Tôi nhảy ra khỏi giường, chạy đến bên cửa sổ, căng mắt nhìn ra bên ngoài. Bóng tối của núi rừng đè nặng lên tim.
Tôi phải tìm Kiên Sơn ngay lập tức.
Căn phòng sáng đèn nhất đêm đấy nhộn nhạo tiếng người. Xung quanh là chục lính canh của các môn phái khác nhau, mỗi người một vẻ, lộn xộn, không hàng lối, như những quân cờ không có người chơi. Tôi nhận ra Lê Quang Vinh, vị đệ tử được Kiên Sơn yêu quý đứng ngay cạnh cửa ra vào.
“ Có chuyện gì cấp bách không? Họ vẫn còn đang họp. “
“ Văn Trang… cô ấy… “ _ tôi nói không ra hơi. Nhưng cái tên của vị tiểu thư khiến Lê Quang Vinh tập trung liền.
“ Văn Trang bị làm sao? “
“ Tên sát thủ… hắn… bắt cô ấy đi rồi. “
Quang Vinh như không muốn tin tôi. Tuy nhiên ông ta quay sang người bên cạnh:
“ Đi xuống phòng của hai vị cô nương và kiểm tra ngay! “
Nhóm dưới quyền ông ta vội vã chạy đi. Quang Vinh nhìn tôi lần cuối trước khi mở cửa đi vào, tự mình truyền tin lại cho căn phòng anh ta đang canh gác. Cũng tốt thôi, làm kẻ mang tin xấu trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này chẳng có gì hay ho. Hơn nữa, phải thở cho đủ đã.
Các giọng nói bên trong trong giây lát ngừng lại khi thấy sự có mặt bất ngờ của người đệ tử Võ Lâm Minh Chủ. Kiên Sơn vụt ra ngoài, suýt nữa đã đẩy tôi ngã. Theo sau ông ta là Tử Duy. Nhưng anh ta ngừng lại khi thấy tôi.
“ Cô không sao chứ? “
Tôi lắc đầu.
“ Chuyện gì đã xảy ra? “
“ Tên sát thủ mà tôi với Phan thấy hôm trước quay lại. Tôi lúc đó đang chuẩn bị ngủ nên không biết hắn làm gì. Chỉ biết là hắn khiến Văn Trang ngất xỉu rồi ẵm cô ta nhảy khỏi cửa sổ biến mất. “
“ Thế thôi ư? “
“ Thế thôi. “
“ Đừng đi đâu, đứng ở đây đi. Tôi sẽ tìm Phan. “
Tôi gật đầu.
Thông tin về sự biến mất đứa con gái yêu của Võ Lâm Minh Chủ lan nhanh như gió. Lần thứ hai trong một ngày, tôi đứng dưới ánh đèn của sự chú ý. Và tôi chẳng thích nổi cái cách ánh mắt của không ít người nhắm vào tôi như thể tôi là đồng loã của tên sát thủ vậy.
Mặc kệ họ. Tôi chỉ là một đứa đại xui mà thôi.
“ Cô chắc chắn là cùng một người? “
“ Vâng, cao to, hói đầu, thần khí lạnh lẽo như băng. Một người như vậy rất khó quên. “
Dân tình nhìn nhau. Trần Phong giơ tay:
“ Nếu nguồn tin của tôi không nhầm. Theo sự mô tả của quí Hồ cô nương, chúng ta đang đối đầu với kẻ đứng thứ ba trong năm con rắn. “
“ Hắn có một cái tên không? “ _ Kiên Sơn hỏi.
“ Không. Chỉ là một con số mà thôi. “
Trần Phong trả lời mà không muốn nhìn vào mắt người hỏi. Tôi không nghĩ căn phòng này có ai dám làm điều đó.
Ông già nhã nhặn biến mất, chỉ còn một chiến binh khát máu. Sát khí toả ra như sóng thuỷ triều trong một ngày bão.
Không biết từ lúc nào Kiên Sơn đã có kiếm trong tay. Vỏ bao cũng chạm khắc hoa lưu li như bao kiếm con gái yêu.
“ Và thực ra có thêm ba người nữa đã biến mất. “ _ Trần Mỹ Ý nói tiếp _ “ tôi vừa nhận tin từ dưới núi, vợ chồng Nguyễn Đặng Anh, Lê Chi cũng không còn trong phòng của họ. “
“ Nguyễn Đặng Anh… Con trai của Nguyễn Phú Thọ? “ _ sư thầy Nhu Hợp hỏi.
