Sáng sớm hôm sau, trận doanh chiến lần thứ tư đúng hạn bắt đầu.
Sau khi tiến vào phó bản, chuyện thứ nhất mà Vân Nhàn làm chính là nhìn quanh bốn phía. Nhưng ngay giây tiếp theo cô đã phải cau mày. Bên trận doanh Thuần Bạch chỉ có năm người của công hội Tinh Thiên thì cô đã sớm đoán được, nhưng địa hình này là như thế nào đây?
Tô Thần nhanh chóng đánh giá bốn phía, sờ sờ cằm: "Bản đồ hình chữ "Xuyên" (川)?"
Có ba con đường thẳng tắp chạy song song, bên trái là phó bản của trận doanh Thuần Bạch, bên phải là phó bản của trận doanh Thâm Hắc, ở giữa là khu vực an toàn. Nhưng khu vực an toàn bị màn ánh sáng chia ra làm hai nửa trêи dưới, công hội Tinh Thiên ở vào nửa dưới. Từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc con đường phân bố đều 5 tòa tháp bắn tên.
Vương Viễn quét mắt đánh giá nửa trêи khu vực an toàn: "Trận doanh Thâm Hắc có tổng cộng năm người."
Ngay lúc này, trêи mặt đồng hồ của mọi người xuất hiện lời nhắc nhở: "Nhiệm vụ chính: Trước khi trận doanh của đối thủ thất bại, không được để bất kì một quái thú nào đi qua Truyền Tống Trận. Hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người chơi nhận được 200 điểm tích phân."
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, người chơi có thể rời khỏi phó bản bất kì lúc nào. Không hoàn thành nhiệm vụ chính, hồ sơ của người chơi sẽ bị xóa bỏ."
"Quy tắc của phó bản lần này, khi người chơi đứng trong khu vực an toàn thì không thể gây sát thương, khi người chơi đứng trong khu vực phó bản thì những người chơi khác đều có thể tấn công. Chúc tất cả người chơi vui vẻ."
"Có ý gì? Không chỉ người chơi cùng trận doanh có thể tấn công lẫn nhau, ngay cả người chơi khác trận doanh cũng có thể sao?" Cố Văn Nhạc bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Có vẻ là như vậy." Vương Viễn rơi vào trầm tư.
"Vậy thì ai sẽ chịu bước ra khỏi khu vực an toàn chứ?" Cố Văn Nhạc nhịn không được phỉ nhổ.
Tô Thần tiếp lời: "Nếu hỏa lực viễn chiến mạnh hơn đối phương, vậy người chơi cận chiến không cần phải mạo hiểm nữa."
Vân Nhàn lấy ra thẻ miễn chiến rồi lại hơi do dự, cô lộ vẻ bất đắc dĩ: "Nếu tất cả mọi người đều đứng ở khu vực an toàn, vậy hình như không cần dùng thẻ miễn chiến đâu."
"Nếu có tình huống khẩn cấp thì tôi sẽ ra ngoài chắn quái, đến lúc đó rồi dùng thẻ miễn chiến sau." Nói xong, Tô Thần nhỏ giọng: "Thử dùng thẻ mời chiến với pháp sư bên kia xem sao."
Vân Nhàn rùng mình, nhanh chóng phản ứng kịp. Thẻ mời chiến có hiệu lực ngay cả khi ở trong thành Bạch Lạc, vậy liệu ở khu vực an toàn mà hệ thống quy định có phải cũng có thể hay không?!
Trước kia khoảng cách giữa hai bên trận doanh rất xa, vượt qua phạm vi công kϊƈɦ rất nhiều nên chưa từng nghĩ đến chuyện dùng thẻ mời chiến. Nhưng hiện tại, có lẽ nên thử một lần.
Tô Thần dặn dò những người khác: "Mập Mạp gọi vật triệu hồi ra, những người khác chuẩn bị chiến đấu. Chú ý, cùng nhau nhắm vào nam pháp sư, người mặc pháp bào màu lam, miệng có chòm râu, thoạt nhìn thực đáng khinh kia! Phụ Trợ, nhớ đếm ngược trước khi dùng thẻ."
Vân Nhàn gật gật đầu, làm theo chỉ thị: "3, 2, 1!!"
