn Thanh Đăng mới lạnh lùng nói "Thôi được rồi, các người bận việc các người đi."
Nói xong cô ta liền xoay người rời đi.
Bi Hồn Khúc nấp trong góc tối cũng rời đi không quay đầu lại.
Nắng Sớm cong môi cười không nói gì.
Chiều Hôm nấp vào một góc nhìn trái phải xung quanh, thật lâu sau mới nói "Nó đi rồi."
Nắng Sớm âm thầm thấy may "Cuối cùng cũng khiến nó bực tức bỏ đi. Nếu nó ở lại lâu không chừng sẽ sớm phát hiện ra mất."
"Ừm." Chiều Hôm gật đầu "Chúng ta chật vật lắm mới nghĩ ra cách đối phó, không thể để người khác tay không hưởng lợi được!"
Ngay sau đó, vẻ mặt khâm phục của hắn hiện ra rõ ràng "Thần Chết sẽ lợi dụng mọi vật xung quanh để tấn công nên người chơi có thể lợi dụng chỗ nguy hiểm để tránh né."
"Không phải tại đứng ở một bên xe mới bị tấn công, mà là đã sớm dự đoán được cửa thùng xe sẽ hư nên mới cố ý đứng bên cạnh xe tải."
"Vì dự đoán trước được nên tình huống thoạt nhìn nguy hiểm nhưng chúng ta lại có thể né tránh được ít nhiều."
"Mánh khóe này rất tuyệt! Sao mày nghĩ ra vậy?"
Nắng Sớm ngại ngùng cười, khiêm tốn nói "Bất chợt nghĩ ra, chỉ là gặp may mà thôi."
"Gút chóp em." Chiều Hôm kích động không thôi.
"Đi thôi." Nắng Sớm vừa đi vừa nói "Đi tìm chỗ thích hợp để trốn tiếp."
Đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ, rút được thẻ trống có lẽ sẽ tránh được Thần Chết tấn công nhưng cũng sẽ có mức độ, nếu có năng lực thì không ai phó thác vào sự may mắn cả. Vận mệnh của hắn hẳn là phải tự mình nắm giữ trong tay!
Chiều Hôm vội vàng đuổi theo.
**
Bi Hồn Khúc vừa lang thang vô định, vừa suy tư trên mặt.
Bạn Thanh Đăng nín thở chờ đồng bọn quyết định.
Qua hồi lâu Bi Hồn Khúc mới nói "Gặp được Vân Lạc là tốt nhất, nếu không gặp thì chỉ có thể tìm Chấp Niệm."
"Không sợ bị anh ta giành trước à?" Bạn Thanh Đăng buồn bực.
"Nếu anh ta may mắn rút được hai lần thẻ trống thì chúng ta không thể không trao đổi." Bi Hồn Khúc than nhẹ một tiếng "Phải đảm báo vượt được ải trước rồi hãy tính đến chuyện tranh đánh giá A."
"Ố kê." Bạn Thanh Đăng thuận theo.
Hai cô ta mới tính toán xong thì vừa hay bắt gặp Vân Lạc xuất hiện trong tầm mắt.
Bi Hồn Khúc vừa định cánh xa đồng đội thì trước mặt hiện ra dòng chữ【Vòng truy sát thứ ba đã kết thúc, người chơi vui lòng lựa chọn thẻ bài. Hai phút sau, nếu người chơi vẫn chưa đưa ra sự lựa chọn, hệ thống sẽ tự động phân bổ.】
Sáu tấm thẻ bài hiện ra trong không trung. Đã đến lúc trông cậy vào vận may.
Bạn Thanh Đăng không nghĩ nhiều, chọn đại một tấm ngay giữa. Lật lên xem thì vui mừng khôn xiết, giọng nói không khỏi to thêm vài phần "Tui rút được thẻ trống!"
Mặt tươi cười xán lạn, không thể kìm nén được niềm vui.
Bi Hồn Khúc căng thẳng trong lòng, thôi xong! Âm thanh quá lớn, rất có thể sẽ bị Vân Lạc nghe thấy!
Ai ngờ đầu vừa nghĩ vậy thì mắt đã thấy Vân Lạc bước nhanh đến chỗ hai người, cười chào hỏi "Rút được thẻ trống nữa hả? Chúc mừng nha."
