Cái dây trói thít lại khiến tay
tôi đau âm ỉ từ lúc mê đến lúc tỉnh. Như thời ngủ nướng cho dù mẹ đã mở
cửa sổ cho nắng đập vào mặt, tôi cố gắng mặc kệ cơn đau cho đến khi
không thể nhịn được nữa.
“ Cô tỉnh rồi à. “ _ Tử Duy lên tiếng.
Anh ta hẳn đang ở ngay bên cạnh tôi, thanh âm rất gần. Nhưng sao tôi
không thấy gì nhỉ? Còn mặt ngưa ngứa như đang bị bịt mắt vậy. Những chỗ đau nhức ngay lập tức tỉnh dậy, nếu có ai đó đang rên rỉ vì đau, tỉ lệ
người đó là tôi chắc khoảng 99.9%.
May mà cái đau nó từ từ lắng dần, thành ngọn lửa âm ỉ bên trong từng thớ thịt. Lúc này tôi mới có thể mở miệng hỏi:
“ Ta đang ở đâu mà bị trói vậy? Hình như Phan ở bên trái tôi phải không? “
“ Chào Linh! “
“ Chúng ta đang được lũ ăn cướp của vùng này chăm sóc, và người cô hỏi vừa chào cô đó. “
Nếu tôi còn sức chắc tôi sẽ chào lại. Chỉ có thân nhiệt nó tiếp tục tăng vùn vụt khiến tôi không thể. May mắn thay không khí xung quanh cũng cực nóng, cứ như một nồi hầm tự nhiên khiến mồ hôi chảy ra không ngớt. Có
chút penicilin hay panadol có tốt hơn phải tự bắt bản thân hết cảm lạnh
không.
“ Chúng ta bị bắt… bọn chúng định đi bán ta vào chợ buôn người à? “
“ Không, bọn chúng phát hiện ra tôi là người họ Hồ nên sẽ đem tôi đi đòi tiền chuộc. Hai người cũng vậy, tôi phải nói là cả ba chúng ta là thân
thích để không bị chúng chia ra. “
“ Ta đang ở đâu mà nóng vậy? “
“ Trong nhà bếp của chúng. “
“ Hả?! “
“ Cô hét điếc tai quá. “
“ Xin lỗi. Ây Phan ngất xỉu rồi phải không? Anh ta sao tự dưng im bặt luôn. “
“ Tôi cũng đoán vậy. “
Vậy tình hình đã rõ. Xe vỡ, ngựa chạy xổ, tư trang ngập trong cái đầm
lầy sau giông khỏi lấy lại. Ba đứa bị cướp trên đường bắt đổi lấy tiền
chuộc. Tôi vẫn còn ốm, Phan ngất luôn.
Nhưng có lẽ chưa mất mạng thì vẫn làm nên cơm cháo được.
Tiếng kẽo kẹt làm tôi giật mình: có người tới, bước chân nhẹ nhàng trên nền đất. Có cái gì rơi xuống trước mặt tôi loảng xoảng.
“ Thức ăn của chúng bay đấy, có điều lũ chó chạy tới sớm nên ăn được
rồi. “ _ tên này nói xong thì cười khùng khục như hài hước lắm _ “ Cứ
ngồi yên đi. Vài ngày nữa nước cạn là được lên đường về nhà. Bọn tao sẽ
giữ chúng bay sống đến lúc đấy. “
Ai đó từ xa kêu réo tên này thì phải? Tôi không ra được gì, nhưng cái
phòng này nó không hiểu sao rất vang, cứ như một cái hang động vậy. Có
thể bọn chúng làm trụ sở bên trong một trong những cái đồi cao xung
quanh.
Tôi ngồi chán thì ngủ gật. Sau đó phòng đỡ nóng, tên Phan tỉnh dậy nhưng cũng chẳng muốn nói chuyện vì khát quá. Hồ Tử Duy chỉ thèm rượu.
“ Có một bầu Hỏa Tửu ở đây thì hay biết bao. “ _ anh ta phàn nàn. Phan
lúc lắc gật đầu cho dù đã từng kể chưa thử uống rượu bao giờ.
“ Chúng bay sẽ được uống rượu nếu có chút hữu dụng. “
Tôi giật mình quay ngoắt theo bản năng về phía giọng nói lạ. Hắn từ đâu ra vậy? Không hề có tiếng mở cửa từ nãy tới giờ.
