Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 57: Phó bản thứ sáu 3



"Thua." Trận doanh Thâm Hắc, nữ pháp sư tên Phong Diệp than nhẹ một tiếng, nhìn về phía đồng đội gian nan tuyên bố tin tức bất hạnh này.

Nam đạo tặc sở hữu thiên phú hồi tưởng thời gian tên Tia Chớp, giờ phút này cảm thấy hết sức bất đắc dĩ: "30 quái tinh anh cũng không phá nổi phòng tuyến, người chơi trận doanh Thuần Bạch hack à? Trang bị dược phẩm nhiều như người nhà hệ thống!"

Phong Diệp cười khổ: "Thiên hạ to lớn, việc lạ gì mà chẳng có. Anh có thiên phú thời gian, em có thiên phú không gian, người khác có thiên phú Âu hoàng, có gì kì quái đâu?"

"Mẹ nó! Đi đến đâu cũng gặp người chơi Nhân Dân Tệ! Có dám đánh chính diện so kĩ thuật hay không?" Tia Chớp chửi ầm lên.

Phong Diệp lắc đầu, trong lòng biết rõ tiểu đồng bọn đang tức giận thôi. Lúc cô đem mười con quái tinh anh truyền tống sang bên đối diện, tiểu đồng bọn cũng không nói muốn so kĩ thuật với người ta mà, bây giờ nói những lời này chỉ là do không cam lòng mà thôi.

Cô nhìn quanh bốn phía, trong lòng dậy lên cảm giác bi thương. Xung quanh đều là những đồng đội đã cùng hợp tác với nhau hai phó bản trở lên, họ xuôi gió xuôi nước một đường, nhưng có lẽ chỉ có thể dừng ở đây thôi.

"Bây giờ mà nói từ bỏ thì vẫn còn quá sớm. Mọi người cố gắng lên, lại cầm cự thêm chốc lát!" Tia Chớp cổ vũ mọi người.

Một người nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi: "Có giãy dụa nữa cũng vô dụng... Đối mặt với hiện thực đi! 30 quái tinh anh cũng không phá nổi phòng tuyến của họ, thậm chí không có người nào chết, trạng thái hoàn hảo, đánh như thế nào? Còn thiên phú của hai người lại dùng hết mất rồi."

Tia Chớp không hé răng. Nếu biết đánh thế nào thì bây giờ đâu cần phiền não như vậy.

"Càng phiền toái hơn nữa là vừa rồi chúng ta cho rằng bọn họ nhất định sẽ đoàn diệt nên tùy tiện tiêu hao MP đoạt quái." Một người khác cũng cười khổ: "Ba người dùng hồi tưởng thời gian khôi phục trạng thái, nhưng ba người khác lại dùng hết MP rồi, cơ bản coi như đã vô dụng. Cung tiễn thủ đứng giám sát đối phương nên không tiêu hao MP, cộng cả anh ấy chúng ta cũng chỉ còn có bốn người có khả năng chiến đấu. Lấy đội hình như vậy có thể vượt qua đợt tập kϊƈɦ tiếp theo sao?"

Càng phân tích thì nụ cười trêи môi anh ta càng chua xót, hiển nhiên anh ta không cho rằng đội mình có thể chịu đựng được.

Tia Chớp tức điên: "Ném trang bị mà như ném bom, bọn họ sao có thể làm được? Lại mẹ nó còn ba cái con thú triệu hồi đứng đó như hổ rình mồi nữa, tinh quái như người thật!"

"Vấn đề họ làm thế nào có quan trọng không?" Phong Diệp hỏi: "Mấu chốt nhất hiện tại là, chúng ta thua rồi."

Tia Chớp há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì. Anh ta chỉ nghĩ nếu có thể hiểu rõ vì sao đối thủ mạnh như vậy, có lẽ có thể tìm ra sách lược ứng phó. Nhưng ngay chính bản thân anh ta cũng rõ ràng, giờ phút này dù có làm gì cũng chỉ phí công, thực lực hai bên cách nhau quá xa.

"Trước kia chúng ta đào thải người khác, hiện tại cũng đã đến lúc chúng ta bị đào thải." Phong Diệp nỉ non: "Kết quả là chúng ta vẫn không thể đi đến cuối cùng..."

