[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 70



Có cái bẫy nào lộ liễu hơn cái này? Thế nhưng những con cừu non lại sẵn lòng nhảy vào miệng rắn vì bị lòng kiêu hãnh che mờ mắt.

Rồi chỉ biết giãy giụa trong nọc độc của nó.

Phan gãi đầu.

Anh ta chẳng hiểu vì sao bọn họ lại đuổi theo tên trọc đầu kia. Có chăng vì nụ cười nửa miệng kiêu ngạo của hắn? Hay vì họ thích một cuộc truy đuổi nghẹt thở?

Phan chẳng muốn làm vậy. Hắn sẽ ở đây, mặc kệ mấy người khác, và coi chừng cửa ra. Tử Duy cũng chẳng thèm nhúc nhích. Anh ta mân mê bầu rượu đầy tiếc nuối, trầm ngâm huýt sáo, trong khi những kẻ kia dùng khinh công đuổi theo tên đầu trọc vào bóng đêm.

Phan nhích đến nơi tên sát thủ Rắn Trắng vừa xuất hiện. Không biết bằng cách nào hay tự bao giờ mà có một hốc đá ở đây. Tên sát thủ đã mở một lối đi bí mật. Chính xác hơn là một cánh cửa bí mật, được hóa trang hoàn hảo đến độ Phan vốn là thiên tài trong việc tìm ra mấy thứ bị che giấu chẳng phát hiện ra nổi.

Quanh ‘cửa bí mật’ này không có lách, không có mấu, không có bất cứ thứ gì để vận hành.

“ Có gì lạ không? “ _ Hồ Tử Duy hỏi, anh ta nhận ra Phan từ nãy giờ đang “trầm ngâm suy nghĩ”, một việc tên trộm này vốn chưa từng làm.

Phan nhảy xuống khỏi bờ hang, trả lời Tử Duy, mắt vẫn dán vào con đường âm u trước mặt:

“ Chỉ là… tôi không nghĩ trên đời này có thể có một cánh cửa bí mật hoàn hảo như vậy. Cửa bí mật hay không cũng cần bản lề. Hay một cái khe để nó thụt vào. Nhưng cái này thì… “

Phan quơ quơ tay.

“ Hmm… “ _ Phan vứt bầu rượu sang một bên, tiến đến bên kẻ đồng hành.

Cả hai nhìn vào màu đen đặc quánh đằng sau cánh cửa. Họ không nghe thấy tiếng đánh nhau hay tiếng người la ó. Mới vài phút trước ba thành viên trẻ nhất của nhóm đuổi theo tên sát thủ khiến những người thân của họ cũng phải nhảy vào theo. Vậy mà giờ cái im lặng trong không khí như đã nuốt chửng những con người đó.

Phan nhìn Tử Duy, Tử Duy nhìn lại.

“ Chúng ta sẽ không đi theo họ. “ _ tên công tử nói, biết trước Phan muốn hỏi gì.

Tên trộm thở mạnh, tay chặn ngực:

“ May quá. Tôi chẳng muốn làm vậy tí nào. Chỗ này thật là ghê rợn quá. “

Phan rùng mình, một cảm giác khó chịu đeo bám tên trộm từ bước chân đầu tiên đi qua cổng Họng Rắn.

“ Cậu quay về đi. “ _ Tử Duy nói.

“ Ồ không, tôi không thể làm vậy được. “

“ Tại sao? “

Phan giật mình:

“ Vì… tôi… muốn… ở lại… “

Tử Duy thở dài:

“ Cậu và con nhỏ bàn kế hoạch kè kè theo tôi phải không. Xin lỗi, nhưng tôi không cần vú em. “

Phan nhún vai, mặc kệ sự sắc lẻm trong miệng lưỡi người bạn đồng hành. Tử Duy có nói gì đi nữa cũng chẳng rũ bỏ nổi hai đứa đi theo đâu.

“ Anh có định làm gì tiếp không? “ _ Phan hỏi, tựa như Tử Duy chẳng vừa đuổi khéo mình.

