[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 72



Thần kinh của Tứ Hảo căng như dây đàn, máu cậu ta sục sôi. Đây là lần thứ hai Tứ Hảo cảm thấy như một có một luồn nội công lạ khiến cậu nhanh hơn, mạnh hơn, tỉnh táo hơn. Lần trước là ở đại hội võ lâm. Tứ Hảo nhận ra chỉ những tên đối thủ mạnh, có thể là đến mức ra khỏi tầm với của cậu, mới khiến cậu cảm thấy như thế này. Cảm thấy như mọi khoảnh khắc khác nhòa đi. Chỉ có khoảnh khắc này mới đáng sống.

Tứ Hảo có một niềm tin cậu ta không bao giờ nói ra, đó là một ngày cái ghế của ông già Kiên Sơn sẽ thuộc về thanh niên trẻ tuổi này. Tất nhiên, sẽ mất mấy chục năm lăn lộn giang hồ Tứ Hảo mới có thể làm được. Nhưng đấy là định mệnh của cậu ta.

Với khinh công nhỉnh hơn cả thảy, cậu ta bám sát tên sát thủ kia nhất. Dáng hình hắn mập mờ như ma trong cái tranh tối tranh sáng của đường hầm quanh co.

“ Hảo khinh công “ _ Tứ Hảo nghĩ, khi tên sát thủ né mình ngay phút chót, tránh được mũi tên của Mỹ Ý.

Mỹ Ý tức mình. Không chỉ vì cô đã bắn trượt, mà vì cô còn để thua thằng nhãi con kém mình năm tuổi về nội lực khinh công. Khí của cô lại gián đoạn, cho dù cô đã cố gắng vận công liên tục. Cái quỉ gì đang diễn ra thế này?

Trong giây phút mất tập trung, Mỹ Ý không nhận ra một viên đá đang bay thẳng về phía mình. Người trưởng môn mới của Đại Lâm nín thở, xoay người tránh. Nhưng chẳng cần làm vậy. Cây trượng khổng lồ của Đỗ Kiên đã đập tan hòn đá. Vụn đá bắn tứ tung, lấm tấm trên thân thể cả đoàn như tuyết đọng. Đại hán cầm trượng tặc lưỡi, bản thân chẳng lạ gì mấy trò bỉ ổi này. Mấy con rắn trong hang chỉ biết làm vậy thôi. Đấu mặt đối mặt thử xem, Đỗ Kiên cho bọn chúng tan xác.

Khi Rắn Trắng còn hoành hành, Đỗ Kiên chỉ là một kẻ vắt mũi chưa sạch trong giới giang hồ Vốn sinh ra trong một gia đình bần nông, hắn được sư phụ cưu mang khỏi kiếp nghèo khó khi ông ta nhận ra nội công thâm hậu ẩn giấu bên trong người đàn ông chỉ biết trâu bò ruộng đất. Từ đó, khi tuổi tác đã đứng, Đỗ Kiên mới bắt đầu tập luyện võ nghệ và hắn nhận ra mình bị thiên hạ coi bằng nửa con mắt

Nhưng lần này sẽ khác, Đỗ Kiên sẽ cho bọn chúng thấy cái sai lầm chết người khi coi thường Nhất Đả Mã Trương Đỗ Kiên này.

Bao kẻ hùng hục chạy nhanh, nhưng cũng có kẻ đi chậm ăn chắc phía sau. Lâm Dương của Thượng Trúc Vô Vân Đạo kéo Kiên Long lại. Hai người đi cuối đoàn, cho dù cả sư phụ lẫn người đồ đệ đều sở hữu khinh công phải là bậc nhất võ lâm. Kiên Long lấy làm tức trong lòng, chỉ muốn xông lên dẫn đầu. Nhưng cậu ta biết sư phụ của mình là người cẩn trọng, luôn chú ý trước sau, không đặt bản thân và người khác vào chỗ bị phục kích. Lâm Dương không sợ chết. Ông ta chỉ biết rằng chẳng có gì ngu ngốc hơn việc cho rằng mình có tí võ công là có thể ra vào chỗ hiểm dễ như đi chợ. Kiên Long còn trẻ, cho dù có nghe giảng đạo lý suốt ngày vẫn chẳng thấm được vào đầu.

Dù sao đi nữa, bậc kì tài như đứa trẻ này là niềm hy vọng lớn nhất của Lâm Dương. Và có thể là của cả môn phái. Từ ngày nghe thấy tiếng khóc thoi thóp của một ấu nhi bên bờ suối, tay kiếm già dặn của Vô Vân Phái đã thay đổi. Ông bỗng có một ước mơ. Một ước mơ ông gửi gắm đằng sau những lời dạy bảo nghiêm khắc.

Lần này đi vào nơi rắn độc sinh ra, Dương Lâm biết mình phải bảo vệ thằng bé con này bằng mọi khả năng có thể.

Nếu Kiên Long có không bằng lòng với vị trí phòng thủ này, cậu ta cũng im lặng. Nhìn thấy hai người trẻ tuổi khác dẫn đầu, cậu chàng cũng ngứa chân ngứa tay lắm chứ.

