[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót

Chương 25: 25: Ánh Sáng Cứu Rỗi 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Những lời còn lại của hắn nhất thời không có cơ hội nói ra, vì Phương Tư Niên đã không nhịn được, trực tiếp bịt chặt miệng hắn ta.

Phương Tư Niên một tay khống chế ngăn chặn tứ chi không ngừng vùng vẫy của hắn ta, một tay vừa chế giễu vừa mỉm cười với những người xung quanh.

May thay, nhờ vào việc có thể tùy ý lấy vật phẩm và thẻ căn cước, Sở Ngọc và Đô Đô rất nhanh đã hoàn thành thủ tục xác nhận năng lực đặc biệt của mình.

Lúc này, bốn người mới suôn sẻ vào được căn cứ của người sống sót quy mô lớn —— “Cứu Rỗi Ánh Sáng”

Sạch sẽ ——

Sạch sẽ đến mức khiến cho cô sởn tóc gáy ——


Đây là ý nghĩ đầu tiên của Sở Ngọc sau khi bước vào căn cứ này.

Không giống với sự ô nhiễm bên ngoài căn cứ, trên đường phố nơi này không nhìn thấy bất kỳ một mảnh rác nào, thậm chí đến một mảnh giấy vụn cũng không có.

Không chỉ vậy, các bức tường kiến trúc xung quanh cũng không hề nhuốm một hạt bụi, cửa kính cũng sạch bóng, gần như có thể làm gương trang điểm.

Điều này thực sự quá bất thường.

Ngay cả thời kỳ trước tận thế, không có thành phố nào đạt đến mức độ "sạch sẽ" như vậy, huống chi là khi mà cuộc sống luôn đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng như hiện nay.

Làm sao có người lại lãng phí thời gian vào việc quét dọn? Hay nói cách khác, chính xác thì đây là loại căn cứ nào mà mọi người lại dùng thời gian vào những việc vô nghĩa như vậy.


Người qua kẻ lại xung quanh đều rất nhiều, nhưng nàng không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào ở trong thành phố không nhuốm lấy một hạt bụi nào cả.

Giống như những con người này đều không phải “tồn tại” vậy thì ——

“Chào mừng đến với Cứu Rỗi Ánh Sáng.”

Một người phụ nữ trung niên có nụ cười hòa ái ra đón tiếp, cô ta tự giới thiệu: “Tại bên ngoài của căn cứ, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho các bạn, hy vọng các bạn đều trở thành những người có ích.

Đầu tiên, về hệ thống của căn cứ……...”

Ngay từ lúc đó, lời nói của Sở Ngọc tựa như không còn nữa, ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ, não nàng như hoàn toàn ngưng trệ.

Khuôn mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn kia như phóng đại vô hạn trước mắt cô, từng đường hằn vết khắc sâu nhằng nhịt như hợp thành vô số nụ cười đầy ác ý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.