Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 44: Công Viên Giải Trí





Cố Hề Lịch: “Mua vé”Lão vỏ cây: “Hôm nay vé bán hết rồi.”Giọng nói y hệt mặt ông ta, khô quắt, như dao cạo qua tai.Cố Hề Lịch: “Chỗ này vé bình thường, vé tốc hành, đều bán hết rồi sao?” Có hai loại vé được treo trên quầy bán vé, một loại là vé thường, một loại là vé tốc hành.Lão vỏ cây trừng cô: “Bán hết rồi, đều bán hết rồi…… Từ từ, cô gỡ cây trâm trên đầu xuống cho tôi xem.”Trên đầu Cố Hề Lịch hiện tại dùng trâm cài bằng ngọc, mua ở Khu Phục vụ không quá nhiều tiền.

Đặc biệt nó là một tác phẩm mới ra lò của một vị đại sư cực nổi danh trong khu vực Ám Xâm Thực.


Cô đặc biệt mua cái này khi cô nghe được tin tức về người bán vé.Cố Hề Lịch gỡ cây trâm xuống, cầm nó trên tay đưa cho người bán vé xem.Đôi mắt của lão vỏ cây chỉ to bằng hạt gạo, nhìn đến trâm cài còn có thể trợn to mắt, mở miệng nói: “Trâm cài cho tôi, tôi cho cô một vé tốc hành.”Cố Hề Lịch: “Hai vé!”Lão vỏ cây không suy xét lâu, hiển nhiên là rất thích trâm cài này.Hai tấm vé nhanh chóng rơi ra khỏi lỗ lấy vé bên dưới, Cố Hề Lịch lấy được vé, mới đặt trâm cài xuống.

Sau khi lấy được trâm cài, lão vỏ cây vui vẻ hất tung mái tóc rối bù của mình.

Động tác của ông ta có hơi quá, đầu ngẩng cao, Bạch Hạo Vũ lúc này mới phát hiện, phía dưới cổ ông ta cái gì cũng không có.Nhìn vào tấm biển treo bên cạnh quầy bán vé —— quầy bán vé hữu đầu nhân.Này mẹ nó xác thật chỉ có đầu a!Lão vỏ cây cười khặc khặc quái dị: “Nhìn cái gì mà nhìn, tao còn có đầu hoàn chỉnh.

Sau khi mày đi vào có thể còn lại hai tròng mắt đã không tồi, tao thích ăn tròng mắt, giòn giòn…… Hắc hắc hắc.”Bạch Hạo Vũ: “……”Cố Hề Lịch kéo cậu ta: “Đi thôi!”Các cửa soát vé của khu vui chơi đều không có nhân viên làm việc, là máy móc quét mã để vào.

Điều này giúp tiết kiệm đáng kể thời gian xếp hàng, một hàng dài mới nãy, hiện đã vào hơn phân nửa, hàng đợi chỉ bằng một phần ba so với ban nãy.


Nếu bọn họ đều đã vào khu vui chơi, hai người vẫn còn chưa vào, e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.Cố Hề Lịch không đi xếp hàng, bên cạnh có một cửa soát vé tốc hành, cô cùng Bạch Hạo Vũ trực tiếp quét mã rồi tiến vào.Lúc này những du khách khác đều đã không thấy bóng dáng.Bạch Hạo Vũ: “Vé tốc hành rất khác vé thường.”Trên vé thường có hai mươi mấy hạng mục, vé tốc hành này cũng vậy, hạng mục vẫn là những hạng mục đó, nhưng thứ tự sắp xếp rõ ràng không giống nhau, trong đó có hai hạng mục phía trước có vẽ ngôi sao năm cánh màu đỏ, phân biệt là: Ngôi nhà ma ám của Mao tiểu thư, tàu lượn siêu tốc của Mộc Nãi Y tiên sinh.Điều này làm cho Cố Hề Lịch ý thức được hạng mục có điểm kỳ quặc.