“ Hữu dụng thì cũng có. Nhưng không phải cái gì cũng biết. Chúng tôi chỉ hữu dụng trong việc đem đi đổi bạc trắng thôi. “ _ Tử Duy trả lời, châm biếm ra mặt.
“ Mày là thân học thức phải không. Có biết gì về bệnh học không? “
Hổ Tử Duy ngưng nói, suy tính điều gì không biết.
“ Cũng có một vài hiểu biết thông thường. “
“ Lão Bá đang lên cơn ho ra máu lâu ngày, chúng mày có nghe nói tới chuyện này bao giờ chưa. “
Suýt nữa tôi đã lắc đầu.
“ Có “ _ tên Hồ Tử Duy như đã đọc được suy nghĩ của tôi. Dù thực sự biết hay không thì cũng phải liều một phen. Biết đâu đây là cơ hội thoát ra
khỏi đây.
“ Vậy thì đó là bệnh gì. “
“ Có biết bao nhiêu bệnh có triệu chứng ho ra máu. Phải nhìn bệnh nhân
mới biết được chứ! “ _ tôi nói vọng lên. Chỉ cần được tháo cái mạng che mắt này là thành công bước đầu rồi.
Tên ăn cướp kia không nói gì, hắn hẳn đã nghĩ tới trường hợp chúng tôi đang láo toét.
“ Con bé kia biết nhiều hơn hay là mày? “
“ Cả hai, chúng tôi đều có học qua y thuật căn bản. “
Niềm tin của tôi về tài nói dối không chớp mắt của anh người mẫu quảng cáo kem đánh răng đến lúc này là tuyệt đối.
Lại thêm một khoảng lặng khi sự dối trá này được cân đong đo đếm. Cuối
cùng, tên cướp nọ di chuyễn và bỗng dưng ánh sáng đập vào mắt tôi. Xung
quanh đúng là một cái hang. Đuốc hai bên tường thắp sáng một phần căn
phòng. Cái nồi lửa to đùng ngay giữa phòng thì đã tắt lửa. Và ba người
chúng tôi ngồi đủ gần nó để khiến cơ thể được hấp chín.
Máu cũng lưu thông lại nơi hai cánh tay khi dây trói được tháo ra. Phan
hết chỗ dựa ngã ra đằng sau. Hắn ngáy khò khò. Và miệng thì đòi đi xem
kịch. Ít nhất là tên này từ ngất xỉu mà thành ngủ rồi. Chỉ khi ngất anh
ta mới ngậm miệng lại được.
Tên Cướp râu ria xồm xoàm, to như quả núi. Đôi lông mày rậm che đi đôi
mắt, khiến giữa mặt hắn như có hai hố sâu, càng đáng sợ hơn trong cái
hang tranh tối tranh sáng. Hắn liếc hai đứa chúng tôi một lần cuối trước khi ngoắc tay kêu đi theo.
Với một thân hình như vậy tên này lại có bước chân nhẹ tựa lông hồng.
Vọng lên những bức tường gồ ghề, khắc đẽo khô khan chỉ có tiếng chân của tôi, cho dù đã cố gắng đi thật là chậm. Nhưng không gian im như tờ.
Ba người chỉ đi có ba phút là tới một khoảng trống. Vâng, một khoảng
trống. Nó không phải một phòng lớn, mà như là cái tổ của một con quái
thú khổng lồ ngàn năm xưa, khổng lồ và thô thiển. Thứ duy nhất khiến nơi này giống chỗ người ở là cái sàn được san phẳng, năm bóng người dài
xung quanh lửa trại. Họ đều quay đầu nhìn khi bọn tôi đi đến. Ngoại trừ
một bóng người nằm im lìm như đã chết.
“ Bọn chúng nhận là biết y thuật. “ _ Râu Xồm Xoàm nói.
“ Hừm. Bọn chúng sẳn sàng nhận ra biết đi trên nước nếu cần. “
Kẻ già nhất phun thẳng bãi nước bọt xuống chân sau khi nói.
Lưng tôi ngay lập tức đổ mồ hôi. Nhưng phóng lao thì phải theo lao, giờ phải giữ mặt lạnh mới làm ăn được.
