Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 67: Tôi là Lam Tảo



Edit: Gián

Beta:nhóm

Một tia sáng bắt đầu xuất hiện ở cuối chân trời.

Tia sáng yếu ớt không chịu nổi, nhưng ở trong đêm tối lại thật rõ ràng.

Ngay sau đó, phảng phất theo nhịp đập trái tim, ánh sáng nhạt kia sáng hơn một chút, sắc nét hơn một chút.

Bóng tối biến mất dưới sự lan toả của ánh sáng, kẻ đến sau như một người khổng lồ vừa thức tỉnh, giang hai cánh tay, giãn tứ chi.

Tảng sáng.

Bình minh!

Ánh sáng chiếu trên mặt Hoàng Tảo, nhưng không mang đến cho hắn chút ấm áp nào.

"Hu hu hu..." Hoàng Tảo nghẹn ngào khóc rống, lập tức ngã quỳ trên sa mạc, Lam Tảo trên lưng cũng ngã xuống đất.

"Ốc đảo... Ốc đảo!" Hoàng Tảo hô hoán, đôi mắt của hắn đã là một mảnh đục ngầu.

Hiện ra trong tầm mắt của hắn là một mảnh sa mạc trống rỗng, ốc đảo cổ vũ tinh thần hắn hoá ra không có thật.

"Thế nhưng rõ ràng mình nghe được tiếng nước. Mình rõ ràng nghe thấy mà!" Hoàng Tảo gào thét, liều lĩnh đến rách cả họng.

"Có tiếng nước." Lam Tảo bất ngờ thức tỉnh.

Đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu.

"Đúng vậy, anh à, anh cũng nghe thấy, anh cũng nghe thấy nhỉ!" Hoàng Tảo giống như đứa trẻ mê mang bỗng nhiên tìm được chân lý, điên cuồng hò hét.

Nhưng Lam Tảo nhưng không đáp lại hắn, mà vẫn nỉ non: "Anh nghe thấy, đó là tiếng nước biển, là tiếng sóng vỗ."

Hoàng Tảo lập tức ngây ngẩn cả người, hắn nhận ra Lam Tảo đang lâm vào ảo giác.

Hốt hoảng, lung lay.

Lam Tảo cảm giác rất mỹ diệu.

Đói khát đã hoàn toàn rời xa, gã cảm thấy mình thật nhẹ nhàng, tựa như là... tựa như là gã đang làm việc mà gã yêu thích nhất.

Đó chính là lặn xuống nước.

Gã thích lặn xuống biển, sau đó không nhúc nhích, mặc cho nước biển cuốn gã đến bất cứ phương hướng nào, hoặc là chậm rãi chìm xuống ngắm nhìn ánh sáng của bầu trời rộng lớn vô ngần qua làn nước biển.

Đó là màu lam tinh khiết đến nhường nào, không hề chứa một tia tạp chất.

Bầu trời xanh ngắt có vẻ lạnh nhạt, cao cao tại thượng, nhưng xuyên qua làn nước biển, vệt lam này trở nên nhu hòa, trở nên ưu nhã, trở nên ưu thương, trở nên gần gũi.

Lam Tảo thích nhất là màu lam kiểu này.

Đắm chìm trong màu xanh lam ấy, gã có thể quên đi chính mình.

Trong cảnh tượng mỹ diệu như vậy, bản thân là ai có trọng yếu không?

Không đâu.

"Cứ như vậy mà lặn xuống thôi..." Nội tâm Lam Tảo phát ra tiếng kêu thoả mãn.

Sau đó, một con cá mập to lớn âm thầm xuất hiện.

Nó có cái bụng trắng như tuyết, có vây cá giống lưỡi đao, còn có những chiếc răng nhọn đáng sợ. Mà con mắt của nó cũng là màu lam, hệt như ánh chiết xạ thủy tinh.

Cá mập đối mặt Lam Tảo. Nhìn đôi mắt ấy từ khoảng cách gần, trong lòng Lam Tảo nổi lên sợ hãi.

Giống như là bị điện giật, gã tỉnh lại, gã nhớ mình là ai.

"Không sai, tên tôi là Lam Tảo.

Tôi sinh ra ở làng chài ven biển, thích lặn xuống biển nhất, nhưng suýt nữa thì không kịp trưởng thành."

Năm Lam Tảo mười tuổi, làng chài mất mùa.