Lúc đếm tới 1, thẻ mời chiến biến mất. Giây tiếp theo, thanh âm máy móc nhắc nhở vang lên: "Bạn sử dụng thẻ mời chiến với người chơi số 5946. Ba phút tiếp theo, bạn và người chơi số 5946 có thể sử dụng các đòn tấn công lẫn nhau. Người chơi bị tấn công khiến HP về 0 sẽ tử vong, đồng thời hồ sơ của người chơi sẽ bị xóa bỏ."
"Tập trung hỏa lực!!" Vân Nhàn gầm nhẹ, liên tiếp sử dụng năm lần thuật Lôi Điện, thề muốn tiêu diệt pháp sư máu giấy bên đối diện.
Ba tiểu đệ mang vẻ mặt mờ mịt, Vương Viễn thử sử dụng thuật Lôi Điện thì bị hệ thống báo đang ở khu vực an toàn, đòn tấn công không có hiệu quả.
Nhưng thật ra Tô Thần có nhận được thông báo của hệ thống. Anh vừa định dùng thuật Lôi Điện lại phát hiện sát thương của Vân Nhàn rất cao, không cần hỗ trợ.
Lúc nam pháp sư trận doanh Thâm Hắc nhận được thông báo của hệ thống còn đang ngơ ngác thì năm đạo sấm sét đã đánh xuống, đánh bay người trong nháy mắt. Giây phút nam pháp sư hóa thành ánh sáng trắng, hai mắt đờ đẫn vẻ mặt dại ra, dường như không hiểu mình chết như thế nào.
Tất cả người chơi trận doanh Thâm Hắc đều hoảng sợ, lòng ôm mối nghi ngờ, liên tiếp lui vài bước cách xa vị trí của nam pháp sư. Không phải nói đây là khu vực an toàn, không thể tấn công sao? Tiểu đồng bọn vì sao lại chết?!
Sau khi nam pháp sư biến mất, ngay vị trí đó xuất hiện một quyển trục.
"Thật nhìn không ra, không ngờ lại là người chơi có thiên phú." Vân Nhàn tiếc hận: "Đáng tiếc, đấy là khu vực an toàn của trận doanh Thâm Hắc, không qua được."
Quyển trục thiên phú lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, nhưng người chơi trận doanh Thâm Hắc kinh giận đan xen, còn phải lo cảnh giác Vân Nhàn, hoàn toàn không rảnh để cướp đoạt quyển trục. Hơn nửa ngày sau chiến sĩ mới bước lên, cầm lấy quyển trục cất vào túi.
Vân Nhàn bên kia thong thả lấy ra tấm thẻ mời chiến thứ hai: "Tiếp theo đến lượt ai đây? Có tất cả hai tấm thẻ mời chiến thôi."
Tô Thần hạ lệnh: "Chém xạ thủ hoặc pháp sư còn lại."
"Ừm." Vân Nhàn ứng tiếng, sử dụng thẻ mời chiến lần nữa. . ngôn tình sủng
Vì thế, pháp sư trận doanh Thâm Hắc cuối cùng cũng biết vì sao vừa nãy đồng đội mình lại chết không rõ ràng rồi. Anh ta hô to: "Hiệu quả tấn công chỉ có ba phút thôi, mau bảo vệ tôi!"
Nói chưa dứt câu sấm sét đã giáng xuống, pháp sư cứng rắn chịu đựng một đòn, nhanh chóng chạy đến bên người chiến sĩ. Chiến sĩ lập tức phản ứng kịp, lấy ra một tấm khiến lớn giơ cao qua đầu, bảo vệ đồng đội.
Vân Nhàn nhận được nhắc nhở của hệ thống: "Bạn vừa tấn công người chơi số 7245. Đối phương đang ở khu vực an toàn, đòn tấn công không có hiệu quả."
Vân Nhàn đã hiểu. Khi dùng thẻ mời chiến, cô chỉ có thể tấn công duy nhất pháp sư mà thôi. Nếu đồng đội của pháp sư đến hỗ trợ, đòn tấn công của cô rơi xuống những người khác sẽ lập tức bị vô hiệu hóa. Cứ kéo dài thời gian như vậy, vừa hết ba phút thẻ mời chiến sẽ mất hiệu lực.
"Chậc, cô không thể làm một mình được à!" Tô Thần đứng bên thảnh thơi cảm khái, tiện tay lấy ra giá chữ thập, bắn ma pháp đạn về phía pháp sư của trận doanh Thâm Hắc.
