Đại Đương Gia vừa đưa mắt nhìn về phía thuật sĩ, đã thấy đối phương dùng giọng điệu hiển nhiên nói: "Đây là cơ mật của công hội Tinh Thiên, sao tôi có thể tùy tiện nói ra được?"
Đại Đương Gia: "..."
"Cảm thấy có chỗ kì quặc? Vậy cứ chậm rãi suy nghĩ đi!" Vừa nói vừa đi mất.
"Xem ra chỗ này có vấn đề gì đó." Pháp sư âm thầm cân nhắc.
Cung tiễn thủ tức giận: "Đừng có cân nhắc nữa được không? Hai kẻ cầm thú kia hung tàn đến mức nào anh cũng không phải không biết, ít trêu chọc người ta thôi." Lỡ đâu không chết ở trận doanh chiến mà lại bỏ mạng trêи tay người chơi cùng trận doanh, vậy cũng quá thảm luôn.
"Anh lo lắng bọn họ bài trừ những người chống đối sao?"
Cung tiễn thủ bị chọc cười, hỏi lại: "Chứ không thì sao? Cưỡng chế người ủng hộ mình, chỉ để lại những người đối nghịch? Vậy không phải là não tàn sao!"
Pháp sư há miệng, không nói ra lời.
"Thuận ta thì sống, chống ta thì chết, những người đứng trêи đỉnh chuỗi thức ăn đều như vậy cả." Cung tiễn thủ nói đầy thấm thía.
"Cảm giác sự hào sảng của Phụ Trợ rất giống với Chu Huệ." Đại Đương Gia bỗng nhiên mở miệng.
Cung tiễn thủ hoảng hốt. Từ khi Hồng Nhan bị đoàn diệt, lâu lắm rồi anh ta chưa nghe đến cái tên này, gần như đã quên người kia là ai rồi.
"Ý anh là..." Phụ Trợ giết người cướp kĩ năng? Nửa câu sau pháp sư không nói thẳng ra.
"Cũng chưa chắc." Đại Đương Gia uyển chuyển nói: "Anh không khẳng định, lúc trước Chu Huệ có thiên phú chứ không phải kĩ năng bị động. Vận khí Phụ Trợ tốt, cũng có khả năng có được kĩ năng Âu hoàng như thế."
"Nhưng giết chết Chu Huệ rồi cầm quyển trục thiên phú của cô ấy, khả năng này cũng thật sự tồn tại, không phải ư?" Mặt cung tiễn thủ trắng bệch, nói.
Lặng ngắt như tờ.
Pháp sư khó khăn nói: "Nghĩ lại thì đánh không đánh lại, tính kế cũng không thắng nổi. Ngoại trừ mặc cho số phận ra thì hình như không còn cách nào khác..."
Cung tiễn thủ tiếp lời: "Càng bi thảm hơn là thực lực Phụ Trợ cao hơn Chu Huệ không biết bao nhiêu mà lần. Ít nhất thì lúc Chu Huệ ở Hồng Nhan, đồng đội không thể nào đồng ý cho cô ấy phụ trách tiêu diệt tất cả quái được. Mà lấy thực lực Chu Huệ cũng không có khả năng đánh chết nhiều quái như Phụ Trợ. Thực lực của Phụ Trợ lại được cộng thêm cả buff may mắn... Tôi cảm thấy những người khác xong đời rồi."
"Im miệng đi aaaaaaa!" Đại Đương Gia và pháp sư không hẹn mà cùng rống vào mặt cung tiễn thủ.
Đợt tập kϊƈɦ thứ ba kết thúc rất nhanh.
Đợt tập kϊƈɦ thứ tư thất bại thảm hại.
Đợt thứ năm boss bị chà đạp không thương tiếc.
Ba người Danh Nhân Các dùng bản mặt không biểu cảm vây xem công hội Tinh Thiên dẹp phó bản, trong lòng liên tục cảm khái.
"Đều là công hội có năm người, sao lại chênh lệch nhiều như vậy chứ?" Cung tiễn thủ dẫn đầu cảm thán.
"Đại khái là khác biệt giữa newbie mới tập chơi và đại thần max cấp full bộ trang bị đi." Pháp sư nhịn không được mà phỉ nhổ.