“ Ngoài kia nước dâng đến tận cổ rồi, phải ít nhất ba ngày nữa mới rút đi. Trong khi tình hình lão Tứ đã đến mức này rồi. “
Tên này, hình như là kẻ đã đến thăm ba đứa lần đầu tiên. Cái miệng rộng
nhìn là đã thấy ghét. Mọi người im bặt khi tên thủ lĩnh mở miệng:
“ Làm gì thì làm. Nhưng nếu lão Tứ có mệnh hệ nào chúng bay sẽ không thoát nổi đâu. “
Cây đại đao lấp lánh trong ánh lửa, sự sắc bén của nó như chém ngang
không khi. Ánh mắt của tên thủ lĩnh lạnh bằng miếng sắt này. Hắn để nó
trên đùi, không cần vỏ đao.
Người bọn họ gọi là lão Tứ đang ngủ say. Đôi mắt nhắm nghiền, suýt nữa
tưởng đã tắt thở. Tử Duy cũng cúi xuống nhìn. Hai đứa nhìn nhau. Đúng
kiểu cùng tâm trạng.
Và tâm trạng đó là chẳng biết cái quái gì cả.
“ Sao? “ _ tên thủ lĩnh hỏi.
Tôi nuốt nước bọt. Nhưng Tử Duy mới là người trả lời:
“ Ông ta bị thế này bao lâu rồi? “
“ Cũng ba ngày hôm nay thôi. Mệt đi rồi nằm một chỗ. “
“ Không có gì nữa à? “
Bọn họ nhìn nhau. Một tên ngoáy tai:
“ Hắn nói không đi vệ sinh được, rất đau. “
Tôi nhìn lại lão Tứ, một ý nghĩ hình thành trong đầu. Hình như có thứ gì đó tôi đã quên mất. Có cái gì đó đang ở ngay trước mặt tôi mà tôi không nhìn ra.
Nghe mấy cái triệu chứng đó quen thuộc quá. Nhà tôi đã từng có người bị
hay là tôi đã đọc trên tờ báo nào đó? Cái lúc cần nhất mà đầu óc trống
rỗng hết cả!
Mấy đôi mắt của lũ cướp nhìn chòng chọc vào lưng. Tử Duy rõ ràng cũng
đang rối, nhưng anh ta vốn là dân diễn kịch chuyên nghiệp, mặt lạnh như
không có gì. Có lẽ vào một ngày bình thường anh ta hẳn sẽ làm cỏ được
hết lũ này. Nhưng giờ tay không tấc sắt, lại nằm trong hang cọp, nước
nôi vây quanh không thể trốn thoát thì làm gì được.
Lão Tứ bỗng mở mắt, nặng nề như có chì kéo mi.
Lũ cướp vội vàng dịch chuyển tới xung quanh. Trên khuôn mặt chúng không
giấu nổi niềm vui. Trừ người thủ lĩnh, ông ta quan sát tất cả mà không
động đậy một đốt ngón tay.
“ Trương đại ca. Em nghĩ lão Tứ muốn nói vài lời với đại ca. “
Đến lúc này, tên thủ lĩnh mới để đại đao qua một bên mà gia nhập cả bọn. Hắn cúi xuống nghe lời thì thào không ra hơi của tên đàn em. Môi mấp
máy gì đó trả lời.
Lão Tứ lại nhắm mắt. Trong khoảnh khắc tưởng rằng tên này đi luôn rồi.
Nhưng khi cánh ngực phập phồng trở lại, cả căn phòng thở ra một hơi thở
không ai biết mình đã giữ. Đối với bọn họ tức là tên đồng đảng vẫn sống. Đối với tôi tức là cơ hội thoát ra vẫn còn. Cho dù nó không khác gì nến trước gió.
“ Từ hàng trăm anh em giờ chỉ còn sáu người chúng ta. Họ Trương ta quả
thật là một tên vô tích sự. “ _ tên thủ lĩnh nói mà cúi đầu, một tay vẫn nắm chặt tay kẻ đang gần đất xa trời.
“ Không! Cái tên Trương Phan Nhân sẽ không có kẻ quên. Có quên thì ta cũng không cần ai nhớ. “
Tên Râu Xồm Xoàm lên tiếng, đôi mắt nhìn vào người thủ lĩnh không chớp một lần.
Tôi cũng nhìn chằm chằm họ Trương, nhưng bởi vì một lí do khác hoàn toàn.
Hắn là Trương Phan Nhân ư? Là Trương Phan Nhân của vô số truyện phim kịch diễn các kiểu?
Mắt tôi mở to đến mức có thể rơi ra khỏi tròng, miệng hẳn không nhặt nổi hàm lên.
Phan Nhân. Trương Phan Nhân.
