Đương lúc nói chuyện, họ đã tới sông Hồng.Từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi tanh nồng, dọc đường đi trong làng trồng rất nhiều cây xanh, duy chỉ có khoảng đất gần sông lại không một cọng cỏ, lúc đến gần càng phát hiện sự quỷ dị của nó.Màu sắc của nước sông...!quá đậm, sền sệt, đỏ như máu, và chầm chậm trôi.
Bên bờ chẳng có một tấc cỏ mọc, trong sông cũng không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào, tĩnh lặng như một dòng nước chết, một tia bọt nước cũng không có."Sông Hồng này sao lại giống như..." Mọi người đều có vài liên tưởng không tốt, một người trong đó lặng lẽ lẩm bẩm, âm cuối cũng biến mất, không dám nói tiếp cho xong.Nhưng ai mà chẳng biết ý nghĩa dang dở của anh ta?"Được rồi, chúng ta đến chụp ảnh đi." Thẩm Na nói."Vừa rồi bà chủ nói chúng ta có thể chụp ảnh ở đây."Bà ta còn nói chúng ta có thể tham dự tiệc cưới cháu trai của trưởng làng, ai biết cái "có thể" này rốt cuộc có nghĩa là cần thiết hay không?Nhiều người đã hiểu ra điểm chính trong đó và đồng ý.Họ chụp ảnh, như thể đã trở thành khách du lịch đến tham quan thật sự, không chỉ chụp ảnh một người mà còn chụp cả mấy bức ảnh tập thể.
Mãi đến trưa mọi người mới trở về khách sạn."Rất tốt, hôm nay tất cả mọi người đều đến ăn cơm đúng giờ, không trễ.
Trong thôn Hồng Hà của chúng tôi, hành vi đáng ghét nhất chính là đi muộn." Bà chủ vỗ tay cho bọn họ, đón mấy người vào trong phòng ngồi.
Người phục vụ duy nhất trong cửa hàng mang thức ăn từ bếp ra.An Tinh Vũ nói cảm ơn, Hạ Lâu cũng nói một câu y hệt.Sau đó đến lượt Thẩm Na.Thấy ba người bọn họ đều nói cảm ơn, những người khác cũng phản ứng lại, mỗi người một câu, lúc này nhân viên phục vụ mới đi xuống, tiếp tục bưng thức ăn từ trong phòng bếp lên.Nhân lúc bà chủ và nhân viên phục vụ đều bận rộn, Hạ Lâu nghiêm túc nói: “Mọi người nhớ kỹ, lời nói trong làng phải tuân thủ quy tắc nơi đây, nhớ kỹ trong lòng, không được vi phạm.
"Anh ta liếc mắt nhìn người phụ nữ đang mỉm cười và đánh máy tính trên quầy, hạ thấp giọng nói: “Nếu không, hậu quả sẽ tự chịu.
”Không cần anh ta nói, bà chủ cũng đã liên tục nhấn mạnh các quy tắc nhiều lần, cộng thêm phản ứng của dân làng trên đường đều khiến cho bọn họ nhận ra ngôi làng này có điều gì đó không ổn.Phải...!tuân thủ các quy tắc.Món đầu tiên được bưng lên chính là canh, không biết là nội tạng của con gì, mùi thơm xộc vào mũi.
Hạ Lâu liếc mắt một cái, nhưng không uống.Sau đó, các món ăn khác lần lượt được phục vụ.
Bà chủ lại xuất hiện: “Buổi chiều mọi người có thể ra ngoài đi dạo một chút, buổi tối ngủ sớm, làng Hồng Hà là nơi không hoan nghênh những người sau 11 giờ đêm vẫn chưa ngủ.”Mọi người đều rất nghe lời bà chủ, sau khi ăn cơm xong, họ bàn bạc một chút, tụm năm tụm ba thành lập nhóm nhỏ cùng nhau ra ngoài.Hạ Lâu và An Tinh Vũ đi cùng nhau, bọn họ quyết định đến nhà trưởng làng trước.An Tinh Vũ vừa đi vừa nói: “Anh có cảm thấy quy tắc của ngôi làng nghiêm khắc quá không? Đến mức anh hoàn toàn không thể vi phạm.”Hạ Lâu gật đầu: “Tôi đã từng tìm trên mạng, ngôi làng này có chút nổi tiếng, hiện tại đang phát triển du lịch, làng bọn họ muốn được gọi là thôn lễ nghi cho nên đặc biệt quan tâm phương diện này.”"Nhưng đối với cái gọi là quy tắc, bọn họ đã đến một mức độ nghiêm khắc." An Tinh Vũ nhíu mày: “Huống hồ, nếu bọn họ thật sự chú ý lễ nghi, vậy bọn họ..." Cậu ta nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận không có người mới thấp giọng nói: “Tục minh hôn của bọn họ, tính sao đây?”.