[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 71



Và đây là giây phút khiến cuộc đời tôi có ý nghĩa.

Đừng chế nhạo tôi.

Vì ngoài tôi ra, có bao nhiêu người có thể chỉ ra cho bạn đúng thời điểm khiến cuộc đời họ có ý nghĩa?

Cũng có người có thể. Họ thậm chí nhận ra giây phút đó là lúc cuộc đời bước sang trang khác. Kẻ khác thì không, cho đến một ngày những người đó nhìn lại và đếm lại từng kí ức của mình. Tôi thuộc nhóm thứ hai.

Thứ tôi thấy là một cánh đồng rau trong một cái hang khổng lồ. Nhưng nơi đây không có cái âm u, có cái lạnh lẽo, cái ngột ngạt của hang động dưới lòng đất, mà bạn tưởng như mình đang đứng ngoài một vườn rau trên mặt đất. Có gió ngang vai, có thứ ánh sáng rực rỡ, ấm áp như nắng tháng năm trên đầu. Tiếng chim lọc cọc đâu đó, tiếng suối lách tách dưới chân.

Một mái lưng gù cuốc đất.

Khuôn mặt già nua cặm cụi, mồ hôi rơi từ những nếp nhăn hằn trên má.

Lúc đó, tôi không biết mình đang nhìn thấy gì. Tôi chỉ cảm thấy hoang mang tột độ.So sánh với nơi vừa rồi: căn phòng với những chiếc áo chống cháy trắng toát, tô vẽ, sửa soạn, thiết kế bo chíp mạch, nơi đây cũng kì quái không kém gì.

Thế là tôi đứng đó, sau hàng cây trái lúc lỉu, nhìn một ông già làm vườn.

---------------------------------

Con quái vật đen lòm, da chảy xệ, đen kịt màu bóng đêm. Mắt nó là hai bóng đèn sáng loá trên khuôn mặt méo mó. Nó há miệng cười. Hai con mồi nhỏ bé trước mặt sẽ chết trước khi chúng kịp ngáp!

Một bàn tay gân guốc với thứ móng vuốt sắc nhọn vồ lấy tên gần nhất. Nhưng cho dù con quái vật có tốc độ hơn người, con mồi này lại có thể nhảy ra khỏi tầm với của nó trong tích tắc. Con mồi còn lại chém tới, ánh kiếm quang lạnh nhằm vào đúng cổ tay quái vật. Kiếm sắc, nhưng chỉ xuyên phân nửa bàn tay móng vuốt, khiến nó thòng xuống ngoắt nghoẻo như cành cây bị sét đánh sau nhát chém.

Hai con mồi phải che tai trước tiếng hú đau đớn ghê rợn. Nhưng Hồ Tử Duy biết, đây là lúc tấn công hoàn hảo nhất, bất ngờ nhất. Hắn chạy ba bước, đặt mình ngay bên phải con quái vật, và chém kiếm thứ hai vào gót chân nó. Con quái vật xoay người né. Nhưng không kịp, biến chiêu đã thành, kiếm đã đâm vào gót nó.

Khi nó ngã xuống, một tảng đá sắc nhọn bỗng xuất hiện sau lưng.

Nó không kịp kêu lên tiếng rống của sự đau khổ lần nữa. Tảng đá do Phan đẩy ra, tưởng như sẽ trượt, đã xuyên thẳng qua lồng ngực khổng lồ.

Phan và Tử Duy nhìn ánh sáng trong mắt con quái vật tắt dần.

Tên trộm thở hồng hộc, tim muốn chạy ra khỏi ngực, nói:

“ Cái thứ quỷ gì vậy? “

“ Hy vọng câu không vừa tự trả lời bản thân. “ _ Tử Duy đáp, từ từ tiến lại gần để xem xét con quái vật. Nó có vẻ đã chết thật. Nhưng ai biết được quỷ có thể sống lại sau đòn trí mạng như vậy. Trên đỉnh tảng đá xuyên ngực là một thứ không khác gì quả tim người, chỉ có điều to hơn hàng chục lần, phục vụ cho một thân hình cũng to lớn hơn người thường.

Có thời gian trấn tĩnh, hai kẻ đồng hành nhận ra con quái vật này giống một kẻ to xác chứ không phải một con thú hoang. Nhưng cái gì đã khiến đầu nó trở nên méo mó, đôi mắt phát sáng, móng vuốt như mãnh thú, và nước da đen ngầu? Tử Duy chẳng phải một người mê tín dị đoan. Hắn chưa từng đi cúng chùa với hy vọng có một vị thần bảo vệ mọi đường đi nước bước của hắn, hay nghĩ chỉ cần đốt thêm nén nhang, cả năm sẽ không tai không nạn. Vì vậy, hắn cũng chẳng tin mấy trò xem bói, trừ tà. Tuy nhiên trong lúc này, một phần trong hắn không thể không xao động.

Đây không thể là người, cả hai thầm nghĩ.

Ngoài cái xác của mình, con quái vật còn để lại cái hố to đùng trên đầu cả hai người. Và bây giờ, tiếng cót két, tiếng rầm rầm khiến Phan lẫn Tử Duy nhận ra cái nơi khốn nạn này sắp sập.

Sảnh Rắn sập thật, bắt đầu từ đúng cái cửa hang. Tử Duy thở dài. Hắn biết đã đến lúc phải dấn thân. Khỏi cần Phan móc ngoáy, tên công tử phi thân vào nơi tên sát thủ biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.