"Chiến đấu. Chiến đấu đến giây phút cuối cùng." Tia Chớp hít sâu một hơi, khuôn mặt kiên nghị.

Thật ra nghĩ kĩ thì thực lực đối phương mạnh hiếm thấy, nói không chừng còn là năm người chơi có thiên phú. Cân nhắc như vậy, Phong Diệp không khỏi lẩm bẩm: "Thua bọn họ cũng không oan."

Bọn họ rất mạnh, nhưng đối thủ còn mạnh hơn.

- ---------------------------

Cắn dược hồi đầy thanh MP xong Vân Nhàn mới bình tĩnh lại. Chờ kiểm kê vật phẩm trong kho xong sắc mặt cô lại càng bình thản hơn.

"Xem ra thu hoạch không tồi nhỉ." Tô Thần nhướn mi.

Vân Nhàn gật gật đầu: "Nhặt được tám món trang bị." Còn nhiều hơn một món so với số bị cô ném đi, bởi vì cô có buff may mắn nên quái tinh anh rơi đồ gấp đôi.

"Kĩ năng đáng sợ thật." Vương Viễn lẩm bẩm.

Cố Văn Nhạc vui vẻ: "Tôi biết mà, đi theo lão đại lăn lộn tiền đồ vô hạn! Đợt tiếp theo chắc sẽ có 25 quái tinh anh, hay chúng ta ném trang bị tiếp đi?"

"Không ném nữa, giữ lại làm đòn sát thủ." Tô Thần đen mặt cự tuyệt.

Vương Viễn trầm tư một lát cũng nói: "Vừa rồi bên kia tùy tiện tiêu hao MP cướp quái, hiện tại chỉ còn bốn người có thể duy trì cường độ chiến đấu cao. Ngoài ra người giám sát đứng ở góc trêи bên phải đã thay đổi rồi, hiển nhiên đội họ đã thiếu người có thể dùng. Chúng ta cứ ổn định, đợt tiếp theo hẳn là sẽ phân chia thắng bại."

"Ừm, rút kinh nghiệm từ vết xe đổ, ổn định, đừng ham chiến." Vân Nhàn tán thành: "Thà rằng nhặt ít đi vài thứ cũng phải lông tóc vô thương, mọi người cùng nhau thông quan." Ba tiểu đệ này ai cũng nghe chỉ huy, không khiến cô phải mệt não, Vân Nhàn không có ý định đổi người khác đâu.

"Tập trung chú ý! Bắt đầu rồi!" Tô Thần lớn tiếng nhắc nhở.



25 con quái tinh anh chậm chạp bước tới. Thuật Lôi Điện nhắm vào chức nghiệp máu giấy đầu tiên, sau đó là mưa đá, thiên thạch, khói độc, Thánh Giới luân phiên xuất hiện. Chốc lát sau trêи sân chỉ còn thừa lại mười con quái tinh anh.

Vân Nhàn nhẹ nhàng thở ra, lực chú ý dần dần lại bị trận doanh Thâm Hắc thu hút, quan sát tình huống đối thủ.

"Này!" Tô Thần lập tức phát hiện Vân Nhàn lười biếng, anh quay đầu nhìn người nào đó, khóe miệng không nhịn được co rút.

"Không phải vẫn còn thuật sĩ với cung tiễn thủ hỗ trợ anh sao?" Vân Nhàn không chú ý nói: "Tôi phụ trách ra tay cuối cùng là được, còn lại giao cho bọn họ." Mục đích tìm tiểu đệ là để bớt việc mà lại, nắm rõ trách nhiệm của mình rất quan trọng đó.

Mí mắt Tô Thần nhảy nhảy, rất muốn rời khỏi vị trí đánh cho Vân Nhàn một trận.

Mập Mạp đứng cạnh vừa đưa tin về tình hình chiến đấu ở cách vách vừa nơm nớp lo sợ nhìn trộm Phụ Trợ. Là sao? Chẳng lẽ lão đại ngại mình tường thuật trực tiếp không tốt, muốn tự thân ra trận?

Vân Nhàn nhìn chăm chú trong chốc lát, cuối cùng lẩm bẩm tự nhủ: "Thật muốn thả nham quái sang đó mở đường hộ quái của hệ thống."