Đại Đương Gia nhìn chằm chằm Vương Viễn, biểu tình đặc biệt phức tạp: "Không nghĩ tới sau khi rời khỏ Danh Nhân Các, thuật sĩ lại lợi hại như vậy." Các loại kĩ năng thay phiên xuất hiện, thời cơ sử dụng cũng cực kì chính xác.
"Nhìn giống như đã tăng các loại thuộc tính, trang bị cũng tốt hơn. Quan trọng nhất là số lượng kĩ năng rất nhiều, đa dạng sự lựa chọn." Pháp sư nghiêm túc tiến hành phân tích: "Đứng ở một bên quan sát mới phát hiện ra thuật sĩ có đôi mắt nhìn toàn cục rất tốt. Tình huống nào sử dụng kĩ năng gì, gần như là phản ứng theo bản năng, hoàn toàn không cần cân nhắc lựa chọn. Lúc thì kết hợp với cung tiễn thủ sử dụng kĩ năng tấn công đánh cho quái gần chết, lúc thì dùng kĩ năng quần công, lúc thì lại dùng thuật Giam Cầm khống quái tinh anh, ứng phó tự nhiên như không. Không biết cậu ta làm cách nào mà được như vậy? Cùng một lúc chiếu cố tất cả mọi mặt?" Pháp sư cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Không biết." Đại Đương Gia lại muốn thở dài. Anh ta tự nhận bản thân không ngốc, nhưng hiện tại mới phát hiện ra, so với Vương Viễn thì trình độ chỉ huy, phối hợp tác chiến của bản thân kém không chỉ một ít. Dùng cách nói trong game võng du thì anh ta thân là đội trưởng, phụ trách khống chế phương hướng phát triển của đoàn đội, còn Vương Viễn tinh thông chiến thuật, căn cứ tình huống trong phó bản để đưa ra sách lược ứng phó. Khi đoàn đội gặp nguy cơ, Vương Viễn có thuật Giam Cầm và năng lực viễn chiến có thể kịp thời phát hiện và ngăn cản. Vốn nhiệm vụ của hai người khác nhau nhưng vẫn phối hợp không tồi, điều không ổn duy nhất là anh ta luôn không chú trọng đến sự cống hiến của Vương Viễn cho cả đội, thế cho nên Vương Viễn mới nản lòng thoái chí, quyết định rời đi.
Tình huống hiện tại là anh ta cần phải bắt đầu học hỏi, nỗ lực trưởng thành hơn, mau chóng thay thế chức trách mà Vương Viễn đã gánh vác trêи vai từ khi bắt đầu. Đồng đội của anh ta cũng nên thích ứng hoàn cảnh mới một lần nữa.
- --------------------------
Chẳng bao lâu sau toàn bộ quái đã bị tiêu diệt hết, âm thanh máy móc vang lên: "Chúc mừng người chơi thông quan phó bản bí cảnh, nhận được hai điểm thuộc tính tự do và 200 điểm tích phân. Mời người chơi rời khỏi phó bản trong vòng mười lăm phút, hết giờ sẽ tự động truyền tống rời đi."
Trêи mặt mọi người đều là vẻ vui mừng, chỉ có Tô Thần xanh mặt, hận không thể ném trang bị xuống đất: "Cái thứ gì thế này, lại là ủng Tinh Thiên nữa!"
Hai mắt Cố Văn Nhạc tỏa sáng, vui rạo rực chờ nhận giày... Cả công hội trừ anh ta ra đều đã có ủng Tinh Thiên rồi.
"Cố lên." Vân Nhàn không biết là đang an ủi hay đang chế nhạo anh nữa: "Lại qua thêm vài lần phó bản bí cảnh nữa chúng ta có thể dùng ủng Tinh Thiên hiến tế rồi."
Tô Thần: "..."
Cô đây là chắc chắn anh chỉ có thể mò được giày thôi? Tô Thần rất muốn lên tiếng phản đối, nhưng ba lần bí cảnh gần đây nhất anh đúng là chỉ mò được giày thật, không có đủ tự tin để bật lại cô.
Vân Nhàn quay đầu hỏi mọi người: "Nói xem mọi người nhận được cái gì?"
Cố Văn Nhạc nhận được quần Tinh Thiên, thuật sĩ là pháp bào, Mập Mạp là nhẫn. Vân Nhàn ném pháp trượng Tinh Thiên cho thuật sĩ: "Pháp bào, pháp trượng, quần anh đều cầm đi, trang bị đủ một bộ sáu món."