Kẻ đã bắt cóc công chúa Hoàng Kim tộc trong suốt ba tháng, tránh được sự truy đuổi của cả một đạo binh trước khi tự tay đưa cô ta về. Câu chuyện đó được thêu lên viết lại suốt cả trăm năm. Người cho họ yêu nhau. Kẻ
khác nghĩ tên này cưỡng hiếp công chúa. Rồi lại có đủ thứ ma quỉ lố lăng được thêu dệt xung quanh. Trước khi tôi quay vế quá khứ, trên tivi lại
quảng cáo thêm một bộ phim truyền hình dài tập kể lại câu truyện này lần thứ n.
Phan Nhân ngoài đời không đẹp trai bằng anh diễn viên. Ông ta hơi lùn,
người ốm không khác que tăm, mạch máu nổi như những con rắn đang di
chuyển dưới da. Nếu đi ngoài đường mà có ngoái nhìn thì cũng chẳng có ấn tượng gì. Một khuôn mặt không đẹp trai lúc về già và chắc chắn chẳng
đẹp trai hồi trai trẻ. Một con người nhìn qua thật quá đỗi bình thường!
Trương Phan Nhân này cũng đã già, đã hết thời hoàng kim, chẳng còn liên
quan gì tới cô công chúa kia. Nên những kiến thức tôi biết về ông ta từ
tương lai chắc sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Một ông già…
Ông già!
Cứ như có luồng điện bắn qua não làm bật sáng bóng đèn trong tôi.
“ Ông ta bị viêm gan …. C. “
Đúng vậy. Cái thứ ngay trước mặt mà tôi không thấy chính là màu da này.
Nó dưới ánh lửa cũng trở nên lờ mờ như bao kẻ khác. Giờ cúi xuống nhìn
kĩ thì đúng là có sắc vàng ốm yếu. Rồi bị mệt, không tiêu tiểu được.
Không khác gì ông già đó.
Ông già đã chết phía dưới nhà tôi cái thời gia đình tôi vẫn còn ở chung
cư. Cái hôm xác ông ta được đưa ra ngoài, da ông già đó cũng vàng khè
như thế này.
Cái kí ức đó giờ quay trở lại mạnh như vũ bão. Tiếp đến là cái mùi của
phân và nước tiểu bên trong tử thi. Tôi nhăn mặt buồn nôn, nhưng ít nhất biết mình đã đúng.
“ Ngươi nói sao? “ _ Phan Nhân nhìn tôi.
“ Tôi nhớ ra rồi. Ông ta bị bệnh về gan. Mọi thứ đều khớp… còn việc ho
ra máu thì có lẽ là do vết thương khác xuất hiện lại vào thời điểm cơ
thể quá yếu. “
Nhưng vừa nói xong, tôi cũng nhận ra điều quan trọng hơn. Trái tim tuột xuống bụng.
“ Vậy thì giờ làm gì để cứu lão Tứ? “
“ Không có gì cả. “ _ tôi thẫn thờ trả lời.
Giai đoạn này là giai đoạn cuối của cuối. Ông ta nói những lời trăn trối với anh em là vừa.
Đúng lúc đó, kẻ gần đất xa trời đó bỗng cười nắc nẻ. Hắn cười như chưa
từng được cười trước khi ho khùng khục, máu với đờm rơi quanh cổ áo.
“ Huynh đệ nghe rồi đó. Vậy là tao đã kết thúc rồi. Mấy chục năm tình
nghĩa của anh em tao sẽ không quên, dù là dưới âm phủ hay trên thiên
giới. “
“ Mày thì làm cái quái gì đuợc lên thiên giới. “
“ Đúng đó, cả bọn chúng ta sẽ lại dắt nhau xuống địa ngục mà thôi. “
Sáu tên cướp cười lên hô hố, vang vọng khắp những bức tường cong của hang. Như đêm nay chỉ là một chầu nhậu bình thường.
Họ có thể cười vào mặt của thần chết.
Không hiểu sao ý nghĩ đó đeo bám tôi đến tận lúc bị áp giải về phòng
bếp. Nó khiến tôi im lặng cả một lúc lâu trước khi thở dài ngao ngán:
“ Cuối cùng cũng chẳng được gì. “
Tử Duy nhún vai:
“ Thực ra là có. “
Rồi anh ta đẩy đẩy để tôi nhìn sang Phan.
Và tôi nhận ra, cái thứ tôi tưởng là tấm lưng tên tội phạm chỉ là đống rơm trên trời rơi xuống.