“Vậy thì đại nhân Châm Kim, ngài có thể thúc giục đấu khí chứ?” Thương Tu hỏi.
Châm Kim lắc đầu, tỏ vẻ không thể.
Vốn dĩ cậu đã thương lượng với Tử Đế, để che giấu bí mật mình không thể dùng đấu khí. Nhưng hiện giờ đã nói đến mức này thì che giấu cũng không còn ý nghĩa nữa. Và Châm Kim vẫn không tiết lộ sự thật mình bị mất trí nhớ.
Thương Tu thở dài: “Nếu có người có thể thúc giục đấu khí cấp Vàng hoặc thấp hơn, thì đã có thể phủ nhận suy đoán này của tôi. Già này thật sự hi vọng mình đoán sai.”
Châm Kim hỏi lại: “Vậy tiên sinh Thương Tu, ông có nghĩ ra cách gì để chúng ta có thể vượt qua những ma thú và địa hình quỷ quái này, thuận lợi đến đích không?”
Thương Tu cười khổ: “Đại nhân, ngài đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi chỉ là một lão già gần đất xa trời thôi. Tôi phục vụ nhà Sa Tháp hơn nửa đời người, lần này từ biệt nhà chủ chính là để những năm tháng cuối đời có thể tự đi tiếp xúc với người thú, thám hiểm hệ sinh thái đặc biệt của đại lục Thú, hoàn thành công trình nghiên cứu của mình.
Tôi gọi nghiên cứu này là “Diễn Hóa Luận”, tôi cho rằng thiên nhiên mặc dù luôn duy trì sự tuần hoàn và cân bằng tốt, nhưng hình thái của các sinh mệnh đang sống trong thiên nhiên không phải bất biến. Dù là loài người chúng ta hay là rồng, dã thú, ma thú đều đang dần tiến hóa.
Loại tiến hóa này có mối liên hệ tương quan mật thiết đối với sự biến hóa của môi trường tự nhiên và cách thức sinh tồn của sinh vật.”
Châm Kim gật đầu: “Nghiên cứu của ngài chắc chắn sẽ trở thành tác phẩm kinh điển!”
Thương Tu xoay người hành lễ, thành khẩn nói: “Gặp phải tai nạn trên biển là bất hạnh của tôi, nhưng ở đây gặp được nhiều quái thú kì lạ như vậy lại làm tôi vui mừng khôn xiết. Bởi vì nhìn từ một góc độ khác, thì mọi thứ nơi đây đang mạnh mẽ chứng minh rằng “Diễn Hóa Luận” của tôi là đúng. Cũng bởi nguyên nhân như thế tôi mới chủ động xin gia nhập đội thăm dò, mục đích cũng là để tiếp xúc trực tiếp với những quái thú này.
Có thể gặp được đại nhân ở đây là vinh hạnh của tôi. Ở đây tôi chắc chắn sẽ phục vụ ngài bằng tất cả sức lực và trí tuệ của tôi!
Tôi thực sự thẹn với sự mong đợi của đại nhân, nhưng xin thứ lỗi cho sự vô năng của tôi. Dù sao… tôi cũng chỉ là một học giả mà thôi.”
“Ta hiểu.” Châm Kim gật đầu.
Cậu đã nhìn ra. Hoàng Tảo và Lam Tảo bán mình làm nô lệ, nhưng Thương Tu lại không thực sự muốn đi theo cậu.
Ý của Thương Tu là: Khi gặp phải nguy cơ và chạy trốn trên hòn đảo này, lão sẽ dốc hết sức phò tá Châm Kim, đợi đến đại lục Thú, lão sẽ rời khỏi Châm Kim, tự do hành động để hoàn thành “Diễn Hóa Luận” của lão.
“Nếu như ta trở thành chủ thành Bạch Sa, ta nhất định sẽ giúp ông thu thập tin tức về người thú.” Châm Kim nói.
“Già này vô cùng cảm kích!” Thương Tu lại hành lễ thật sâu.
Tử Đế đột nhiên lên tiếng: “Nếu như suy đoán của Thương Tu tiên sinh là thật, vậy thì cả hòn đảo này lẫn đủ loại ma thú đều được cải tạo. Như vậy trên hòn đảo này nhất định có một trung tâm. Mọi người nói xem, nếu như chúng ta tìm ra nơi trung tâm này thì sao?”
Ý tưởng này quá táo bạo!
Lam Tảo vội nói: “Như vậy quá nguy hiểm! Chúng ta căn bản không thể chống lại được một tồn tại có thể cải tạo cả một hòn đảo, lại tạo ra nhiều ma thú như vậy! Đây không phải là tự tìm đường chết sao?”
Tử Đế cười cười, khẽ lắc đầu: “Thực ra không phải đâu!
Chư vị thử nghĩ mà xem, dựa theo phân tích của chúng ta lúc trước, có hai khả năng lớn nhất.
