Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 75: Thư Phòng [1]



☆[Nguy hiểm đến từ xung quanh]

Phòng đầu tiên bên phải thư phòng, Nam Sênh và Phệ Thiên đang lật xem từng tờ giấy một.

Có rất nhiều loại khác nhau như thể chữ thảo, chữ lệ và hành thư. Tìm kiếm không lâu thì Phệ Thiên đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, miệng cũng sắp sùi bọt mép.

Nam Sênh thì nghiêm túc đọc từng câu từng chữ trên đó. Đột nhiên, cô ta bắt đầu nheo mắt, vẻ mặt vô cùng khác lạ.

Một tờ giấy cực kỳ đặc biệt, thể cũng chữ khác với những tờ khác. Nội dung viết trên đó là "Cầm kiếm gỗ đứng trong triều, hô vang: 'Yêu nghiệt! Hãy đón lấy một quyền từ phất trần của ta!' Bà lão trong điện hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhào ra phía cửa. Đạo sĩ một chiêu lại một chiêu. Da trên người thiếp thất đó dần bong ra, hóa thành lệ quỷ, cất tiếng kêu như lợn." ( Thủ Tự《 Liêu Trai Chí Dị 》)" [1]

[1] "仗木剑,立庭心,呼曰:'孽魅!偿我拂子来!'妪在室, 惶遽无色,出门欲遁。道士逐击之。妪仆,人皮划然而脱,化为厉鬼, 卧嗥如猪。"(取自《聊斋志异》)"

Lột da người?

Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm?

Không phải Hoạ Bì mới là lạ!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Nam Sênh sợ hãi không thôi, lưng toát từng tầng mồ hôi lạnh. Ánh mắt nhìn về phía đồng đội lâm thời lúc này không khỏi dấy lên tia nghi ngờ —— ai biết lỡ đâu Hoạ Bì trà trộn vào người chơi!

Phệ Thiên không chút do dự đồng ý đồng hành với người xa lạ, vốn dĩ đã hơi kỳ lạ rồi!

Nghĩ càng nhiều, lông tơ Nam Sênh càng dựng thẳng. Lấy lại bình tĩnh xong cô ta im hơi lặng tiếng để tờ giấy vào vị trí cũ, sau đó hoạt động não hết công suất để tìm ra lý do hợp lý ném đối phương đi.

"Nhiều chữ đến nỗi hoa mắt luôn." Phệ Thiên lẩm bẩm trong miệng.

Nam Sênh phấn chấn tinh thần, miễn cưỡng cười nói "Vậy bạn nghỉ ngơi xíu đi, mình tìm xung quanh thử."

Cô ta vừa tìm vừa nhanh chóng xem qua những nội dung trên giấy, cần tìm càng nhiều manh mối càng tốt.

Ai ngờ lật xem hết các trang giấy cũng không tìm thấy tờ chữ Khải thứ hai, Nam Sênh không khỏi nhụt chí.

Phệ Thiên đề nghị "Thời gian gấp rút, chúng ta dạo phòng khác thử xem?"

Ánh mắt Nam Sênh lóe lên, cười đồng ý.

Phệ Thiên không nghi ngờ gì, bình tĩnh tự tin đi ra khỏi thư phòng. Rất nhanh, anh ấy đã tìm được một gian phòng khác.

Đẩy cửa bước vào, tuổi tác của gian phòng dường như đã lâu, bên trong bày biện vài kệ sách, trên đó chất đầy thư tịch. Giữa phòng còn treo một cái bảng to bự "Tàng Thư Các".

"Sao mà nhiều dữ thần?" Phệ Thiên vô cùng bất mãn. Anh ấy vừa định than vãn với đồng đội lâm thời vài câu, nhưng quay đầu lại phát hiện phía sau không có ai.

Anh ấy ngơ ngác bước ra cửa phòng, còn tìm kiếm xung quanh mấy lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nam Sênh đâu.

Phệ Thiên lập tức nói chẳng nên lời.

Tốc độ đi đường của anh ấy không nhanh, khả năng lạc nhau rất thấp. Lý do duy nhất chỉ có thể là Nam Sênh cố ý ném anh ấy lại và đi chỗ khác.

"Tách thì tách." Lồng ngực Phệ Thiên phập phồng, không thể nén giận nói tiếp "Mình cũng có muốn đi với cô ta đâu!"

**

Không biết qua bao lâu, Vân Lạc cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần trong một đống tranh.