Thuật sĩ cực kì vui vẻ, vội vã ôm đống trang bị.
Tô Thần hừ lạnh một tiếng, ném đôi giày cho cung tiễn thủ. Cố Văn Nhạc cười hì hì bắt lấy.
"Còn nhẫn thì làm sao bây giờ?" Mập Mạp dò hỏi.
Ở bên cạnh, ba người Danh Nhân Các chủ động nộp trang bị lên: "Một pháp bào, hai nhẫn Tinh Thiên."
Theo lý thì hẳn là cung tiễn thủ lấy hai cái nhẫn, Mập Mạp lấy pháp bào và một nhẫn, như vậy tương đối công bằng, nhưng Mập Mạp lại đĩnh đạc nói: "Cứ để cung tiễn thủ lấy pháp bào trước đi, dù sao tôi cũng không gấp lắm. Pháp bào đưa cậu ta ít nhất cũng có thể gia tăng sát thương của kĩ năng và MP."
Vân Nhàn nghi hoặc: "Cung tiễn thủ cũng có thể mặc pháp bào sao?"
Không chờ Cố Văn Nhạc thử xem sao, Tô Thần đã gật gật đầu trả lời: "Có thể."
Vân Nhàn không kìm được nhướng mày lên. Trong lòng cô thầm nghĩ, xem ra người nào đó đã biết được điều gì nhưng lại không chịu nói rõ. Hiện giờ khi biết người nào đó âm thầm giấu diếm cô cũng không thấy kì quái nữa... Trừ việc tay hơi ngứa muốn đánh người một chút, cô thật sự vô cùng bình tĩnh.
"Nếu đã có thể mặc, vậy cứ đưa cung tiễn thủ đi." Vân Nhàn quyết định.
Cố Văn Nhạc vui không khép miệng được.
Sau khi phân phối tốt trang bị xong, Vương Viễn đã gom đủ bộ sáu món trang bị Tinh Thiên. Cố Văn Nhạc có năm món trang bị là cung, pháp bào, ủng, cặp nhẫn. Mập Mạp thì mới có ủng và nhẫn Tinh Thiên.
Tô Thần âm thầm cân nhắc, chắc chỉ cần một lần phó bản bí cảnh nữa là cả đội có thể gom xong bộ trang bị.
"Phó bản đã kết thúc rồi, chúng tôi có thể đi được chưa?" Đại Đương Gia dò hỏi.
"Được rồi, mọi người muốn làm gì thì làm đi." Vừa nói xong Vân Nhàn đã chủ động truyền tống rời đi.
Tô Thần gật gật đầu với Đại Đương Gia: "Chúc anh bán thẻ miễn chiến được giá tốt." Sau đó anh cũng đi luôn.
Cố Văn Nhạc, Mập Mạp theo nhau rời đi.
Đến phiên Vương Viễn, anh nhìn tiểu đồng bọn thật sâu một cái, sau đó cũng không do dự mà rời đi. Nếu đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, vậy không còn gì cần phải lưu luyến nữa.
Cuối cùng, chỉ còn ba người Danh Nhân Các ở lại.
"Chúng ta vội vàng muốn trao đổi thẻ miễn chiến với công hội khác thế sao?" Cung tiễn thủ cực kì buồn bực, sao mình lại không biết thế?
"Cảm thấy cùng ở trong một phó bản không được tự nhiên nên kiếm cớ rời đi thôi." Thấy chỉ còn lại huynh đệ nhà mình nên Đại Đương Gia cũng nói thật.
Pháp sư thổn thức: "Khó trách thuật sĩ lại khuyên chúng ta nên làm giao dịch. Tôi đã xem qua, mười món trang bị Phụ Trợ đưa đều có thuộc tính không tồi! Trong tay người bình thường làm gì có được vật phẩm loại này? Mà dù có đi chăng nữa cũng phải giữ lại cho mình dùng, tuyệt đối không thể mang ra trao đổi. Cũng chỉ có công hội Tinh Thiên tài đại khí thô này mới không buồn để ý như thế."
"Có mười món trang bị này là có thể võ trang cho tất cả anh em. Anh vốn định dùng thẻ miễn chiến đổi trang bị cho mọi người, hiện tại xem ra có lẽ là không cần nữa. Mọi người nghĩ xem, ba tấm thẻ miễn chiến này nên đổi cái gì bây giờ?" Đại Đương Gia nói.