Nếu lúc này mà phủi sạch quan hệ thì quá miễn cưỡng, Bi Hồn Khúc đành phải căng da đầu hỏi lại "Bạn thì sao? Có rút được thẻ trống nào không?"
Cơ sở để trao đổi là hai bên đều phải có manh mối.
Vân Lạc gật đầu thừa nhận "Có."
Sau đó nhìn về phía Bạn Thanh Đăng hỏi "Đổi không?" Người này rút được thẻ trống, toàn bộ người chơi đều biết.
Bạn Thanh Đăng lập tức liếc nhìn đồng đội trưng cầu ý kiến.
Bi Hồn Khúc tư duy khẽ động, môi khẽ nhúc nhích.
Bạn Thanh Đăng nhận được chỉ thị, lập tức vờ như không thèm để ý nói "Đổi thì đổi. Nhắc nhở vốn đĩ đã rất ít, hợp tác thì mới vượt ải được mà."
"Không phải trao đổi manh mối" Vân Lạc sửa lại cho đúng "Trao đổi thẻ trống mới đúng."
Bi Hồn Khúc lập tức đơ người.
Vẻ mặt Vân Lạc thản nhiên, tiếp tục nói "Manh mối có thể giả nhưng thẻ bài thì không giả được. Hoặc là đổi thẻ bài rồi xem manh mối sau, hoặc là khỏi giao dịch."
Bi Hồn Khúc suy tư một lát, gật đầu rất nhẹ không dễ phát hiện ra.
Bạn Thanh Đăng khẽ cười một tiếng, trở về trạng thái trấn định "Vừa hay tui cũng thấy trao đổi thẻ bài mới có thể yên tâm."
Hai bên thương lượng xong, mỗi người lấy ra một tấm thẻ trống để chuẩn bị trao đổi.
Mặt thẻ ghi manh mối nằm úp dưới lòng bàn tay trái. Tay phải cũng vươn ra đề phòng bị cướp mất thẻ bài.
Hai người gần như đồng thời lấy đi tấm thẻ, cũng tuỳ ý đối phương lấy đi thẻ bài trong tay mình. Chỉ trong giây lát đã hoàn thành giao dịch.
Vân Lạc nhìn manh mối vừa mới nhận được "Manh mối 1: Tìm ra nơi Thần Chết ẩn nấp người chơi sẽ lập tức vượt ải." Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vừa lòng.
Mà Bạn Thanh Đăng nhìn thấy "Manh mối 2: Thần Chết nhìn chằm chằm người chơi như bóng với hình không thôi" mặt cũng lộ vẻ vui mừng, lập tức định chia sẽ điều này với đồng đội.
Thời điểm mấu chốt, đồng bọn nháy mắt ra hiệu, l lúc này cô ta mới gắng gượng kìm nén, né tầm mắt rồi bâng quơ nói "Thẻ không vấn đề gì, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Vân Lạc cười chào tạm biệt rồi vội vàng rời đi.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người, Bạn Thanh Đăng mới thở dài một hơi, thấy rất mệt lòng. Cô ta vô cùng buồn bực "Sao phải giả vờ không quen biết?"
Học giỏi giả học dốt rất dễ nhưng học dốt giả học giỏi thì không giống vậy.
"Giả heo ăn thịt hổ để đề phòng bất trắc, chơi đơn có thể giảm đề phòng của đối thủ, nói chung là có nhiều lý do lắm." Bi Hồn Khúc nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy, Bạn Thanh Đăng không còn gì để nói, chỉ có thể tiếp tục than thở.
Đúng lúc này, hai phút đã hết, hệ thống lại lần nữa phát ra thông báo【Vòng truy sát thứ tư bắt đầu.】
**
Vân Lạc thì đang sắp xếp lại tất cả manh mối có được "Trốn đi, bạn bị Thần Chết theo dõi!"
"Run rẩy, hoảng loạn, liều mạng chạy trốn nhưng không thấy một tia hy vọng...... Thần Chết đang đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm con mồi của mình."
"Manh mối 1: Tìm ra nơi Thần Chết ẩn nấp thì có thể vượt ải."
"Manh mối 2: Thần Chết nhìn chằm chằm người chơi như bóng với hình không thôi."