Chiến sĩ lập tức hạ tấm khiên xuống ngăn lại đòn tấn công chính diện, vì thế Tô Thần cũng nhận được thông báo đòn tấn công không có hiệu quả của hệ thống.
"Anh cũng không được đó thôi!" Vân Nhàn cười nhạo. Không chờ Tô Thần phản bác, cô ném Cuồng Bạo về phía pháp sư. Cuồng Bạo là kĩ năng thiên phú của Anh Lạc, vì nó vừa buff sát thương nhưng cũng vừa có tác dụng phụ nghiêm trọng nên Vân Nhàn không thường xuyên sử dụng nó, chẳng qua bây giờ sử dụng thì lại vừa đẹp.
"Aaaaaaaaa!" Pháp sư gào rống giận dữ, hai mắt đỏ đậm như phải chịu kϊƈɦ thích gì đó. Bỗng nhiên anh ta đẩy chiến sĩ ra, bắn liên tiếp ba kĩ năng về phía Vân Nhàn, sau đó lại kêu gào lao về phía Vân Nhàn, giống như muốn bắt chước chiến sĩ chơi cận chiến.
"Thâm Hải?!" Chiến sĩ sợ ngây người, lòng thầm nói tiểu đồng bọn phát điên rồi sao? Không núp kĩ dưới khiên chắn đi còn chạy loạn ra ngoài làm cái gì!
Chỉ trong chớp nhoáng pháp sư đã chạy đến trước mặt họ, gấu ngựa lại cảm thấy cực kì vui vẻ. Rốt cuộc nó cũng có cơ hội đỡ đòn cho đồng đội rồi! Thân hình to béo của gấu ngựa chắn trước mặt Vân Nhàn, hệ thống công bằng lại lên tiếng nhắc nhở đòn tấn công bị vô hiệu hóa lần nữa.
Vân Nhàn nhếch miệng, mấy đợt sấm sét đánh xuống đã kết thúc mạng sống trong trò chơi này của pháp sư. Sau đó cô nghiêm túc nói với người chơi trận doanh Thâm Hắc: "Được, bây giờ có thể bắt đầu trận doanh chiến rồi."
Mặt chiến sĩ trắng bệch. Phó bản chưa bắt đầu mà chủ công của cả đội đã không còn, đánh đấm cái rắm gì nữa!
Tô Thần nhìn thảm trạng của pháp sư, thầm nói: "Cuồng Bạo chỉ được ném cho đối thủ thôi, đừng ném lên người một nhà. Tôi cứ cảm thấy sau khi Anh Lạc chết, tác dụng phụ của thiên phú hắn ta quá lớn."
Vân Nhàn quay đầu liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: "Sợ gì chứ? Vốn dĩ tôi cũng đâu có định ném cho anh."
Tô Thần nghĩ, không phải tôi sợ cô nhất thời xúc động hay sao?
"Thảm thật." Vương Viễn đánh giá ba người còn thừa lại của trận doanh Thâm Hắc, nhịn không được lẩm bẩm.
Vân Nhàn lắp vào tòa tháp bắn tên đầu tiên tổ hợp lôi phong, hiệu quả là tăng tốc độ tấn công. Tòa tháp thứ hai là tổ hợp thủy phong, hiệu quả làm chậm 40% tốc độ của mục tiêu trong vòng năm giây, sau đó cô tuyên bố: "Được rồi."
Mập Mạp thật muốn quỳ. Dưới sự lãnh đạo của lão đại, trận chiến chưa bắt đầu cũng đã kết thúc được rồi.
Tô Thần chăm chú nghiên cứu quy tắc mới: "Người chơi có thể đi vào khu vực phó bản bên mình, không thể vào khu vực an toàn của đối phương, vậy có thể vào khu vực phó bản của đối phương hay không?"
Vân Nhàn khuyến khích anh: "Thử một lần chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Tô Thần hoài nghi người nào đó đang mượn cơ hội để trả thù.
"Sợ gì chứ? Hai pháp sư bên kia đều chết rồi." Vân Nhàn nửa là kϊƈɦ anh nửa là nghiêm túc, nói: "Anh đi ra đó, tôi sẽ thêm khiên cho anh, không nguy hiểm chút nào."
Tô Thần trầm mặt: "Hoặc là dùng biện pháp khác tốt hơn, ví dụ như để gấu ngựa đi qua thử xem."