Khả năng thứ nhất, chủ nhân hòn đảo này đã ra ngoài, không ở trên đảo. Lúc này chúng ta tập kích vào trung tâm tuyệt đối là thời cơ tốt nhất.
Khả năng thứ hai là chủ nhân hòn đảo này vẫn luôn ở đây, nhưng Thần không ra tay, chỉ giám thị chúng ta, trêu đùa chúng ta, hoặc không thèm để ý chúng ta. Nhưng một khi chúng ta sắp thành công thoát khỏi nơi này thì để giữ bí mật, Thần nhất định sẽ ra tay giải quyết chúng ta.
Cho nên chẳng bằng trực tiếp đi vào trung tâm. Một khi phá hủy trung tâm, chúng ta lập tức có thể dừng truyền tống lại, làm hoàn cảnh trên đảo trở về bình thường. Chúng ta có thể vận dụng ma pháp và đấu khí, còn những hung thú kia lại vì vậy mà sụp đổ. Điều này là cực kì có lợi cho việc chạy trốn của chúng ta.”
Lam Tảo yên lặng, nếu nghĩ vậy thì hình như cũng đúng!
Tử Đế nhìn về phía Châm Kim, hai mắt như sao trời lấp lánh: “Đại nhân Châm Kim, chúng ta phải đi đến đại lục Thú, tranh thủ cơ hội nắm giữ thành Bạch Sa. Nếu như chúng ta có được loại ma thuật có thể tạo ra số lượng lớn ma thú cấp Bạc và Vàng này, dù cho đám ma thú này chỉ sống được một thời gian rất ngắn sẽ tự nổ tung và chết đi, thì ngài cảm thấy đây là ưu thế lớn đến mức nào chứ?”
Trong một nháy mắt, tim Châm Kim đập thình thịch.
Thuộc hạ cấp Vàng là chuyện xa xỉ cỡ nào chứ?
Lại còn cụm từ “tạo ra số lượng lớn” này nữa, nghe thật là mê người.
Điều tuyệt vời hơn nữa đó là ma thú được tạo ra rất hung hãn và không sợ chết, là kẻ chân chính chém giết bằng mạng sống. Điều này khiến cho kẻ địch cực kì đau đầu, nghe tin đã sợ mất mật.
Châm Kim nhìn vào mắt Tử Đế, lúc này cặp mắt pha lê tím dường như bốc lên ánh sáng lấp lánh của tiền vàng.
Châm Kim lại hiểu biết sâu thêm về Tử Đế.
Cậu không khỏi nghĩ thầm: “Cô nàng trước mắt này không hổ là hội trưởng thương hội, để chạy theo khả năng giành được lợi ích to lớn mà mạng sống cũng có thể ném ở đằng sau.”
Nhưng Châm Kim không tỏ thái độ gì mà chỉ nhìn về phía Thương Tu.
“Tiên sinh Thương Tu, ngài nghĩ sao?” Châm Kim tỏ rõ sự coi trọng của mình dành cho lão.
Cuộc trò chuyện lúc nãy khiến đánh giá của Châm Kim về lão được nâng lên trên diện rộng. Từ đối phương, Châm Kim cảm nhận được sự vĩ đại của lực lượng tri thức.
Nhìn xa trông rộng, học thức và kinh nghiệm phong phú, lại có nhận biết sâu sắc, Thương Tu dường như đã vén ra màn sương thần bí bao phủ hòn đảo này cho Châm Kim và Tử Đế.
“Đại nhân.” Thương Tu chậm rãi nói: “Tôi không tán thành đề nghị của đại nhân Tử Đế.”
“Đầu tiên, chúng ta không biết vị trí cụ thể của trung tâm này. Để tìm kiếm trung tâm, chúng ta nhất định phải đi khắp hòn đảo đầy nguy hiểm này, đối mặt với các loại dã thú kì quái và môi trường tự nhiên khốc liệt.
Thứ hai, cho dù chúng ta tìm được trung tâm, nếu suy đoán theo lẽ thường thì ở đó, chủ nhân hải đảo nhất định sẽ bố trí phòng ngự cực kì mạnh và nghiêm mật. Chỉ bằng vào chúng ta, có thể xuyên thủng tầng phòng ngự đó không? Một khi chúng ta liều lĩnh tấn công trung tâm, liệu có thể kinh động đến chủ nhân hải đảo rất có khả năng đã ra ngoài rồi không?
Thứ ba, liên quan đến sự tồn tại của chủ nhân hòn đảo này, sự thay đổi cảnh quan và những quái thú hung mãnh này đều chỉ là suy đoán của tôi, cũng không có chứng cứ gì rõ ràng. Có lẽ tất cả mọi phỏng đoán của tôi đều sai, nơi này chỉ là một hòn đảo kì lạ, là do đất trời tạo hóa, mà lực lượng và ý chí của thiên nhiên luôn là điều mà con người không bao giờ phỏng đoán được.
