Ánh nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào phòng ngủ của anh. Nam Cung Hạo Thiên vì ánh nắng mà thức giấc. Anh nhíu máy, lấy tay bóp trán, đầu anh đau như búa bổ. Anh ngồi dậy, hai tay xoa xoa huyệt thái dương. Ánh mắt anh vô tình đập vào vết máu màu đỏ chói mắt trên ra giường.
Nam Cung Hạo Thiên sững sỡ, kí ức tối qua như thước phim chạy qua trong đầu anh. Tối hôm qua anh đã...Nam Cung Hạo Thiên hất chăn qua một bên, vào nhà tắm không thấy cô đâu. Anh nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà. Phòng khách, phòng bếp, đến nhà ăn đều không thấy cô.
- Quản gia.
Anh lạnh lùng gọi to
- Thiếu gia có gì căn dặn?
Quản gia đang làm việc nghe anh gọi vội vàng chạy vào.
- Thiếu phu nhân đâu?
- Dạ, từ sáng đến giờ tôi không thấy thiếu phu nhân.
Nam Cung Hạo Thiên chạy ra vườn hoa, những nơi cô thường đến đều không thấy. Anh thững thờ bước lên lầu, em đi đâu rồi? Huyên, rốt cuộc em đang ở đâu?
Vào đến phòng, anh ngồi phịch xuống giường, hai tay ôm lấy đầu. Anh hôm qua đã đối xử với cô thế nào? Thô bạo chiếm đoạt lần đầu tiên của cô? Anh nhớ rất rõ, hôm qua cô khóc lóc xin tha nhưng anh lại vô tình bỏ qua những lời đó mà thô bạo chiếm lấy cô? Anh là một thằng đàn ông tồi...
Nam Cung Hạo Thiên ánh mắt đau khổ nhìn về phía bàn trang điểm của cô, trên đó một vật gì đó và kèm theo tờ giấy. Tim anh bắt đầu đập nhanh, anh chậm rãi đi đến bàn trang điểm của cô cầm lên chiếc nhẫn cưới. Nam Cung Hạo Thiên như không còn sức lực, anh ngồi thụp xuống đất lưng dựa vào tường nhìn những dòng chữ cô để lại
Gửi anh, Hạo Thiên
Anh nhớ chứ, hôm nay là ngày kết thúc bản họp đồng. Em giữ đúng lời hứa, ra đi và trả lại sự tự do cho anh. Nữa năm qua em cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì được ở bên anh. Em có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho em, nhưng em biết những thứ đó không thuộc về em mà là "người con gái kia". Vì yêu anh, em chấp nhận ra đi để anh được hạnh phúc. Hi vọng anh sẽ tìm được "cô ấy" và sống hạnh phúc.
Cảm ơn anh trong thời gian qua đã chăm sóc em, giấy ly hôn em đã kí. Từ nay chúng ta là hai đường thẳng song song. Em ra đi là để anh được hạnh phúc, đừng tìm em.
Vĩnh biệt anh, Hạo Thiên.
EM YÊU ANH!
TỬ HUYÊN
Nam Cung Hạo Thiên siết chặt đơn ly hôn cô mà cô đã kí. Anh gục mặt vào đầu gối, anh cảm nhận được một vật ấm nóng rơi xuống tay mình. Anh khóc ư? Phải, anh khóc vì cô. Huyên, em là đồ ngốc. Tại sao có thể chịu uất ức mà ra đi? Anh yêu em, Huyên.
Nam Cung Hạo Thiên xé đơn ly hôn ra thành nhiều mảnh. Anh đứng mặt đất đứng lên, miệng lẩm bẩm
- Đừng tìm em? Anh sẽ tìm ra em, dù em có ở chân trời góc biển. Cho dù lật tung cả thế giới này anh cũng sẽ tìm em về.