Đó là bức tranh thuỷ mặc, giữa cuộn tranh có một quỷ dữ răng nanh sắc nhọn. Cầm bút tỉ mỉ vẽ ra bộ da người, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

"Trước đó đã đoán đúng thật." Vân Lạc thấy may mắn, nửa thất vọng.

May mắn là không phải cô nghĩ nhiều mà phó bản đúng thật đang thiết lập theo truyền thuyết Hoạ Bì. Thất vọng là tìm lâu ơi là lâu nhưng chỉ biết được chi tiết BOSS phó bản khoác trên mình một lớp da còn lại thì mù tịt.

"Hơi khó giải quyết." Vân Lạc rất chi là buồn rầu.

Trong lúc cúi đầu trầm tư, cửa phòng bị đẩy ra. Khi đối mắt nhau, cả hai đều hơi sửng sốt.

"Thổ Hào Quân?" Vân Lạc nhướng mày, xem như chào hỏi.

"Đã tìm kiếm trong đây rồi?" Thổ Hào Quân đi thẳng vào chủ đề.

"Ừm." Vân Lạc nhẹ đáp, cũng không nhiều lời. Truyền thuyết Hoạ Bì đều là khoác da nữ. Nhưng không thể ngoại trừ trường hợp BOSS không kiêng chay mặn, khoác luôn da nam.

Tóm lại không thể tin ai trong phó bản này, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

"Trao đổi manh mối không?" Thổ Hào Quân tiếp tục hỏi.

Nghe vậy, Vân Lạc không khỏi nhìn đối phương bằng ánh mắt kỳ lạ —— BOSS phó bản có thể giả dạng người chơi vậy mà người này còn định trao đổi manh mối với cô? Lấy tự tin đâu ra vậy? Không sợ cô là BOSS nguỵ trang à!

Nhưng sau đó, Thổ Hào Quân lại giải thích thêm "Nói miệng không bằng chứng cứ rõ ràng, lấy đồ vật có giấu manh mối ra trao đổi đi."

Sắc mặt Vân Lạc thay đổi, đó là một ý kiến ​​​​hay.

"OK." Cô đồng ý.

Thế là một người tay cầm cuộn giấy, một người tay cầm thanh mực vui vẻ hoàn thành trao đổi.

Vân Lạc nhìn lướt qua, phát hiện trên thanh mực có khắc dòng chữ "Nguy hiểm đến từ xung quanh."

Thấy dòng chữ thì trong đầu tự động phiên dịch thành "Có phần tử nguy hiểm lẩn trốn trong người chơi." Xa hơn nữa là "Trong số năm người chơi có một người là Họa Bì giả dạng."

Bên kia, Thổ Hào Quân kiểm tra xong cuộn tranh thì bất giác cau mày. Không khỏi hỏi thêm "Sao tìm được nó vậy? Sao có thể chắc chắn đây là manh mối?"

"Những cuộn khác đều là tranh phong cảnh, cuộn này thì khác." Vân Lạc bình tĩnh trả lời. Sau đó, cô quơ quơ thanh mực hỏi lại "Bạn lấy nó ở đâu?"

Thổ Hào Quân cũng không giấu giếm "Có một gian phòng chứa đầy mực thỏi. Nhưng có mỗi thanh mực này là hàng lỗi thôi."

"Hàng lỗi?" Vân Lạc lật qua lật lại thanh mực lần nữa nhưng vẫn không thấy chỗ hư hỏng.

"Nè." Thổ Hào Quân chủ động chỉ ra.

Vân Lạc tập trung nhìn vào thì lập tức nghẹn lời —— chỗ mà Thổ Hào Quân chỉ có một vết nứt cực kỳ nhỏ, không nhìn kỹ thì chẳng ai nhìn ra.

Không biết lúc anh chàng này tìm kiếm có mang theo kính lúp không nữa......

Thổ Hào Quân hắng giọng, nghiêm mặt nói "Nếu mọi người ai cũng đang cố gắng tìm kiếm manh mối vậy thì khả năng có Họa Bì là rất thấp, bước đầu có thể tin tưởng lẫn nhau......"

"Tôi không nghĩ vậy." Vân Lạc thô lỗ ngắt ngang.

Vẻ mặt Thổ Hào Quân ngơ ngác.

"Cho dù Họa Bì đem manh mối đến trao đổi thì tôi cũng sẽ đồng ý tiếp nhận" Nói xong, Vân Lạc tiện tay đặt thanh mực thỏi lên bàn, không chút để ý nói "Ngoài bản thân mình ra thì tôi không tin ai hết."