Lặp lại những manh mối này lần nữa cô bỗng rơi vào suy tư.
Hoảng hốt nhận ra được sự việc nào đó nhưng cũng chỉ là linh cảm lướt qua.
Vắt óc suy nghĩ cả ngày nhưng vẫn không tìm ra manh mối như cũ, Vân Lạc tuyên bố từ bỏ.
"Manh mối không đủ, phải nghĩ cách kiếm nhiều hơn mới được." Cô tự mình lẩm bẩm.
Nếu dựa vào việc rút thẻ thì xa vời quá.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Vân Lạc liền nghĩ tới cách đi tìm người chơi khác trao đổi thẻ manh mối, tốt nhất là dùng một thẻ đổi lấy một manh mối!
Nghĩ vậy, cô bước nhanh, bắt đầu tìm người.
**
Lúc này, Chấp Niệm bị sự vô sỉ của BOSS làm cho khiếp sợ nằm liệt trên nền đất.
Vừa rồi hắn đi lên lầu hai, lúc nhìn ra xa xa quan sát địa hình thì bất ngờ bị ai đó đẩy một cái.
Còn chưa lấy lại tinh thần thì đã thất tha thất thểu nhào qua rào chắn, ngã từ lầu hai xuống, giá trị sinh mệnh lập tức giảm 100.
Chấp Niệm tâm phục. Hắn chơi rất nhiều phó bản rồi nhưng được Thần Chết chú ý như vậy vẫn là lần đầu tiên!
Hắn ngồi dưới đất, lòng đầy cảm khái.
Không biết qua bao lâu, thì có người lớn giọng chào hỏi từ khá xa "Bạn có rút được thẻ trống không?"
Chấp Niệm lười biếng đứng lên, không lộ biểu cảm nói "Rút được ở vòng ba, sao vậy?".
truyện đam mỹ"Trao đổi manh mối không?" Người tới chậm rãi đến gần, tiến thêm một bước dò hỏi.
Chấp Niệm nhăn mày "Là sao?"
Người tới chính là Vân Lạc, đến gần nghe được lời này nhịn không được nhướng mày, còn ngạc nhiên hơn cả Chấp Niệm "Bạn không biết sau mỗi vòng thì thẻ trống sẽ hiện lên dòng chữ chứa manh mối hả?."
Có chiện này nửa hả? Chấp Niệm cả kinh, hắn rút được thẻ trống thì nhét đại vào túi chứ nào mở ra xem bao giờ.
Nghe vậy, hắn vội vã lấy thẻ trống từ trong túi ra. Nhìn vào liền thấy thật sự có viết manh mối!
Không biết chỗ trống đã nhiều thêm một hàng chữ từ khi nào "Manh mối 3: Mỗi người chơi chỉ có ba lần cơ hội đoán ra nơi ẩn nấp."
Khó trách tìm manh mối khắp nơi cũng chẳng thấy đâu! Lúc này Chấp Niệm mới hiểu ra tất cả.
Nhân lúc đối phương đang hoảng loạn thần trí, Vân Lạc đã đến gần phía sau mục tiêu để nhìn trộm. Quét nhìn thẻ trống một cái cô liền ghi tạc manh mối 3 trong lòng.
Tâm trạng Chấp Niệm lẫn lộn nên nhất thời ngây ngẩn cả người. Cuối cùng cũng hiểu rõ thiết lập của phó bản nhưng cũng quên đi việc phòng bị. Đợi đến khi phát giác ra ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng thì lúc này hắn mới bừng tỉnh, vội vàng giấu kỹ manh mối.
Đáng tiếc, phản ứng lại thì đã quá muộn.
Vân Lạc lui về sau từng bước một, cười hì hì nói "Miễn phí nói cho bạn biết có manh mối trên thẻ trống đó, không cần quá cảm kích."
Nói xong, trốn chạy nhanh như chớp.
Với tình cảnh này, sao Chấp Niệm không biết manh mối của mình đã bị người khác nhìn thấy được chứ? Tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói "Thật cảm cmn kích!"
Tác giả có lời muốn nói:
Chấp Niệm ( vô cùng đau đớn): BOSS vô sỉ, người chơi cùng phó bản cũng vô sỉ, cuộc sống này vô phép quá rồi!
=====