Đồi thoai thoải, nhưng trong bóng đêm dày đặc, nó nguy hiểm như một con dốc thẳng đứng. Hai ba lần tôi trượt chân ngã, con dao trong tay lại nhấp nháy như lo lắng cho chủ của nó. Con dao kì lạ là la bàn của tôi, nhưng nó không dẫn đến Miệng Rắn, mà ngược lại là đằng khác, nó kéo tôi đi ra sau đồi. Xuống đến đâu đó giữa lưng chừng, nó sáng tới mức chuôi dao nóng bỏng tay.
Tôi mò mẫm mặt đồi, chẳng hiểu mình đang làm gì. Đất cát im ỉm không câu trả lời dưới ngón tay. Tôi đang tìm cái gì nhỉ? Một cánh cửa bí mật như trong phim? Một cái hố để nhảy xuống như lối đi vào xứ thần tiên của Alice? Tôi để con dao tại chỗ nó nóng nhất, thử dùng sức ấn vào lòng đất. Bỗng mặt đất tỉnh dậy, rùng mình di chuyển, như đang định nuốt tôi vào lòng nó. Tôi ngã nhoài trong cơn hoảng loạn. Thẳng vào một cái hang.
Khi lập cập bò dậy, tôi nhận ra mình đang ở giữa một lối đi.
Tôi nuốt nước miếng và lau mồ hôi. Quay đầu nhìn ra sau cũng chỉ là màn đêm, tuy nhiên ánh trăng kia, cho dù nhỏ bé, lại êm đềm và yên bình đến não người.
Gió từ hang thổi thốc ra, như muốn đuổi kẻ xâm nhập nhỏ bé đang run rẩy.
Thế nhưng, kẻ ngoại phạm này lại bước vào.
Trần hang ban đầu hẹp đến mức làm tôi u trán ngay lập tức.Tôi đếm thầm từng bước, cho tim đỡ đập loạn xạ giữa nơi tối mù, cho chân hết run cầm cập trước cái không biết. Đếm đến khoảng năm chục là lúc trần hang cao dần nên không cần phải bò. Con đường cũng đỡ lổn nhỏn đất đá, cho dù lối đi hơi dốc và dẫn xuống lòng đất. Ánh sáng chỉ đường lập lòe là vậy, nhưng vẫn thấy rõ cái lửa Địa Ngục kia, thứ đã khiến toàn mặt đất bên trên hóa trắng như vôi, ăn sâu xuống lòng đất đến nhường nào. Màu trắng như tan chảy vào hai bên thành hang, uốn éo tựa ngọn lửa của quỉ dữ.
Mùi hanh khô cũng từ từ giảm đi. Đến bước thứ ba trăm thì đường đi bằng phẳng, thêm hai mươi bảy bước thì dẫn tới khoảng không to bằng tủ quần áo của tôi. Lối đi chia làm hai hướng. Con dao chỉ đi bên trái.
Từ đó là một mê cung của những ngã rẽ. Hai lần trái, hai lần phải, trái, phải, giữa, trái, phải, phải. Tôi lẩm nhẩm, vẽ lại bản đồ trong đầu, tính đường chạy ra.
Hồ Tử Duy thở dài. Hắn thấy khát cháy cổ. Và chẳng tha thiết gì tới cuộc cãi nhau của những kẻ còn lại.
Đường đã cụt. Sảnh Rắn sập hai phần ba, trong đó có con đường mà đáng lẽ phải không sập. Có ai đó gõ gõ vào vai hắn, Tử Duy nhìn lên. Con khỉ Phan đung đưa vẫy vẫy chào, chỉ một ngón chân bám vào góc cong duy nhất ở đây vẫn đủ cho cậu ta treo mình đung đưa không mất nửa giọt mồ hôi.
Từ lúc gặp nhau, Tử Duy đã biết tên trộm này là một thiên tài có một không hai về khinh công. Bao nhiêu cao thủ tụ họp tại Hiểm Lâm không một ai nhận ra có kẻ đang bám theo Tử Duy và ‘cô em họ’. Thậm chí khi đi vào Họng Rắn bé nhỏ như vầy mà tên này vẫn chỉ một ngọn gió đeo đẳng đoàn người, thì quả thực người công tử họ Hồ hiểu ra mình cho dù có ôn tập khinh công đến cuối đời cũng không bằng ngón tay út của hắn.
Với thứ khinh công như phép tàng hình trong truyền thuyết, Phan có thể đã là một mối họa với võ lâm. Nhưng Tử Duy biết, Phan chẳng làm hại nổi một con muỗi.
Tử Duy rất tò mò. Thứ khinh công khủng khiếp này sao trước đây chưa từng nghe nói tới? À không, chính xác hơn, nó là chuyện đàm tiếu bên bàn rượu của hắn với những kẻ lang thang khác. Có lần, một tên kiếm từ tận cùng thế giới kể lể với Tử Duy về một sát thủ nửa người nửa ma, hắn giấu khí của mình như một bản năng, không tiếng tim, không nhịp thở. Một ảo ảnh chết người.