Cô nghiên cứu bản đồ trên tấm vé, bản đồ cũng là có khác biệt với vé thường, cô chỉ cho Bạch Hạo Vũ xem: “Cậu nhìn xem, chỗ này nhiều hơn một trung tâm Phục vụ du khách.”Bản đồ trên vé thường không có cái đánh dấu này.Hai người đều cảm thấy đây là manh mối quan trọng, lên Kế hoạch đến thăm nơi này trước.Sau khi tiến vào công viên, đập vào mắt là một con đường chính, con đường này đầy màu sắc, với những chiếc cầu vồng được vẽ trên tường, và một số bức tranh động vật dễ thương, nhưng trong bóng đêm lại không mang lại không khí vui vẻ cho du khách.

Mục đích của những kẻ được soát vé hình như rất rõ ràng, tất cả đều vội vàng, căn bản không giống như tới chơi.Đường chính đâu đâu cũng có ngã rẽ, giao lộ lại không có biển báo nên việc tìm đường rất khó khăn.Cố Hề Lịch: “Trực giác của cậu dùng được không?”Bạch Hạo Vũ lắc đầu: “Thiên phú của em có giới hạn rất lớn, trước mắt dự cảm với vong linh là nhạy bén nhất, gần như chính xác trăm phần trăm…… Không thể phán đoán đi đường nào đối với chúng ta càng tốt.”Cố Hề Lịch minh bạch, thiên phú của Bạch Hạo Vũ được áp dụng trên người quỷ quái, nói tóm lại chính là ‘năng lượng cao cảnh báo đằng trước’, trước khi đụng phải quỷ quái có uy hiếp đến cậu ta, sẽ có dự cảm.Về phần giác quan thứ sáu đã thúc đẩy cậu ta ôm cặp đùi to, chỉ xuất hiện khi cậu ta nhìn thấy Cố Hề Lịch.

Đây là lĩnh vực thứ ba cậu ta trải qua, cũng gặp không ít du khách, loại cảm giác an toàn này chỉ có Cố Hề Lịch có thể cho cậu.


Vốn là người sống bằng trực giác từ trước đến nay, Bạch Hạo Vũ lập tức đưa ra phương châm trong lĩnh vực này, ôm đùi, cần phải ôm được đùi.…… Chỉ sợ cặp đùi này ghét bỏ cậu vô dụng, không chịu cho cậu ôm.Việc này không cần lo lắng nhiều, liền tính cậu không tác dụng thực tế gì, Cố Hề Lịch sẽ không cự tuyệt cậu trở thành vật trang sức trên chân mình, thậm chí còn sẽ chủ động mời cậu đồng hành.

Lý do rất đơn giản, làm một người chơi hệ trực giác với giác quan thứ sáu phát triển, bởi vì tính đặc thù thiên phú của cậu ta, lừa cậu ta sẽ có được nhiều năng lượng a!Nói chung lông dê là phải bắt, chính là không chịu nổi trên người cậu ta lông dê vừa nhiều lại vừa tốt, đã đạt tới một con bằng mười con, sản lượng cao như thế, Cố Hề Lịch vui vẻ tiếp thu.Cố Hề Lịch cảm thấy áp dụng trực giác của cậu ta lên con người hẳn là có thể phán đoán người khác thiện hay ác, hay chính xác hơn là đánh giá được liệu người khác có ác ý với mình hay không.Bản đồ thật sự quá trừu tượng, hai người còn chưa kịp tìm đến trung tâm dịch vụ du khách, thì đã nghe thấy âm thanh vang lên trong loa: [Tất cả du khách mua vé hôm nay đã tiến vào công viên giải trí theo chủ đề, mời nhân viên công tác vào chỗ.

Bây giờ là thời gian ban đêm của công viên giải trí, yêu cầu nhân viên công tác khống chế tính tình của mình, nếu cản trở hoạt động bình thường của khu vui chơi, sẽ phải chịu trừng phạt.].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.