Cô vừa nói vừa thử sử dụng kĩ năng, thiết lập vị trí thả nham quái ở bên phía trận doanh Thâm Hắc. Đáng tiếc âm thanh máy móc nhắc nhở cô: "Không thể triệu hồi nham quái ở trận doanh Thâm Hắc, sử dụng kĩ năng không thành công."

"Quái sắp chết kìa! Hoàn hồn nhanh lên, chém quái đi kìa!!" Tô Thần phát điên.

"Đây." Vân Nhàn ứng tiếng, nhanh chóng sử dụng thuật Lôi Điện thu hoạch.

Tô Thần trừng cô một cái: "Đã có Mập Mạp tường thuật trực tiếp rồi, không cần cô đi điều tra tình huống đâu." Anh thật sự cảm thấy người nào đó đang nhân cơ hội lười biếng.

"Trình độ tường thuật trực tiếp của Mập Mạp..." Cô nói được một nửa đột nhiên im bặt, biểu tình của Vân Nhàn thể hiện rõ một lời khó nói hết.

Mập Mạp căng thẳng, trong lòng chấn động, lập tức dâng lên 120% tinh thần tường thuật trực tiếp: "Thanh máu của main tank trận doanh Thâm Hắc đã biến thành màu vàng, sắp không chịu được nữa rồi! Hiện tại trong phó bản còn..."

Sau đó bắt đầu đếm: "Một, hai, ba, bốn..." Lại sau đó nữa... Không có sau đó...

"Tên ngốc kia, học đến bài đếm số thì cô giáo đi lấy chồng hả?" Vân Nhàn bớt chút thời gian lườm Mập Mạp một cái, cực kì hoài nghi.

Tô Thần: "..."

Anh không thể không thừa nhận, Vân Nhàn tự mình nhìn chằm chằm tiến độ ở cách vách là có lý do, tên mập chết tiệt làm việc thật khiến người ta không yên tâm!

"Trước hết cứ dọn xong quái tinh anh đi đã." Tô Thần nghiến răng, kiên trì nói.

Vân Nhàn không còn gì để nói, quay lại nghiêm túc đánh quái.

Qua thật lâu sau, cuối cùng Mập Mạp cũng lên tiếng: "Quái tinh anh còn khoảng mười lăm đến hai mươi con!"

"Đếm nửa ngày cuối cùng cho ra một khoảng số..." Vân Nhàn bái phục.

Vương Viễn an ủi: "Ít nhất anh ta không tùy tiện nói bậy."

Nghĩ đến công lao vất vả của ba con thú triệu hồi, Vân Nhàn cũng không so đo nữa: "Nhanh chóng dọn quái đi, tôi tự mình đi xem."

Nói xong cô tập trung tinh thần tăng tốc tấn công. Hiệu suất của công hội Tinh Thiên lập tức dâng cao, chốc lát sau chỉ còn thừa lại năm con quái tinh anh.

Mập Mạp nhắc nhở: "Trận doanh Thâm Hắc đã chết hai người! Còn lại khoảng mười đến mười ba con quái tinh anh!"

Tinh thần mọi người rung lên, tất cả đều rõ ràng một khi phòng tuyến có vết nứt rất nhanh sẽ sụp đổ.

"Không cần tiết kiệm MP nữa, dùng hết sức tấn công!" Tình huống có thay đổi, Tô Thần lập tức thay đổi sách lược. Trong lúc nói chuyện anh đã nhằm vào hai con quái tinh anh, kiếm Tinh Thiên vung lên, trêи người anh lấp lóe ánh sáng trắng thánh khiết.

Vân Nhàn cũng đoạt quái không nương tay.



Bỗng nhiên thụ yêu bật ra một loạt cành lá rậm rạp, trói chặt hai con quái tinh anh.

Cố Văn Nhạc ngẩn người: "Thế này là ý gì vậy?"

"Đại khái là tiến hóa nên có kĩ năng mới." Vương Viễn thuận miệng trả lời, đạn ma pháp tấn công không ngừng.

Công hội Tinh Thiên không bình thường, ngay cả sủng vật triệu hồi cũng không phải mặt hàng bình thường! Cố Văn Nhạc thở dài, tiếp tục nhiệm vụ bắn tên.