Thổ Hào Quân "......"

Trong lúc thinh lặng, Vân Lạc đã cất bước rời đi.

Thổ Hào Quân tức nghẹn, lẩm ba lẩm bẩm trong miệng "Tưởng tôi tin tưởng cô chắc? Cũng tại thiết lập của phó bản thôi! Hiện giờ địch ta khó phân, dù sao cũng phải phân biệt được đồng đội đáng tin cậy chứ?!"

**

Vừa ra khỏi phòng tranh, ngẩng đầu nhìn hình ảnh trước mắt Vân Lạc lập tức hoảng hồn —— cách đó không xa "Vân Lạc" và Nam Sênh đang thì thầm to nhỏ với nhau.

Cô vô thức nhớ đến nguyên tác Liêu Trai, da của quỷ dữ là được vẽ ra. Vậy nên trong phó bản này, BOSS muốn giả dạng ai cũng được.

Vẻ mặt Vân Lạc lạnh lùng, nhanh chóng đi tới.

Nam Sênh cảm giác được có người tới gần, âm thầm cảnh giác, vội vàng quay đầu. Khi phát hiện cách đó không xa lại có thêm một Vân Lạc đang bước tới thì không khỏi trợn mắt há mồm. Sau đó liên tiếp lùi về sau mấy bước, mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, càng nhìn càng sợ.

Nhìn thế nào đi chăng nữa thì hai người họ đều giống nhau như thể được đúc ra từ một khuôn, không tìm thấy điểm khác biệt nào.

Thấy Vân Lạc, hàng giả lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi theo bản năng "Cô là ai?"

"Bản gốc." Vân Lạc thô lỗ trả lời.

Hàng giả cau mày, nhỏ giọng phản bác "Tôi mới là bản gốc! Tại sao lại muốn giả dạng tôi?"

Vân Lạc cạn lời, lòng đang nghĩ, diễn không ra gì, quá không chuyên nghiệp.

Không biết từ lúc nào mà Nam Sênh đã cách xa ba mét có thừa.

Cùng lúc đó Thổ Hào Quân bước ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy có tận hai Vân Lạc thì khoé miệng khẽ giật, khiếp sợ nói "Gì dãy?"

"Bạn tới vừa đúng lúc." Vân Lạc chỉ chỉ Thổ Hào Quân, nghiêm túc nói "Vừa rồi chúng tôi trao đổi manh mối trong phòng đó đó, bạn này có thể làm chứng tôi là người chơi."

Nghe vậy, vẻ mặt Nam Sênh trầm xuống. Không đợi hàng giả mở miệng, cô ta đã giành trước một bước "Khéo thật, lúc cô chưa lại gần thì tôi cũng đang trao đổi manh mối với người đứng cạnh tôi lúc nãy."

Vân Lạc và Thổ Hào Quân lập tức ngẩn ngơ.

Thổ Hào Quân tâm can run rẩy, cuống quýt lùi ra vài bước liên tiếp để cách xa Vân Lạc.

Vân Lạc "......"

Hàng giả nhút nhát sợ sệt, dáng vẻ sắp khóc tới nơi "Tôi suy nghĩ nãy giờ nhưng thật sự không nghĩ ra cách để chứng minh mình là người chơi, làm sao bây giờ?"

Vân Lạc không cảm xúc, thật muốn che gương mặt kia đi cho khuất mắt. Hàng giả muốn đính chính mình là nhân vật mặc định của hệ thống, bày ra dáng vẻ yếu đuối bất lực, nhìn sao cũng thấy chướng.

Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được mà bực tức gầm nhẹ "Vị này có thể đừng dùng mặt tôi nói chuyện được không?!"

Hàng giả rụt cổ, thoạt nhìn càng thêm sợ hãi.

Nam Sênh và Thổ Hào Quân châu đầu ghé tai, trao đổi ánh nhìn "Tôi cảm thấy người ở cùng với tôi mới là người chơi. Anh nghĩ mà xem, có người chơi nữ nào gặp BOSS mà không sợ không? Sao có thể dữ như vậy?"

Thổ Hào Quân lại nói "Nếu người ở cùng tôi là BOSS vậy sao không tấn công khi ở một mình với tôi?"

"Tôi nói có thể tin tưởng lẫn nhau nhưng cô ấy lập tức phản bác, nói chỉ tin vào bản thân."