Đương nhiên không chỉ là làng chài, cả vùng đất này đều không thu hoạch được bao nhiêu lương thực. Nhưng mà chủ nhân vùng đất này lại vẫn thu sưu cao thuế nặng như cũ. Lương thực còn dư của dân làng chài đều bị tịch thu hết.

Trong nhà lá đơn sơ, cả gia đình bao gồm Lam Tảo đang ngồi ở bàn ăn.

Trước mặt những người khác đều là cái bát thật to, đáy bát có một nắm bột nhão màu xanh sẫm. Mà trong bát trước mặt Lam Tảo thì lại đầy phân nửa.

Lam Tảo nhìn đồ ăn trong bát mình, nhiều nhất từ trước đến nay. Và cảm giác sợ hãi nhất từ trước đến nay cũng bao phủ tinh thần gã.

"Ăn đi, ăn nhiều một chút." Cha Lam Tảo giọng điệu dịu dàng, giống như bờ biển chập trùng sóng cả.

Lam Tảo ngẩng đầu, nhưng chẳng nhìn rõ mặt cha. Làng chài cằn cỗi, không có nổi một ngọn nến. Trong phòng mờ mịt, hơn nửa khuôn mặt cha chìm vào bóng tối, chỉ thấy ánh mắt của ông là màu lam, hệt như chiết xạ thủy tinh.

Trong đêm khuya, Lam Tảo nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở, âm thanh càng ngày càng nặng nề.

Gã mở hai mắt ra, liền thấy cha gã nằm nhoài bên giường gã, theo dõi gã, khuôn mặt hai người như sắp chạm vào nhau.

Lam Tảo há miệng muốn la lên, nhưng sau một khắc, cha gã duỗi hai tay bóp cổ gã.

Lam Tảo điên cuồng giãy dụa, âm thanh ấy đánh thức mẹ và em trai Hoàng Tảo.

Nhìn thấy cha muốn bóp chết Lam Tảo, họ vội vàng chạy tới ngăn cản.

"Cút cho tao!" Cha đá mẹ một phát bay ra ngoài.

Hoàng Tảo sợ hãi rúc trong góc nhà, sợ đến mức run lẩy bẩy.

"Đây là con ông mà!" Mẹ kêu lên, tiếng kêu thê lương biết mấy, hệt như tiếng kêu cuối đời của con chim bị bóp chết.

"Tao đẻ ra nó, mạng của nó là tao cho, giờ tao chỉ lấy lại thôi!" Cha rống to: "Đừng vùng vẫy, để tao ăn, để tao ăn! Được ăn thì tao mới sống, cả nhà mình mới sống!"

"Không, không!" Mẹ điên cuồng lắc đầu: "Mạng nó không phải ông cho, mà là Thần Lâm Mẫu ban cho. Năm đó tôi khó sinh, là mục sư Lâm Mẫu đã cứu tôi."

"Đó là thần tín ngưỡng của Tinh Linh, là Tà Thần của loài người chúng ta! Mày còn có mặt mũi nhắc đến à?!" Phụ thân gầm thét.

Nhưng sau một khắc, Lam Tảo cầm cái gối gỗ của mình đập mạnh vào đầu cha.

Cha gã không kịp chuẩn bị, lập tức bị đập ngất đi.

"Đánh chết ông, đánh chết ông!" Lam Tảo vẫn không buông tha, miệng không ngừng quát, dường như mê muội, liên tục giơ cao gối đầu, sau đó liên tục đập vào đầu cha.

Máu càng ngày càng nhiều, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh.

Cha gã từ đầu đến cuối không nhúc nhích.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ông ấy đã chết, đã chết rồi!" Cuối cùng, mẹ dang tay ôm Lam Tảo vào trong ngực.

Lam Tảo lúc này mới ngừng động tác như máy móc ấy, vẻ đờ đẫn biến mất. Gã tỉnh táo lại. Gã khóc.

Vài ngày sau đó, trong làng chài lần lượt chết bảy người. Họ phần lớn đều là người già, trẻ tàn tật, cha của Lam Tảo là ngoại lệ duy nhất.

Thoạt đầu, Lam Tảo và mẹ gã cũng định chôn cha.

Nhưng mà, đói khát có thể biến người ta thành dã thú.

Ba ngày sau đó, Lam Tảo cùng Hoàng Tảo ngồi bên cạnh bàn cơm, nhìn mẹ chằm chằm.

