Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 53: Ngọt ngào



Kích tình qua đi, Nam Cung Hạo Thiên ôm cô vợ nhỏ đã mệt lã vào lòng. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, Vương Tử Huyên ôm anh sau đó nói

- Anh có thể trả em sợi dây được không?

- Hửm?! Bảo bối, muốn anh trả?

Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô với ánh mắt đầy thú vị, xem ra vơ nhỏ của anh rất ngây thơ nha. Vương Tử Huyên mím môi nhìn anh, rồi gật đầu.

- Được rồi, có đói bụng hay không? Hả?!

- Có ạ.

- Anh dẫn em đi ăn cơm trưa.

- Không chịu, em muốn ăn cơm anh nấu.

Cô chu môi nhìn anh nói.

Anh cười nhẹ nhìn khuôn mặt cực đáng yêu của cô rồi cũng đồng ý. Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi rời giường. Nam Cung Hạo Thiên đi đến bên tủ, lấy ra chiếc áo sơ mi nam màu trắng của anh đưa cho cô mặc. Chính anh cũng mặc đồ lại chỉnh tề, anh nhìn cô đang ngồi trên giường mỉm cười. Nam Cung Hạo Thiên đi lại vuốt mái tóc của cô, sau đó hôn nhẹ lên trán Vương Tử Huyên

- Bảo bối, đợi anh một lát.

- Dạ.

Nhận được câu trả lời của cô, anh mới yên tâm đi vào phòng bếp. Vì đây là phòng nghỉ riêng của anh nên rất rộng, có thể xem đây là căn nhà bình dân có đầy đủ các tiện nghi.

Vương Tử Huyên ngồi trên giường thấy chán, liền rời giường đi vào phòng bếp. Cô nhìn anh đang bận rộn nấu đồ ăn thì mỉm cười ngọt ngào. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh từ đằng sau, mặt cô áp vào tấm lưng rộng lớn của anh. Nam Cung Hạo Thiên một tay xào thức ăn, một tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên môi hôn.

Anh có thể cảm nhận được nơi đẫy đà của cô áp lên lưng anh, cô vợ nhỏ của anh thật biết khơi dậy dục vọng nguyên thủy trong người anh nha.

Sau khi nấu xong, anh dọn đồ ăn ra bàn thì cô mới buông hong anh ra. Nhìn những món trên bàn cô cười híp cả mắt. Nam Cung Hạo Thiên ngồi xuống ghế, nhìn cô dịu dàng nói

- Bảo bối, lại đây.

Vương Tử Huyên ngoan ngoãn từ ghế đứng lên đi lại chỗ anh. Cô vừa đi tới chỗ anh liền bị anh kéo ôm vào lòng, cả người cô dựa vào lòng ngực săn chắc của anh.

Anh vùi đầu vào mái tóc của cô, tham lam hít mùi hương hoa tường vy quen thuộc

- Bảo bối, thật thơm.

Vương Tử Huyên bỏ ngoài tai lời anh nói, bắt đầu sự nghiệp cao cả của mình đó là "ăn cơm". Anh nhìn cô ăn nhanh liền nói

- Ăn từ từ, không ai dành với bảo bối cả.

- Anh không ăn sao?

- Anh không đói.

- Không được, anh không ăn sẽ không có sức làm việc.

Cô chu môi nói, sau đó gắp một miếng đưa tới miệng anh. Nam Cung Hạo Thiên rất phối hợp để cho cô đút, Vương Tử Huyên mỉm cười sau đó tiếp tục ăn cơm, lâu lâu lại đút cho anh ăn.

Hai người cứ anh một miếng em một miếng ăn hết thức ăn trên bàn. Sau khi ăn xong cô cảm thấy buồn ngủ, nên dựa vào lòng anh ngủ một giấc thật say.

Nam Cung Hạo Thiên đặt cô xuống giường rồi ra ngoài làm việc. Anh làm việc mà tâm trí đều đặt trên người cô gái đang nằm trong phòng ngủ cách một cánh cửa. Cứ khoảng ba mươi phút anh lain ngẩn đầu lên nhìn về phía cửa một lần.

Mà lúc này, Vương Tử Huyên ngủ đến ba giờ chiều mới thức dậy. Cô nhìn xunh quanh không thấy anh đâu, liền mở cửa ra ngoài phòng làm việc tìm anh. Nhìn thấy anh đang ngồi chỗ bàn làm việc, cô khẽ gọi

- Thiên...

Nam Cung Hạo Thiên ngẩng đầu khỏi sắp tài liệu, anh nhìn về phía cô đang đứng thiếu chút nữa đã nhào đến mà ăn sạch cô.

Vương Tử Huyên một tay cầm chốt cửa, một tay dụi dụi mắt, cộng thêm trên người cô đang mặc áo sơ mi của anh chỉ che được những chỗ cầm che. Nhưng vì động tác của cô mà để lộ cảnh xuân.

- Đã tỉnh?

- Ưm~

Cô khẽ gật đầu rồi đi lại chỗ anh, rất tự nhiên ngồi lên đùi anh, sau đó rút vào lòng ngực anh. Hai mắt nhắm hờ, anh vuốt nhẹ hai má phúng phính cô, sủng nịnh hỏi

- Rất mệt mỏi sao?

- Ừm.

Cô khẽ "hừ" một tiếng liền rút vào ngực anh ngủ, Nam Cung Hạo Thiên cưng chiều hôn lên tóc cô sau đó tiếp tục làm việc.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vamg lên làm anh nhíu mày, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống bảo bối đang nằm trong lòng mình ngủ, thấy cô không có dấu hiệu tỉnh dậy mới lạnh lùng lên tiếng

- Vào đi.

La Kì Kì nở nụ cười bước vào, nhưng khi thấy cảnh trước mắt nụ cười liền cứng đờ. Ánh mắt cô nhìn về phía cô gái đang nằm trong ngực anh, điều làm ả tức giận là cô trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh.

Vương Tử Huyên đang ngủ cảm thấy có người nhìn mình liền nhíu mày, quay mặt về phía lòng ngực của anh. Mà Nam Cung Hạo Thiên nhìn thấy hành động này của cô liền liếc mắt nhìn về phía La Kì Kì

- Chuyện gì?

- Có tài liệu cần ngài kí.

La Kì Kì thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình vội vàng lên tiếng.

- Để đó rồi ra ngoài, từ giờ đến lúc tan tầm, không có việc gì quan trọng thì không được vào.

Anh lạnh lùng nói. La Kì Kì khẽ gật đầu, để tài liệu trên bàn anh sau đó rời đi.

Sau khi thấy ả rời đi anh liền thu lại khuôn mặt lạnh lùng của mình, thay vào đó là ánh mât dịu dàng và đầy sủng nịnh nhìn cô. Anh cười nhẹ rồi tập trung vào làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.