Nhưng cậu trẻ nghe lời sư phụ này hết mực. Chưa một lần trong đời nói nửa lời ngang bướng.

Đôi mắt của cậu ta khiến tất cả lũ trẻ con trong môn phái tránh xa. Sư huynh, sư tỉ của cậu chẳng ai muốn nhìn thẳng vào mặt Kiên Long. Cuối cùng, chỉ còn sư phụ. Cho dù có phải ngã xuống, Kiên Long cũng nghe lời con người này.

Đi tìm những kẻ đã chết nghe thật ngu ngốc, Kiên Long thầm nghĩ. Nhưng những bậc đại tài của võ lâm vẫn muốn chắc chắn kẻ thù số một của họ ngày xưa đã hoàn toàn yên nghỉ dưới lòng đất. Họ sợ hãi. Những tên máu lạnh nhất giang hồ sợ đến tận xương tủy, tay kiếm trẻ tuổi nhận ra.

“ Bọn chúng khó có thể là người. “ _ Dương Lâm từng nói _ “ Mà là rắn hóa tinh. Bóng đêm là nhà. Kịch độc là máu. “

Thuê một con rắn là ngàn vàng ngàn bạc. Nhưng chưa từng khách hàng nào phải thất vọng.

Vô Vân Đạo đã từng bị cắn một lần. Chết ba người. Con trai của trưởng môn đương thời nằm trong số đó. Chính mắt Dương Lâm đã nhìn thấy xác, thấy cách chết đầy đau khổ, đầy tức tưởi của nạn nhân. Có lẽ vì vậy lần này ông tự mình nhảy vào vòng lửa.

Nguy hiểm của kẻ này, là cơ hội của người khác. Rắn Trắng xuất hiện như một hiện tượng không thể giải thích. Lời đồn nói rằng bọn chúng nắm giữ tuyệt học võ thuật. Rồi lại nghe tiếng tăm của Ngọc Tâm, thứ đem lại nội công trăm năm có một đang bị bọn sát thủ nắm trong tay. Thậm chí có kẻ nói rằng trong lòng đất đại bản doanh bọn chúng có suối nguồn, tắm một lần là loại được hết thương tích hay bệnh tật. Dù là gì đi nữa, Tứ Bảo cũng muốn tìm hiểu một phen.

Kiếm pháp của hắn là nhanh nhất thiên hạ. Nhưng hắn thấy vậy là không đủ. Hắn vẫn chưa là vô địch. Hắn vẫn có thể thua. Có thể chăng trong những bức tường cũ kĩ đầy mạng nhện này, hắn sẽ tìm ra bí mật của bọn sát thủ khét tiếng năm xưa?

Mặt lạnh như tiền, nhưng trong thâm tâm Tứ Bảo sục sôi không kém gì người con trai. Bao năm khổ luyện, đây cũng là lúc để thằng bé được có cơ hội chạm trán với giang hồ. Lão tin nó sẽ danh tiếng không kém gì lão. Cái niềm tin ấy là thứ không phải đứa con nào cũng có. Như cô gái duy nhất trong đoàn, cô ta có lẽ cũng biết, niềm tin đó là thứ cô khao khát nhất. Cha cô, và rồi người đã dạy bảo cô hết mực là ông chú, sao họ không thể cho cô chút tin tưởng?

Mỹ Ý quyết tâm không nhìn Trần Phong một lần. Cô giả bộ tập trung vào con đường tù mù đen phía trước, cung cầm chắc trong tay. Trần Phong cũng vậy, cho dù lòng dạ ông đang rối bời đủ thứ âu lo, cũng bắt mình không được chểnh mảng. Ông biết mình đang cắm đầu vào một cái bẫy. Là người thứ hai ở đây từng chạm trán Rắn Trắng ngoài Lâm Dương ra, ông biết chúng thủ đoạn nhường nào. Nhưng khi những con rắn chết cháy và biến mất, các chính phái hả hê, vui mừng, rồi từ đó trở nên cao ngạo hơn nữa. Như lần đi này, họ đã cho phép giới trẻ tham gia, chứ không phải toàn các bậc lão luyện chuyện võ lâm. Lũ già biết sợ, họ cũng trở nên lười biếng và hèn nhát. Lòng Trần Phong tức lắm. Nhưng ông chỉ là một người. Tiếng nói cũng chỉ là một. Tranh dành ngôi vị trưởng môn với con gái của em trai cũng làm ông bị mất uy mất quyền, nhưng khổ nhất là mất đi đồng minh. Trước kia, có thể ông đã ngăn chặn được việc này.

Trần Phong cảm giác như có lửa trong thâm tâm. Ông nhận ra mình đang đi rất sâu vào trong lòng đất. Tới nỗi cảm giác khó thở tù túng bắt đầu len lỏi. Ông căng mắt ra nhìn phía trước, thấy bước chân của tên sát thủ nhanh như cánh chuồn chuồn. Thân pháp như vậy, sao lại vẫn ở trước mắt đám người này? Ôi không…

Đúng lúc đấy, Trần Phong thấy mình bị hút xuống dưới lòng đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.