Thứ tư, cứ coi như là có truyền tống, nhưng cơ chế phát động truyền tống này có quãng thời gian nhất định. Về lý thuyết, chỉ cần chúng ta vẫn luôn giữ đúng phương hướng, đồng thời tăng tốc thật nhanh thì có thể đi qua rừng rậm và những khu vực khác để trở lại bãi cát. Cho dù trên đường chúng ta có gặp truyền tống nữa thì đại khái xác suất truyền tống là tùy ý, cho nên chỉ cần không ngừng lặp lại cách làm này thì rất có thể sẽ đến được đích!”
Châm Kim ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Phân tích tốt lắm! Trung tâm quá mơ hồ, nguy cơ cũng quá cao, thực lực của chúng ta không đủ, cho nên mục tiêu hàng đầu vẫn là tụ họp với đại đội, nhanh chóng đóng xong tàu để thoát khỏi nơi này.”
“Xin tuân lệnh ngài, chủ nhân!” Lam Tảo lập tức đáp.
Thương Tu dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tử Đế mấp máy môi, ngập ngừng một lát rồi không nói thêm gì nữa.
“Truyền lệnh của ta, mười lăm phút nữa xuất phát!” Châm Kim ra lệnh.
“Đại nhân.” Thương Tu lại lên tiếng: “Tôi có một đề nghị nho nhỏ.”
“Mời tiên sinh cứ nói.”
“Đại nhân, xin cho phép tôi được báo cáo một phát hiện đáng mừng.” Thương Tu chỉ vào mảnh bản đồ rừng rậm: “Ngay ở chỗ này, địa điểm mà lúc trước chúng tôi đã thăm dò. Ở đây có một đàn dê quy mô rất lớn ít nhất phải hơn ngàn con. Tôi tha thiết đề nghị chúng ta săn hết đàn dê này, như vậy chúng ta sẽ có nguồn thức ăn khá dồi dào.”
Châm Kim khẽ nhíu mày: “Một đàn dê quy mô khổng lồ ư?”
Ánh mắt cậu nhìn về phía Thương Tu rồi lại liếc sang Lam Tảo.
Lam Tảo vội đáp: “Chủ nhân, quả thật có một đàn dê quy mô cực lớn. Bọn tôi đã thử rồi, còn săn được hai con. Bọn chúng nhát gan, tính cách ôn hòa, chỉ chạy trốn chứ không có gì nguy hiểm. Tất cả thành viên đội thăm dò đều cho rằng đây là quà mà trời cao ban xuống cho chúng ta!”
“Nhưng mà trước mắt chúng ta có đủ đồ ăn dự trữ mà?” Tử Đế nói.
“Trước mắt thì đúng là vậy.” Thương Tu gật đầu: “Nhưng chúng ta cần phòng ngừa tất cả mọi tình huống ngoài ý muốn có khả năng xảy ra. Ví dụ như khi cơ chế truyền tống bị phát động, chúng ta lại bị đưa vào sa mạc thì sao?”
Thương Tu lại nhìn Châm Kim, lão biết Châm Kim mới là người nắm quyền quyết định cuối cùng: “Căn cứ vào kết quả điều tra, con dê đầu đàn cũng chỉ tỏa ra sinh lực cấp Đồng. Đại nhân Châm Kim, không phải lo lắng quá nhiều đâu. Đàn dê này trong vòng tuần hoàn tự nhiên chắc chắn sẽ là thức ăn của rất nhiều đàn thú, thậm chí là dã thú cấp Vàng. Con hươu bay sừng trắng kia có lẽ chính là một trong số đó. Cho nên nguy cơ lớn nhất khi chúng ta săn đàn dê kia sẽ không đến từ chính đàn dê mà là từ những kẻ săn mồi khác.
Mà điều này thì rất dễ đề phòng, dù sao chúng ta cũng không đối đầu trực tiếp với chúng.”
Châm Kim trầm ngâm không nói.
Thương Tu lại tiếp lời: “Đại nhân Châm Kim, đội thăm dò này của chúng ta được thành lập chủ yếu cũng là để kiếm thêm đồ ăn cho những người đang đóng tàu bên bờ biển. Mặc dù chúng ta lạc đường trong này đã rất nhiều ngày, nhưng nếu chúng ta mang về đủ đồ ăn, nhất định sẽ khiến lòng người phấn chấn, mang lại trợ giúp cực lớn cho bọn họ. Mà điều này đồng thời cũng có lợi cho đại nhân nữa.”
Châm Kim gật đầu: “Đây là một đề nghị hay, vậy chúng ta sửa lại hành trình một chút. Trước săn dê đã rồi hẵng lên đường.”
Châm Kim biết bằng vào lực lượng trước mắt, ở hòn đảo nguy cơ bốn phía này, cơ hội đi săn nhẹ nhàng như vậy không nhiều.
Thậm chí nếu lần này họ từ bỏ, rất có thể tương lai sẽ không còn cơ hội tuyệt vời như vậy nữa.
Dựa theo kế hoạch về sau, cậu cũng không có ý định xâm nhập vào sâu trong lòng đảo như bây giờ lần nữa.