“ Đúng vậy. “
Nguyễn Phú Thọ, đồng nghiệp của Hồ Tử Duy, Thuỷ tướng của Hoàng Kim triều.
Tôi liếc mắt nhìn Tử Duy, anh ta nhìn lại, có vẻ cũng đoán được suy nghĩ của tôi. Bọn Rắn Trắng nhắm vào con cháu gia đình có thế mạnh chính trị lẫn dân giang hồ. Đây không có vẻ chỉ là những vụ ám sát/bắt cóc đòi tiền chuộc tầm thường.
Không đến lượt tôi, Quỳnh Vô Vân của Vô Vân Đạo cũng nhận ra điều này. Ông ta đứng lên:
“ Xin các vị hãy bình tĩnh. Tôi biết ai cũng sôi sục muốn truy lùng kẻ ác. Nhưng đêm nay chúng ta phải giữ sức cho chuyến đi ngày mai. “
Dân tình vừa nghe ông ta nói vừa nhìn nhau. Tôi có thể nhìn thấy trong mắt họ cái mong muốn chối bỏ mọi thứ. Họ không muốn tin cơn bạo loạn nó đã đến và gõ cửa ngọn núi thơ mộng hẻo lánh này. Vì rồi nó sẽ đến những điền trang giàu có, những ngôi chùa thanh tịnh của những bậc hảo hán khác.
Ngô Nhận Thiên ho một tiếng rõ to:
“ Ngủ và để cho con rắn kia cứ lộng hành? “
“ Vậy anh có muốn đi vào rừng trúc tìm hắn không? “
Ngô Nhận Thiên cứng họng trước câu nói của Quỳnh Vô Vân. Anh ta bắn cho người đàn ông áo xanh dương những cái nhìn tức tối, đôi mắt bé tí chưa bao giờ mở to như vậy. Nhưng Quỳnh Vô Vân đã đúng. Rừng trúc của Hiểm Lâm vừa là lợi thế vừa là nhược điểm của Đại Lâm Quán. Những kẻ muốn lên núi chỉ có thể đi một đường duy nhất. Rừng trúc dày đặc, không lốu thoát. Vào ban đêm lá trúc che hết ánh trăng, mù mịt như chính đáy vực đằng sau ngọn núi. Hơn nữa trúc khác với các loại cây cối khác ở chỗ chúng không có cành, nếu dùng khinh công di chuyển thì phải di chuyển liên tục, chứ không thể dừng lại nghỉ ngơi. Tên sát thủ lại sử dụng cái rộng lớn và hiểm nguy của khu vực này để ẩn mình. Ngoài ra, hắn hành động dứt khoát, nhanh chóng, khó đoán vô cùng.
Hắn độc hành tới đây? Hay có những con rắn khác theo cùng? Nếu có, bao nhiêu tên, thực lực thế nào?
Bỗng nhiên, thần khí băng giá của tên thích khách bật dậy trong kí ức của tôi. Và khi Tử Duy đặt tay lên vai tôi, tôi mới nhận ra mình đang run lẩy bẩy như thế nào.
Giữa những vị cao thủ cãi cọ không dứt, tôi nhìn thấy một người cha già đang lo cho đứa con của mình đến điên đảo. Nhưng ông ta không thể làm gì, Kiên Sơn cũng biết vậy. Tôi ước chi mình có thể đặt tay lên đôi vai cũng đang run lên của ông ấy.
Lần này, con rắn trong màn đêm đã thắng.
Phan chào tôi lúc về phòng, anh ta bảo chẳng thấy ai lạ cả. Đứa trẻ to xác này vẫn còn muốn chạy lung tung. Nhưng cả tôi lẫn Tử Duy đều nói rõ là không được, Phan phải tìm chỗ nào đó mà ngủ đi.
“ Tôi sẽ không sao đâu. Tôi nhanh lắm. “
Phan vẫn còn bướng bỉnh. Tôi lắc đầu:
“ Hắn còn nhanh hơn anh. Mới sáng nay anh thấy đó. Như ma ấy. “
“ Nếu mai muốn đi đâu thì tối nay phải đi ngủ. “ _ Tử Duy thêm vào.
Phan nhìn hai người đồng hành, vừa khoanh tay vừa gật đầu.
“ Vậy mai cô có đi cùng chúng tôi không? “
Tôi vẫn chưa có câu trả lời.
“ Thôi mai nói cũng được. “ _ tên công tử thấy vậy phẩy tay.
Tôi lườm hắn. Làm như đây là lỗi của tôi. Chứ không phải là vì tên này đã vứt lời hứa của mình sang một cách cực kì đơn giản.