Còn thừa lại ba con nữa!

Đúng lúc này Mập Mạp thông báo cho các tiểu đồng bọn: "Trận doanh Thâm Hắc lại chết thêm một người nữa. Có người ném khói báo động làm chậm quái, những người còn lại lui đến tháp bắn tên ở góc trêи bên phải."

"Trận doanh Thâm Hắc chỉ còn lại bốn người, quái tinh anh còn tám con."

"Main tank của họ đã hi sinh."

Nghe thế mọi người lập tức tăng tốc tấn công.

Gấu ngựa rất muốn giúp đỡ chia sẻ áp lực cho main tank, nhưng Tô Thần luôn ngại nó vướng víu, chạy cách nó rất xa. Dùng Thánh Giới hết MP, Tô Thần đổi kiếm Tinh Thiên thành hấp huyết kiếm tiếp tục tấn công. Gấu ngựa đứng một bên lẻ loi cô độc, dùng đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn anh, giống y như mấy con thú nhỏ bị bỏ rơi vậy.

Đột nhiên một ánh sáng trắng lóe lên, gấu ngựa thăng cấp.

Vương Viễn nhịn không được âm thầm than thở, nhìn bộ dạng gấu ngựa cọ điểm kinh nghiệm giống y như Mập Mạp...

Vân Nhàn dùng thuật Lôi Điện dọn dẹp sạch sẽ quái tinh anh, sau đó quang minh chính đại dán sang bên cạnh quan sát tình hình địch.

Tô Thần bĩu môi nhưng không nói gì nữa.

Cố Văn Nhạc mệt đến mức nằm bẹp không muốn nhúc nhích, đồng thời cậu ta nghĩ thầm, mình và thuật sĩ phụ trách bào máu quái, Phụ Trợ phụ trách thu hoạch quái, thật đúng là bộ dạng của ông chủ mà...

- -----------------------------------------

Trận doanh Thâm Hắc chỉ còn lại ba người!

Phong Diệp lắc đầu nhận mệnh: "Đừng nói là đánh thắng, kéo theo một người xuống nước còn không được nữa là."

Thanh máu của Tia Chớp đã biến thành màu đỏ, giờ phút này đang thở hổn hển, hoàn toàn tuyệt vọng. Anh ta cực kì không cam tâm: "Sao có thể mạnh như thế? Đám người này chơi bằng cách nào vậy chứ?!"

"Đừng đánh nữa, nhường đường cho quái đi." Phong Diệp vừa nói vừa đứng dịch vào trong góc: "Dù sao cũng thua chắc rồi, ít nhất chết cho thống kɧօáϊ chút, bị quái cào chết thì đau lắm."

Không có tiền đồ! Tia Chớp bất mãn, nhưng chưa kịp oán giận thì người còn lại cũng tử vong.

Thụ yêu vung vẩy cành lá xông tới, người khổng lồ nước bắn ra mũi tên nước nhằm thẳng vào Tia Chớp, theo sau nó còn có nọc độc, gai nhọn tấn công. Tia Chớp nhắm mắt lẳng lặng chờ đợi cái chết ập đến.

Đột nhiên bị người khác ôm chặt, Tia Chớp ngẩn ra, chậm rãi mở mắt, phát hiện Phong Diệp che trước người mình. Bên tai vang lên giọng nữ thanh lệ quen thuộc: "Lúc chúng ta chết quá vội vàng, em quên nói với anh, em vẫn luôn luôn thích anh. Chậc, còn nghĩ sau khi sống lại phải cùng anh nói chuyện yêu đương thật tốt, hiện giờ thì hoàn toàn vô vọng rồi!"

Vừa dứt lời, máu Phong Diệp lập tức cạn sạch, hóa thành ánh sáng trắng biến mất.

Trong mắt Tia Chớp lấp lánh ánh lệ, nhìn xuống vòng tay đã trống rỗng nhịn không được chửi ầm lên: "Mẹ nó! Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm!"

Người vẫn luôn miệng nói sợ đau, sao lại muốn làm anh hùng hảo hán che trước mặt anh ta?!

- -----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Phong Diệp là cô gái nhỏ!! Người ta là nữ pháp sư!! Chúng hủ nữ bình tĩnh một chút...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.