Gấu ngựa cười ngốc nghếch khờ khạo, hoàn toàn không biết có người đang muốn tính kế nó.
Vân Nhàn hùng hồn: "Gấu ngựa là kĩ năng triệu hồi, dù nó qua được cũng không có nghĩa là người chơi qua được, anh vẫn nên đi thử một lần đi."
"Vì sao cứ phải là tôi đi chứ?" Tô Thần hỏi.
"Vì anh là main tank đó!" Vân Nhàn nói như lẽ đương nhiên: "Thủ cao máu dày, không phải anh đi thì còn ai đi nữa?"
Tô Thần không còn lời gì để nói. Sao anh cứ có cảm giác Vân Nhàn đang dụ dỗ anh làm bao cát cho người ta đánh, nhưng nghe cô lý sự một hồi lại cảm thấy hình như cũng có đạo lý.
"Vì sao cứ nhất định phải thử?" Tô Thần đau khổ suy tư.
Vân Nhàn dùng lời nói thấm thía thuyết phục anh: "Anh cứ coi như khu vực phó bản của trận doanh Thâm Hắc đang có quyển trục thiên phú, anh sang đó nhặt quyển trục đi. Phải làm rõ quy tắc mới của trò chơi thì sau này mới lợi dụng tốt được. Nhanh lên nhanh lên, quái sắp đến rồi." Nói xong cô còn thúc giục thêm một câu nữa.
Tô Thần choáng váng, cứ vậy mà bị cô khuyến khích ra khỏi khu vực an toàn.
Hai mắt xạ thủ trận doanh Thâm Hắc sáng lên, nắm lấy cơ hội lập tức bắn tên.
Tô Thần vung kiếm, dễ dàng gạt bay mũi tên.
Trong khư vực an toàn, Vân Nhàn cực kì tiếc nuối, lẩm bẩm: "Thực lực đám người trận doanh Thâm Hắc thật chẳng ra gì!"
Cố Văn Nhạc vẻ mặt đờ đẫn, nghĩ thầm, có lẽ đây chính là tình yêu, tuy thứ tình yêu này cẩu độc thân như cậu ta hoàn toàn không hiểu.
Tô Thần đi qua đi lại trong khu vực phó bản vài bước, trong lúc đó còn gạt rụng bảy tám mũi tên, cuối cùng anh trở về an toàn khu đưa ra kết luận: "Khu vực phó bản có thể qua lại thoải mái."
Nói cái quái gì mà nghiên cứu quy tắc, tiện cho tương lai lợi dụng chứ, quả nhiên chỉ là lừa gạt anh thôi. Đi ra ngoài lâu như vậy mà đến nửa cái khiên cũng không chịu cho anh!
- ---------------------------
Bên trận doanh Thâm Hắc, bầu không khí bi thảm ngập tràn. Xạ thủ cười đầy chua xót: "Chiến sĩ bên đối phương quá mạnh, dù bắn trúng cũng có thể gạt rơi mũi tên. Chỉ bằng ba người chúng ta mà muốn thắng họ, thật sự là không thể được."
Chiến sĩ khó thở: "Không phải nói đây là khu vực an toàn sao? Vậy mà chủ công lại bị người ta giết chết!"
"Bên đó có người chơi mang thiên phú." Người cuối cùng mặc áo choàng đen che kín mít cả người lên tiếng: "Chỉ có người chơi thiên phú mới có thể có năng lực đặc thù như vậy."
"Làm sao bây giờ?" Xạ thủ không còn cách nào, dứt khoát đẩy vấn đề cho hai người còn lại.
Áo choàng đen trầm giọng: "Tôi phụ trách tấn công người chơi trận doanh Thuần Bạch, hai người dọn sạch quái phó bản."
"Liệu có được không?" Chiến sĩ cực kì nghi ngờ, năm người chơi đối diện cộng thêm ba con thú triệu hồi nữa, nhân số gần gấp ba lần bọn họ! Đối phương chỉ cần dùng chiến thuật biển người là đủ để đảm bảo thắng chắc, càng miễn bàn thực lực của bọn họ đều không thấp.
"Cũng không thể chỉ ngồi chờ chết được." Áo choàng đen nói vậy, sau đó lẳng lặng chờ đợi thời cơ.
Cung tiễn thủ thở dài. Anh ta nghe hiểu, ý của tiểu đồng bọn là coi ngựa chết thành ngựa sống để mà chạy chữa thôi...