Nam Cung Hạo Thiên vào phòng tắm rửa mặt, sau đó anh ra ngoài với khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm. Anh lấy điện thoại gọi cho Hắc Phong
- Cho người đi tìm thiếu phu nhân, cho dù lật tung cả thế giới này cũng phải tìm cho ra.
- Vâng.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Hắc Phong không dám chậm trễ ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm. Cậu ta còn gọi cho Cố Dạ Bạch đang đi hưởng tuần trăng mật ở Thụy Sĩ. Hắc Phong còn gọi cho Hắc Mộng, một trong tứ đại đương gia của Bang Huyết Ưng và là thành viên nữ duy nhất được nắm quyền cao như vậy. Hắc Mộng đang ở Paris nên cậu muốn cô ta tìm chủ mẫu ở đó trước sau đó mới về nước.
Khi nghe Cố Dạ Bạch nói Vương Tử Huyên mất tích, Nam Cung Nguyệt đòi về nước ngay lập tức. Vừa rời khỏi sân bay Nam Cung Nguyệt đã đi thẳng tới biệt thự Nam Cung.
- Tiểu thư.
Quản gia nói với giọng cung kính
- Anh hai con đâu.
- Dạ, ở trên thư phòng.
Nam Cung Nguyệt đi thẳng lên phòng, cô(NCN) không kiêng nễ dùng chân đá bay cánh cửa thư phòng của anh. Cũng may cửa phòng của anh làm bằng loại tốt nếu không cánh cửa đã về với đất mẹ rồi.
Nam Cung Nguyệt vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhíu mày nhìn Nam Cung Hạo Thiên đang uống chai này đến chai khác. Thật không tưởng tượng nổi, Vương Tử Huyên mới đi có một ngày mà anh đã như vậy. Nếu như mãi mãi vẫ không tìm được Vương Tử Huyên thì sao? Anh sẽ ra sao?
Nam Cung Nguyệt tức giận đi đến giật lấy chai rượu của anh, quát
- Anh nhìn xem, bây giờ đã thành bộ dạng gì rồi? Người anh trai lí trí của em đâu?
Nam Cung Hạo Thiên xem như không thấy Nam Cung Nguyệt, anh lấy chai khác tiếp tục uống. Đàn ông mà, một khi yêu là ngu muội đến hết thuốc chữa. Nam Cung Nguyệt đập mạnh chai rượu đang cầm trên tay xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang đến chói tai.
Mà Cố Dạ Bạch, Âu Dương Chấn Phong, Tư Không Diệp Như đứng bên ngoài nghe thấy đều giật mình. Họ đều có một ý nghĩ là sau này không nên chọc tức Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt nhìn thẳng vào anh hét lớn
- ANH LÀ THẰNG TỒI, NẾU LÚC TRƯỚC ANH CHỊU MỞ LÒNG THÌ BÂY GIỜ ĐÂU NHƯ VẬY? GIỜ THÌ HAY RỒI, CÔ ẤY BỎ ĐI CÒN ANH Ở ĐÂY UỐNG RƯỢU? NÉ TRÁNH SỰ THẬT? ANH KHÔNG ĐÁNG LÀM ĐÀN ÔNG.
- Phải, anh là đồ tồi, anh không đáng làm đàn ông. Anh đã làm tổn thương cô ấy,...
Nam Cung Hạo Thiên miệng nói lẩm bẩm lại lời nói của Nam Cung Nguyệt. Một tổng tài lãnh khóc, một ông trùm đứng đầu hắc đạo bây giờ những hình tượng đó đã không còn. Giờ anh cũng giống như bao người đàn ông khác, đánh mất thứ quan trọng nhất cuộc đời mình. Quá khứ đã xảy ra lần nữa với anh một lần nữa người con gái anh yêu lại rời xa anh. Nhưng tất cả là do anh mà ra, là do quá khứ ảnh hưởng đến anh nên anh mới đánh mất cô. Một lần nữa trái tim anh rỉ máu.