Mẹ quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt, ngước nhìn pho tượng đầu gỗ trong góc. Pho tượng là hình Lâm Mẫu, Thần có cái đầu giống hươu cái, nhưng lại mọc ra sừng hươu, sừng so với hươu đực còn to hơn. Dây leo quấn quanh chân hươu, mà trên thân hươu nở rộ những đóa hoa, hình thành vằn da hươu.

Mẹ vô cùng thành kính cầu nguyện, xong xuôi, bà đứng dậy nhìn về phía hai con.

Lam Tảo lúc này mới nhìn thấy mẹ mình hốc mắt phiếm hồng, trên mặt có nước mắt, hẳn là lúc cầu nguyện đã trộm khóc.

"Có thể ăn rồi." Giọng mẹ khán khàn.

Lam Tảo cúi đầu nhìn vào bát.

Bát rất lớn, bên trong có thịt.

Thịt trắng bệch.

Thịt rất ít, nhất định phải ăn dè.

Lạch cạch, lạch cạch.

Nước mắt Lam Tảo từng giọt từng giọt rơi vào bát, gã vui vẻ nhưng cũng rất bi thương, đau khổ đấy nhưng cũng mừng vui đấy.

Thịt rất ít, mà nạn đói thì dài đằng đẵng.

Lam Tảo chưa ăn hết thịt trong nhà mà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mẹ goá con côi dễ bắt nạt nhất, thịt của bọn họ bị những người dân hiền lành lương thiện xưa kia cướp mất. Mẹ cũng vì thế mà bị trọng thương.

Đã nhận ra nguy hiểm, mẹ Lam Tảo mang theo hai anh em họ len lén rời khỏi làng chài.

Nơi làng chài ven biển họ sống có rất nhiều đảo hoang nhỏ.

Hoang đảo nhỏ cũng trở thành nơi mai táng cho mẹ gã.

"Thịt của mẹ... Có thể ăn." Mẹ gọi Lam Tảo đến gần, ghé tai gã để lại di ngôn: "Là thần vĩ đại thần nói cho mẹ biết đấy, linh hồn mẹ sẽ được vào Lâm Mẫu Thánh Điện. Đừng lo cho mẹ, nhớ phải chăm sóc em con."

Chăm sóc em trai…

Chăm sóc em trai...

Chăm sóc em trai...

Nguyện vọng này khắc thật sâu trong lòng Lam Tảo, cho tới bây giờ vẫn luôn quẩn quanh trong tai gã.

Lam Tảo mở hai mắt ra.

Gã chỉ thấy mịt mùng trắng xoá.

"Hoàng Tảo... Em trai của anh, em ở đâu rồi?" Gã cất tiếng gọi. Điều khiến gã bất ngờ là gã lại có thể nói được.

"Đó là giả, giả."

"Không có ốc đảo, không có ốc đảo!"

"Anh ơi, không có ốc đảo... Hu hu hu..."

Hoàng Tảo nằm nhoài bên người Lam Tảo khóc ròng, sớm đã sụp đổ.

Lam Tảo bỗng nhiên vươn cánh tay, kéo đầu Hoàng Tảo qua. Miệng gã ghé sát tai Hoàng Tảo, tựa như mẹ gã đã từng.

Lam Tảo để lại di ngôn: "Hoàng Tảo, ăn anh đi, mày có thể tiếp tục sống! Phải sống thật tốt, tự chăm sóc mình."

Hoàng Tảo toàn thân kịch chấn, như bị ánh sáng đông thành tượng đá.

Ước chừng qua hai ba giây, Hoàng Tảo đột nhiên nhào về phía Lam Tảo, hai tay bóp lấy cổ Lam Tảo.

"Anh ơi, anh ơi!" Hắn hô to.

"Em xin lỗi, em xin lỗi!" Hắn khóc.

"Ăn anh, ăn anh..." Hai mắt hắn đỏ bừng, tựa như dã thú.

Lam Tảo cảm thấy vô cùng khó chịu, dần dần ngạt thở.

Khóe miệng của gã toét ra, muốn cố gắng mỉm cười.

Bên tai của gã hình như có tiếng chập trùng sóng cả.

Ùng ục… ùng ục… ùng ục...

Thân thể gã giống ngâm trong nước biển, dường như đang lặn thật sâu, thản nhiên yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.