Nhưng Phan còn sống nhăn răng, quan trọng hơn, hắn ném cho Tử Duy một bầu rượu như thể đọc được suy nghĩ của tên đồng hành.
Một hơi là hết, Tử Duy nhắm mắt cảm nhận hương vị ngọt ngào chạy xuống ruột, nóng bỏng và nồng nàn như nụ hôn của một mĩ nhân. Ngoài ra, hắn còn cảm nhận một thứ khí lạ kì.
“ Hửm? “ _ tên công tử tập trung vào luồng nội công đó. Nó khác với loại nội công cuồn cuộn của Đỗ Kiên, khác với sự uy nghiêm mà khí của Trần Phong và Trần Mỹ Ý đều có hay thứ công lực bập bùng của hai bố con đến từ Ong Thái Gia.
Tử Duy mở mắt, nhảy ra sau, vừa kịp tránh một đao.
Gió rít. Tên đầu trọc bước ra từ một lối đi bí mật.
Hắn không nhảy theo tấn công Tử Duy, chỉ liếc nhìn những kẻ đang có mặt.
Người tấn công đầu tiên là Kiên Long.
Ngựa non háu đá.
Nhưng kiếm pháp của Vô Vân Đạo vốn không bao giờ là thứ công phu để phục kích. Chiêu “ Hoang Điểu “ Kiên Long vừa dùng là thứ làm rối địch với đòn tấn công từ dưới lên, nhắm vào đầu gối kẻ xấu số.
Đao lạnh uốn mình, đâm thẳng giữa đường kiếm đó, phá kiếm thế nhanh như cắt. Kiên Long không kịp biến chiêu, rút kiếm lại thủ giữa ngực.
Tên sát thủ nhếch miệng, một nụ cười xấu xí đầy thách thức. Hắn đứng tồng ngồng ra đấy mà không bậc cao thủ võ lâm nào ở đây dám nhảy vào. Hắn giống hệt lời mô tả của em họ Tử Duy. Tên sát thủ Rắn Trắng.
-------------------------------------------------
Lập lòe cuối đường là thứ ánh xanh dương giống hệt con dao trong tay tôi. Nhưng nó không nhấp nháy mà loang lổ trên khoảng tường phía trước. Và khi tới nơi, tôi nhận ra vì sao. Nguồn sáng nằm sau một bức tường nước. Cả căn phòng này là một thủy cung.
Như cái thủy cung tôi từng đi tham quan khi còn bé tí, hai bên tường và cái trần là hàng tấn nước xanh nhạt nhòa mê mị, chỉ cách kẻ tham quan bằng lớp kính mỏng tang, có một lối đi chính giữa. Tuy nhiên thủy cung này không chứa cá lạ tôm dị. Mà chứa thân xác con người.
‘Họ’ nổi lồng bồng trong bể nước. Đủ thứ dây nhợ cuốn lấy cơ thể, cắm vào da thịt, làm làn da họ nhấp nháy theo nhịp đập vô hình. Già trẻ trai gái. Kẻ to lớn kẻ nhỏ bé. Người bình thường người dị dạng. Tất cả đều ngủ ngon lành trong làn nước lấp lánh.
Đây là hiện tại, quá khứ hay tương lai?
Tôi chạy khỏi căn phòng đó. Một căn phòng khác mở ra. Và cảnh tượng tiếp theo còn quái lạ hơn.
Căn phòng to rộng như một xưởng chế tạo. Ánh sáng trắng toát trên những bức tường trắng như xương. Hàng chục dãy bàn dài chạy từ đầu này sang đầu kia. Ở đây có người. Họ mặc phiên bản màu trắng của bộ đồ thợ chữa cháy. Họ ngồi dọc các dãy bàn, trong tay là một thứ gì đó đang phun các tia điện lên trên các mảng bo mạch chủ. Ai ai cũng cặm cụi làm việc, thậm chí không nhận ra tôi đang ở đây.
Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi đang rơi vào một thế giới khác chăng? Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Như một kẻ mộng du, tôi lặng lẽ di chuyển. Lưng áp tường, mắt vẫn dán vào cảnh tượng trước mặt mình, tôi đi theo ánh sáng của con dao giấu sau lưng. Những người trong bộ đồ chữa cháy trắng lóa chả thèm ngẩng đầu nhìn tôi, họ tập trung hết mình vào công việc đang làm.
Người bị cắm dây, bập bềnh trong nước… Những con chip xoay mình trong không gian, lửa điện nhảy xung quanh…
Một ông già tự xưng là kẻ du hành thời gian chết một mình giữa rừng cây…
Một thứ vũ khí có thể thay đổi hình dạng, phát sáng chỉ đường và giết chết những kẻ không được phép chạm đến nó…
Tôi đến từ tương lai.
Quay về quá khứ.
Không thể nào. Tôi chỉ là một kẻ vô danh tầm thường.
Bụng tôi quặn lại, gối khựu xuống.
Cả thân mình run rẩy trong góc tường như lên cơn sốt cao nhất của cuộc đời.