Cung tiễn thủ lẩm bẩm lầm bầm: "Còn có thể đổi cái gì nữa bây giờ? Trang bị có, đạo cụ có, vậy đổi dược phẩm và quyển trục kĩ năng đi!"
Nhìn theo hướng công hội Tinh Thiên rời đi, pháp sư nhịn không được cảm khác: "Không hổ là đại thần, tùy tiện thả ra vài thứ cũng bằng chúng ta phấn đấu hai ba cái phó bản."
- -------------------------
Trước trận doanh chiến lần thứ tư, Vân Nhàn bớt chút thời gian tìm hiểu tiến độ huấn luyện của các thành viên trong đội.
Tiến độ hiện tại của Tô Thần: Cơ sở cận chiến 2, cơ sở phòng ngự 3, cơ sở bộ pháp 1, cơ sở minh tưởng 3. Dùng cách nói của anh thì hoặc là ngủ, ăn cơm, cân nhắc đào hố cho người khác dẫm, hoặc là luyện tập ở sân huấn luyện.
Tiến độ hiện tại của Vân Nhàn: Cơ sở bộ pháp 1, cơ sở minh tưởng 3, cơ sở viễn chiến 3. Bởi vì quá mệt mỏi nên tạm thời không muốn học thêm chương trình gì nữa.
Tiến độ hiện tại của Cố Văn Nhạc: Cơ sở minh tưởng 3, cơ sở viễn chiến 2. Nghe nói gần đây liều mạng đốt tích phân, rốt cuộc cũng vượt qua chương trình học cao cấp cơ sở minh tưởng. Còn cơ sở viễn chiến độ khó quá cao, tạm thời chưa thể thông qua.
Tiến độ hiện tại của Vương Viễn: Cơ sở phòng ngự 1, cơ sở bộ pháp 1, cơ sở minh tưởng 3, cơ sở viễn chiến 3. Sau khi hoàn thành lời dặn của Vân Nhàn, anh ta đã bắt đầu tự học những chương trình khác.
Tiến độ hiện tại của Mập Mạp: Cơ sở minh tưởng 3, cơ sở viễn chiến 1. Sau đó... Không có sau đó.
Nhìn thuật sĩ và Tô Thần, Vân Nhàn không nhịn được nghĩ tới đám học bá hồi còn đi học, giống như việc học tập cũng có thể khiến cho bọn họ vui sướиɠ vậy.
"Không tồi, tất cả mọi người đều đã hoàn thành chương trình học cao cấp cơ sở minh tưởng, năng lực tự phục hồi của công hội chúng ta hẳn là cao nhất." Tô Thần cực kì vui mừng, nhưng vui chưa được ba giây anh đã ra mệnh lệnh thứ hai: "Xạ thủ cần phải nỗ lực hơn, nhanh chóng nâng cơ sở viễn chiến lên cấp 3."
"Vâng, em sẽ nỗ lực!" Cố Văn Nhạc ngoài miệng đồng ý dứt khoát, trong lòng lại đang kêu khổ thấu trời. Vương Viễn chính là học bá, hơn nữa đã có cơ sở vũng chắc hơn ngay từ đầu nên tiến độ nhanh hơn cậu ta một ít. Mập Mạp cưỡi ngựa xem hoa, tốt hay xấu cũng không khác biệt gì mấy, dù sao người cần ra sức chính là đám thú triệu hồi. Chỉ cần vừa so sánh đã thấy, cậu ta quả thực quá sức bình thường.
Càng cân nhắc, Cố Văn Nhạc càng có cảm giác nguy cơ.
"Trận doanh chiến ngày mai không biết sẽ gặp phải đối thủ như thế nào, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút." Vân Nhàn chốt lại.
Tô Thần cắm thêm một câu: "Đánh quái càng nhiều, vật phẩm rơi ra cũng càng nhiều. Rơi ra càng nhiều, đồ mọi người được chia cũng nhiều hơn."
Ngay lập tức Mập Mạp và Cố Văn Nhạc kϊƈɦ động đến mức mặt đỏ bừng, hăng hái như được bơm máu gà.
Vân Nhàn: "..."
Đồng đội là một đám gia hỏa cần đồ không cần mạng, sớm hay muộn cũng xong đời.