“ Không. “

“ Tôi tưởng anh đi tìm mấy người sát thủ này mà? “

Tử Duy cười khẩy, nói:

“ Họ sẽ tới tìm chúng ta. “

“ Sao anh biết? “

Tử Duy nhún vai, thả người ngồi xuống. Anh ta quơ tay:

“ Nếu chúng ta ở đây thì việc tên sát thủ kia xuất hiện mất hết ý nghĩ. “

Phan gãi gãi cằm, rồi gật gù ra vẻ hiểu hiểu. Nhưng khác với Tử Duy, Phan chẳng chịu nổi việc ngồi im một nơi. Cậu ta lại nhảy nhót lung tung, bám tường leo như một con khỉ lai nhện. Có thể có những lối đi bí ẩn như cái lúc nãy, và Phan muốn thử sức tìm ra một cánh cửa nữa. Tên trộm tự hỏi bản thân: nếu hắn muốn di chuyển thật bí ẩn, muốn tạo bất ngờ, muốn theo dõi những người khác, hắn sẽ để nó ở đâu.

Bốn bức tường chẳng có gì. Vậy còn mỗi trần hang. Phan giỏi leo trèo, nhưng cái trần hang này quả thực là quá lỏng lẻo. Bụi đá rơi như mưa phùn mỗi lần hắn nhảy khỏi vị trí.

Nhưng thực sự sẽ không có nơi nào có thể kiểm soát một hành lang rộng lớn hơn từ trên cao.

“ Cố gắng đừng ngã gãy cổ. “

Phan cười khì khi Hồ công tử nói lời cảnh báo cụt lủn. Tử Duy từ nãy tới giờ ngồi vận khí, tưởng như bỏ ngoài tai mọi chuyện trên đời, ai ngờ cũng để ý tới con khỉ kia. Có điều nếu giờ Phan mà ngã chết thì cũng phiền.

Bên trong thâm tâm, Tử Duy cảm thấy hắn nên tức giận. Hắn chẳng muốn có những kẻ đi theo hắn vì thương hại hắn. Nhưng có một cái hố mang tên “ sự hờ hững “ đang ăn mất cả cơn giận đó. Và cũng có một con đom đóm cô độc nổi bật giữa hố đen hiện thân của một thứ cảm xúc khác Tử Duy không hiểu được.

Có hai cách để khiến tất cả biến mất. Để tâm hồn hắn được hoàn chỉnh. Rượu. Khi rượu hết, là các cô gái. Và nếu không có cả hai, hắn sẽ ngồi vận khí theo lời sư phụ dạy, đưa bản thân vào trạng thái thiền, trong phút chốc cả cơ thể chỉ còn là bể nội công, mất đi hình bóng con người, mất đi những thứ khiến hắn đau khổ.

Chỉ có điều, trạng thái này không thể là mãi mãi.

Như bây giờ đây, Tử Duy ngừng công việc vận công điều hòa khí của bản thân mà theo dõi “khí” của Phan. Một việc khó hơn hắn tưởng rất nhiều. Phan quả thật có khả năng giấu “khí” quá kinh khủng.

Đi nhiều, thấy nhiều, nhưng Hồ Tử Duy thấy hai kẻ đồng hành của mình là bí ẩn nhất. Phan là một chuyện, con bé Linh kia là một việc khác. Hắn không hiểu tại sao hắn thấy con bé đó thật kì lạ. Vì thực sự chẳng có gì đặc biệt về nó hết. Chỉ là một chút vướng mắc làm đau cái đầu vốn thông minh hơn người của Tử Duy: cô ta là ai?

Một câu hỏi vừa đơn giản, vừa phức tạp.

Nếu có ai đó hỏi thẳng Linh, cô ta sẽ kể cho người ấy vanh vách đời mình. Một cô gái đến từ ngoại ô Thành Trắng, bị bắt cóc làm hầu gái cho nhà Hồ.

Vậy sao Tử Duy vẫn cứ hỏi đi hỏi lại trong đầu mình về thân thế của cô ta? Có cái gì khiến anh ta khựng lại? Khiến anh ta thấy cô gái này cũng bí ẩn không kém gì Phan?

Đến Tử Duy cũng không hiểu. Và đó mới là điều khiến hắn bận tâm.

Bỗng dưng cả Phan lẫn tên công tử giật mình. Xung chấn lan khắp hang, bụi đổ xuống đầu cả hai. Một con quái vật xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.