Trương Tam Phong xuyên qua lỗ hổng không gian trở lại phòng khách, tất cả vẫn nguyên vẹn y như lúc ban đầu.
Chiếc điện thoại LG V50 Thinq vẫn sáng lên hình ảnh trận đấu Tốc Chiến với dòng cảnh báo.
“Cảnh báo: Bạn phải hoạt động trở lại nếu không sẽ bị tính là đã AFK. Dừng hoạt động quá lâu sẽ dẫn đến việc bị trừng phạt.”
Và nhìn thời gian trận đấu đang diễn ra được mười ba phút, cũng đồng nghĩa với việc từ lúc xuyên tới thế giới Resident Evil cho tới khi trở về cũng chỉ vẻn vẹn hơn mười phút đồng hồ.
“Chênh lệch thời gian thật ghê gớm.”
Vừa cảm khái sự thần kỳ của Vạn Giới không gian trò chơi xong thì Trương Tam Phong cảm thấy cơ thế vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Không biết từ lúc nào mà cả người cậu đã bị bao phủ bởi một tầng mỏng chất nhầy màu đen cực kỳ tanh hôi.
Vội vàng chạy ra sân giếng, Trương Tam Phong cởi bỏ bộ quần áo trên người ra rồi múc một xô nước giếng mát lạnh xối lên cơ thể. Cậu dùng thật nhiều bột giặt Omo để kỳ cọ sạch sẽ cơ thể. Càng dùng sức kỳ, lớp chất bẩn càng trở nên mờ nhạt đi, thế nhưng cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ thì mới hoàn toàn sạch sẽ thơm tho.
Trương Tam Phong trở vào nhà thay một thân quần áo mới, cậu nhìn bản thân trước tấm gương treo ở trong phòng khách mà tràn đầy sự kinh hỷ.
“Tóc... Khụ khụ!”
“Tóc không còn rụng nữa rồi! Ha ha...”
Cậu vừa cười như điên vừa dùng hai tay dựt dựt mái tóc thưa thớt của mình.
Cơn họ mặc dù vẫn hơi tức ngực nhưng hoàn toàn không còn thổ huyết nữa.
Chuyển biến này thực sự quá nhanh, quá tốt rồi.
“Có cơ hộ chữa khỏi bệnh.”
Trương Tam Phong nắm chặt quyền, cậu cẩn thận cảm nhận lực lượng tràn đầy trong từng tấc thịt.
Từ khi đổ bệnh, trước cả lúc đi khám bệnh viện gần một năm trước, khi ấy sức khỏe của Trương Tam Phong không ngừng giảm sút theo từng ngày một.
Ban đầu còn có thể tự thay được bình nước lọc trong nhà, nhưng dần dà về sau thì ngay cả việc đi bộ cũng đã cảm thấy mệt đứt hơi rồi.
Thế nhưng mà ngay lúc này, khi mà đang sở hữu thêm ba mươi điểm chỉ số cộng thêm, Trương Tam Phong cảm thấy bản thân vô cùng khỏe mạnh. Chạy mấy vòng quanh làng có lẽ không thể, bất quá mấy vòng quanh sân nhỏ vẫn là có thể.
Tuy nhiên, có được những điều này cũng không phải là không cần trả giá gì.
Trương Tam Phong nhìn chiếc đồng hồ không thể tháo ra ở trên cổ tay trái mà trầm mặc.
Cậu chỉ có mười ngày nghỉ, sau đó nhất định phải thâm gia một nhiệm vụ, nếu không sẽ bị xóa bỏ.
“Vì chữa khỏi bệnh. Vì trở nên càng cường đại hơn.”
“Quyết Tâm!”
Đại não Trương Tam Phong điên cuồng vận chuyển, suy tính, lập ra một kế hoạch ổn thỏa nhất cho bản thân trong mười ngày sắp tới.
Phải cấp tốc học được kỹ xảo chiến đấu. Đây là vấn đề vô cùng trọng yếu, trải qua một lần thế giới nhiệm vụ xong, Trương Tam Phong biết được sức nặng của nó lớn tới chừng nào.
Không phải lần làm nhiện vụ nào cũng may mắn như nhiệm vụ tân thủ cả. Hơn nữa nếu chỉ đơn thuần là vượt qua được nhiệm vụ thôi là không đủ, lấy được đánh giá cao mới thu được phần thường càng lớn. Từ đó mới có tiền vốn mà cường hóa được cản thân càng trở nên cường đại hơn mà tiếp tục khiêu chiến những nhiệm vụ cao cấp hơn.
Ba của Trương Tam Phong không chỉ là mê tiểu thuyết võ hiệp đơn thuần, ông thực ra còn mê tới độ lắt đứa con trai mới ba tuổi của mình phải luyện võ chỉ bởi một lý do “Ba tuổi xương cốt còn mềm dẻo chưa có định hình, là thời điểm thích hợp nhất để học võ”.
Thế nên nhờ vậy Trương Tam Phong hiện tại mới có một khung xương tương đối là hoàn hảo.
Còn về võ công cái gì? Toàn là mấy thứ tào lao viết ở trong mấy cuốn sách mà ba cậu mua ở chợ đồ cũ mà thôi. Có chăng cũng chỉ là một số phương pháp rèn luyện dãn gân cốt tương đối không sai.
Mà võ thuật thời đại này làm gì có tính thực chiến, ngoài biểu diễn đẹp mắt còn có tác dụng gì?
Cho nên, muốn học chân chính quyền cước đánh nhau, thì phải tìm người chuyên nghiệp.
Nghĩ tới liền làm. Trương Tam Phong cầm điện thoại lên gọi cho nữ thư ký riêng của mình.
*Reng! Reng! Reng!...
Tại phòng làm việc của Trương Tam Phong tại công ty. Lúc này Ngọc Trinh đang ngồi dựa cả người trên ghế của tổng giám đốc xem hài tết, tay trái cô nàng cầm một hộp bỏng ngô lớn, tay phải thì đang cầm một cốc trà sữa đưa lên miệng khẽ hút một hơi. Hai con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, bộ dáng vô cùng là hưởng thụ.
Thế nhưng điện thoại của Ngọc Trinh đột ngột reo lên, cắt ngang giây phút thoải mái khiến cô vô cùng khó chịu. Cũng không thèm nhìn xem là ai gọi, một mặt tức giận nghe máy.
“Lô?”
Trương Tam Phong là đang gọi video call, vì thế mà ngay sau khi nhìn thấy cậu một khắc sau Ngọc Trinh vô cùng hoảng hốt vội vàng bỏ đôi chân thon dài xuống khỏi bàn làm việc, bày ra một gương mặt mười phần nhân viên gương mẫu tươi cười chào.
“Xin chào Tổng Giám đốc ạ.”
Trương Tam Phong: “...”
Cô nàng này biết tin mình sắp chết, để lại cổ phần nên tâm lý bành trướng đúng không? Còn dám ngồi vào cái ghế làm việc bằng da thật, hơn nữa còn gác chân lên bàn xong ăn uống tại chỗ luôn.
“Ừm. Ngọc Trinh này, giờ em qua phòng tài vụ nhận lương tháng này đi nhé.”
[Bộ truyện này hoàn toàn là hư cấu. Nếu có tương đồng, đơn thuần là trùng hợp]