Cậu có chút hối hận vì mang theo người đồng đội này cùng rời đi.
Cô nàng tên Tô Mộc Tranh, nghệ danh Lemon, là một wibu chính hiệu. Cái gì cũng không biết, chỉ được cái ăn là giỏi. Mì tôm sống, đồ đóng hộp, bánh quy, bia... đưa gì ăn nấy, rất dễ nuôi, rất được yêu quý.
Bất quá đó là thời điểm bình thường, còn bây giờ thì Kong cực kỳ ghét bỏ.
Nghĩ tới thời gian dài sắp tới còn phải cần tới người đồng đội này khiến Kong nhịn xuống được.
Cậu lấy ra nửa gói mì tôm còn thừa lúc sáng đưa cho Tô Mộc Tranh nói: “Em cũng phải học tập cái gì đi chứ, một mực ăn như thế hết thức ăn thì làm sao bây giờ?”
Chỉ thấy cô nàng tiếp nhận gói mì hồn nhiên đáp: “Em biết hát, biết nhảy vũ đạo, biết bơi...”
Nghe xong Kong chỉ muốn táng một phát lên cái bản mặt ngây thơ vô số tội kia.
Càng nhìn càng không chịu đựng được, cậu lôi Tô Mộc Tranh lại.
“Lại đây trèo thuyền đi.”
“Nhưng mà em không biết.”
“Không biết thì học! Đừng có mà kiểu không làm mà đòi có ăn!”
Cũng giống như lúc bị gọi đi nghỉ mát trên du thuyền, Tô Môc Tranh có vẻ như rất sợ hãi con trai của ông chủ tập đoàn. Cũng không biết là bị bắt được điểm yếu gì mà đe dọa cô, nhưng cũng chỉ là ép buộc được một số việc trong giới hạn, mấy loại quy tắc ngầm thì không thể dùng được. Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Một lần nữa bị khuất phục trước dâm uy của Kong, Tô Mộc Tranh gồng người lên mà huy động hai mái chèo.
Tuy lúc đầu có chưa quen thuộc, tuy nhiên tương tự với việc học vũ đạo nên cô nàng rất nhanh liền thuần thục. Tốc độ di chuyển của thuyền phao nhờ thế mà được đề cao lên một thành.
Kong vừa chèo thuyền vừa khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
“Có biết coi la bàn không.”
Tô Mộc Tranh lắc lắc đầu. Kong thầm nghĩ cũng đúng, không phải ai cũng biết sử dụng la bàn cả.
Cậu vừa chèo thuyền vừa rảnh rỗi hướng dẫn cô cách đọc la bàn, tránh cho việc mất phương hướng và lái thuyền vòng tròn.
Bẵng đi một cái đã qua hai ngày.
Kong cùng Tô Mộc Tranh vẫn lênh đênh trên biển, bốn bề xung quanh vẫn mênh mông nước xanh thẳm.
Ròng rã thời gian dài trôi dạt đủ để khiến cho tinh thần của bất kỳ người nào cũng sẽ phát điên lên.
Còn may mắn, có Tô Mộc Tranh đi cùng, hai người trò chuyện giết thời gian cũng tương đối hợp nhau.
Chủ đề mà hai người hay bàn luận chủ yếu là về truyện tranh, hoạt hình. Dù sao Kong cũng được tính là một nửa cái Wibu, vốn kiến thức đủ để đem chém gió.
“Này, em thử nói xem cái thằng nhóc Luffy kia mà thông minh hơn một chút thì có phải là tìm được One Piece từ lâu rồi không.”
Tô Mộc Tranh cũng vô cùng nhập tâm bàn luận. Bỗng nhiên cô nàng bị thứ gì đó làm cho kinh sợ hét toáng lên.
“One Piece kìa!”
Kong: “...”
“Bị ngáo rồi hả?”
Cũng hơi tò mò nên Kong vô thức quay đầu lại nhìn theo hướng mà Tô Mộc Tranh chỉ.
Oành!
“Con mẹ nó! Thật sự là One Piece.”
Ở xa xa phía chân trời. Lờ mờ hình dạng của một ngọn núi hiện ra trước mắt hai người.
Và như bị tiêm thuốc kích thích đồng dạng, Kong cùng với Tô Mộc Tranh điên cuồng quay tay, bốn mái chèo ầm ầm đập nước sinh ra động năng làm cho thuyền phao băng băng lướt nhanh về phía trước.
Cứ nghĩ là đất liền, nhưng hóa ra lại là một hòn đảo. Tô Mộc Tranh cực kỳ thất vọng buồn bã, còn Kong thì hoàn toàn trong sự liệu.
Hai người đổ bộ là một khu vực đá ngầm lởm chởm. Phía trước mấy chục mét chính là rừng cây.
“Anh Kong, giờ chúng ta phải làm sao đây. Nơi này là đảo hoang a...”
Tô Mộc Tranh đôi mắt đen long lanh nước trực khóc.
Kong sợ nhất là nước mắt nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp.
Cậu vội vàng khuyên bảo: “Nhìn rừng cây xanh tốt thế này, vậy thì khắp nơi rơi trên đất đều là hoa quả có thể ăn rất ngon đấy.”
Chỉ nghe thấy ăn khiến cho cô nàng tươi tỉnh hơn được một chút. Kong cũng thở phào một hơi tiếp tục nói.
“Trước tiên phải dựng một cái lều nghỉ chân, trời cũng đã sắp tối rồi.”
“Vậy chúng ta dựng ở nơi nào?” Tô Mộc Tranh nhìn nhìn xung quanh bãi đá ngầm hỏi.
“Tất nhiên là trên đảo. Mau phụ anh nâng thuyền phao mang lên bờ.”
Chậm chạp vượt qua bãi đá ngầm tiến vào trong đảo.
Kong ngẩng đầu quan sát, cảm thấy ông trời rõ ràng rất ủng hộ, mấy ngày nay đều không thấy có trận mưa nào.
Đứng trên bãi cát trắng trải dài mấy cây số, phỏng đoán hòn đảo này phải lớn cỡ một cái huyện cũng không biết chừng.
“Tốt cho một cái đảo hoang, vô cùng nguyên thủy.”
Cảm thán một tiếng xong Kong mở thùng nhựa lấy ra con dao chặt xương đã chuẩn bị từ trước ra.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày 5 Tháng 3 Năm 2021.]
[Có thể bạn đã biết: Những gì viết ở trong ngoặc vuông này đều là do tui cào phím loạn xạ lên để tăng số lượng chữ a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...]