"Dù là nữ nhưng không nhất thiết cô gái nào cũng yếu đuối cả, trên đời còn có tên gọi nữ hán tử tồn tại đó."

Nam Sênh dao động.

Hai người thương lượng nửa ngày, liếc nhìn hai người y như đúc ở phía sau, hoàn toàn lưỡng lự.

Nam Sênh nhỏ giọng nói "Cái mà tôi lo lắng nhất là lỡ cả hai người này đều không phải người chơi thì sao?"

Thổ Hào Quân "......"

Lông tơ toàn thân thẳng đứng, vô cùng muốn thoát khỏi phó bản.

Đúng lúc này, Vân Lạc chậm rãi mở miệng "Khỏi bâng khuâng nữa đi, phí thời gian quá."

Nam sanh "???"

Thổ Hào Quân "???"

"Đúng mà." Vân Lạc đúng lý hợp tình nói "Dù hai người có đưa ra kết luận gì thì sau khi nó chạy trốn rồi lại đổi bộ da mới rồi có ai phân biệt được hàng fake với hàng auth đâu?"

Hai người lập tức nghẹn lời. Đúng thật, BOSS muốn chạy họ không giữ được. Một khi không bắt lại được thì lần sau gặp lại phải tiếp tục phân biệt. Phó bản tổng cộng có 120 phút, làm gì có sức làm mấy việc nhạt nhẽo này?

Hơi dừng một lát, Vân Lạc lại nói tiếp "BOSS và Nam Sênh tiếp xúc gần nhưng sau đó cũng không ra tay, có thể thấy tạm thời không có tính công kích. Cứ vậy giải tán đi thôi, muốn tìm manh mối thì tiếp tục tìm, muốn trao đổi manh mối thì tiếp tục trao đổi."

Thổ Hào Quân hóa đá, anh ta chưa bao giờ gặp được người chơi nào ngầu đét như này. Thấy Vân Lạc xoay người muốn đi, anh ta gấp giọng nói "Khoan đã! Giữa hai người chắc chắn có một người là Hoạ Bì! Dù sao cũng phải......"

"Có thì có thôi." Vân Lạc chẳng bận tâm "Người ta dựa vào bản lĩnh của mình vẽ ra được tấm da chứ có phải cướp đoạt của bạn đâu."

Nhận ra hàm ý trong câu của đối phương thì sắc mặt Thổ Hào Quân đã tái mét, cô mới là người bị đoạt!

Cô nàng này vậy mà nói chuyện thay Hoạ Bì, có phải người chơi không vậy? Trong mắt Nam Sênh ngập tràn sự tò mò "Nếu không định so đo thì vừa rồi cô đến đây làm gì? Vờ như không thấy rồi bỏ đi không tốt hơn à?"

Vân Lạc trả lời "Ban đầu là muốn đến gần tìm kiếm sự khác biệt giữa hàng thật và hàng pha ke. Chỉ khi BOSS đang giả dạng thì tôi mới biết được hành vi khác biệt giữa hàng giả và hàng thật."

"Nhưng tiếc thật" cô nhún vai, bất đắc dĩ nói "Vẻ ngoài thì giống nhau nhưng tính cách thì hoàn toàn không giống. Phó bản chỉ có người chơi đơn không quen biết nhau nên ai thật ai giả chẳng ai đoán được."

Nghe rất giống suy nghĩ của người chơi, hơn nữa logic không chê vào đâu được, không lẽ...... Nam Sênh lo sợ trong lòng, ánh mắt dừng lại ở một Vân Lạc khác.

Tác giả có lời muốn nói: "Trượng mộc kiếm, lập đình tâm, hô rằng: ' nghiệt mị! Thường ta Phất tử tới! ' ẩu ở thất, hoảng hốt vô sắc, ra cửa dục độn. Đạo sĩ trục đánh chi. Ẩu phó, da người hoa nhưng mà thoát, hóa thành lệ quỷ, nằm hào như lợn."

Phiên dịch: Đạo sĩ tay cầm mộc kiếm, đứng giữa đình viện, hét lớn một tiếng: "Yêu nghiệt to gan, mau nhận lấy một trượng của ta!" Lão phụ nhân sợ tới mức đại kinh thất sắc, định chuồn theo lối cửa, đạo sĩ nhanh chóng đuổi đến, một kiếm đánh bại ả ta, da người xoạt một tiếng rơi trên nền đất, dưới nền nhà quỷ dữ trở lại nguyên hình, nằm trên đất kêu gào như heo.

=====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.