Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 10: Đông Phương Uyển





* Tiểu huynh đệ* của Vũ Thiên đã tiến đến tận cùng nơi u cốc của nàng.

Vũ Thiên giật bắn người vì khoái cảm dâng trào, Vũ Thiên vội hít sâu để lấy lại bình tỉnh.

Nới đó của nàng chật, khít, từng thớ thịt nơi u cốc của nàng đang ôm trọn côn thịt của Vũ Thiên như muốn ép sập thứ đó.

Trong lúc khoái cảm dâng trào trạng thái Long Phượng Song Tu được kích hoạt giúp thiên phú của nàng và Vũ Thiên được gia tăng nhất cấp.

Cũng thật may mắn trong lần kích hoạt trạng thái Long Phượng Song Tu này cũng đã giúp nàng có được thiên phú thứ hai biến nàng thành thiên tài sở hữu song tuyệt thiên phú.

Có lẽ do lần đầu phá thân, hay không biết vì sau những giọt lệ đã xuất hiện trên khóe mi nàng.


Vũ Thiên thấy thế đã hôn nhẹ nơi khóe mi nàng, khi nhìn thấy khuôn mặt nàng giãn ra.

Côn thịt của Vũ Thiên bắt đầu chậm rãi ra vào nơi u cốc của nàng.

Từng âm thanh va chạm da thịt vang lên:
“ Phấp, phấp, phấ..p.”
Cùng với đó là tiếng rên trong vô thức say tận lòng người đến từng nàng.
“ ư ư a a, ưm ưm”
Nghe được những âm thanh này như làm tăng thêm sự kích thích cho Vũ Thiên, khiến côn thịt của Vũ Thiên tại nơi u cốc của nàng càng to thêm một vòng cùng với đó là tốc độ ra vào nơi u cốc của Vũ Thiên lại gia tăng.

Côn thịt của Vũ Thiên lúc này như một chiếc máy khâu liên tục ra vào cô bé của nàng.
Cứ thế tốc độ vang lên của những âm thanh mê người cũng tăng lên.
“ ưm hưm, a..á.

a a”
Sau một nửa canh giờ nàng ra vào u cốc của nàng, cùng với đó là đôi lúc hôn cắn lấy đôi gò bồng đào cũng như hôn lấy đôi môi nàng cuối cùng nàng và Vũ Thiên cũng đã đạt đến cao trào, từng thớ thịt nơi u cốc của nàng đã co giật giữ dội, càng thêm ôm chặt lấy tiểu huynh đệ của Vũ Thiên.

Hơi thở của nàng cũng đã càng thêm gấp gáp và hổn hển, lưng của nàng cũng đã vô thức cong lên, ưỡn đôi gò bồng đào đang cương cứng của nàng ép chặt về Vũ Thiên, đôi chân vô thức khép chặt hơn, hông nàng cũng chuyễn đông nhịp nhàng theo từng nhịp ra vào của * tiểu huynh đệ* của Vũ Thiên.

Chưa ăn qua heo cũng biết heo chạy cảm nhận được biểu hiện của nàng lúc này đã đạt đến cao trào Vũ Thiên cũng tăng thêm tốc độ cũng như lực đạo ra vào u cốc của nàng.

Bất chợt lúc này một dòng thủy ấm nóng tưới lên đầu quy của Vũ Thiên, làm cho Vũ Thiên lúc này đang ở đỉnh điểm cũng không dừng lại được.


Vũ Thiên nhấp mạnh hơn một trăm lượt cũng đã bơm tràn ngập nơi u cốc của nàng, một dòng nước như suối màu trắng đục kết hợp với một ít màu huyết hồng đó lần đầu thất thân của nàng từ nơi hai người kết hợp trào ra.
Như chứng minh rằng cả nàng và Vũ Thiên đã không còn là tấm thân xử nam cũng như xử nữ.

Tuy vừa mới làm xong nhưng * tiểu huynh đệ * của Vũ Thiên vẫn còn sinh long hoạt hổ và do lần đầu cảm nhận được hương vị tuyệt vời cũng như những xúc cảm say tận lòng người của trái cấm mang lại.

Liêu tục mười hai canh giờ Vũ Thiên vẫn tiếp tục cho tiểu huynh đệ của mình ra vào nơi u cốc của nàng.

Trong mười hai canh giờ này Vũ Thiên cũng đôi ba lần thay đổi tư thế của mình, từ để nàng nằm ngửa Vũ Thiên nằm trên người nàng, đến để nàng nằm sấp vũ Thiên đè lên người nàng… ( dò nàng bất tỉnh nên thay đổi tư thế cũng không nhiều được).

Trong mười hai canh giờ này không biết bao âm thanh mê người vang.

Không biết nàng cùng hắn đã cao trào qua vô số lần, qua lần cuối cùng tưới tiêu cho nơi u cốc của nàng sau mười hai canh giờ Vũ Thiên Cũng đã dừng lại tuy * tiểu huynh đệ* của Vũ Thiên vẫn còn uy mãnh, nhưng linh hồn của Vũ Thiên thực sự chịu không nổi.

Qua lần song tu này Vũ Thiên cũng đã biết được thêm một tác dụng nữa của Vô Hạn Công Pháp Long Phượng Song Tu Kinh, đó là ngoài việc giúp nam nhân rèn thể ra còn khiến cho * tiểu huynh đệ* của Vũ Thiên sẽ luôn ở trạng thái uy mãnh khi song tu.
Sau hai canh giờ nàng cũng đã tỉnh lại, nàng vội dùng thần thức kiểm tra thương thế của mình, sau khi kiểm tra thì nàng biết cở thể mình đã không còn thương thế, nàng bỗng muốn ngồi dậy, nhưng cảm nhận đầu tiên của nàng là nơi hạ thân đau rát, thân thể mát lạnh.

Nàng vội mở mắt của mình ra, thì thấy toàn thân mình y phục đã chẳng thấy đâu, hạ thân của nàng lúc này cũng đây nhầy nhụa vì sự cày cấy của Vũ Thiên suốt mười hai canh giờ.
Thấy nàng mở mắt ra Vũ Thiên giật bắn người vội vàng mặt quần áo vào hướng nàng gấp gáp đạo:
“ Cô nương nghe ta giải thích, thương thế linh hồn của cô nương quá nặng ta không còn cách nào chữa trị, nên mới, nên mới cùng cô nương song tu để giúp trị thương cho cô nương”.
Nghe thấy nhừng gì Vũ Thiên đạo nàng nhẹ nhàng trả lời:
“ Cảm ơn công tử, công tử có thể nào trả lại y phục cho ta không”
Nghe được câu trả lời của nàng Vũ Thiên như mộng bức, không biết vì gấp gáp hay vội vàng lúc này Vũ Thiên đang ngồi trên y phục của cô ấy, Vũ Thiên vội đưa trả y phục có dấu ấn lần đầu song tu của hai người cho nàng, bộ y phục màu trắng tinh khiết càng làm nổi bật hơn dấu ấn đó.
Thấy nàng đã mặc y phục xong, Vũ Thiên mới hướng nàng đạo:

“ Cô nương, cô thật không trách ta chứ”
Nghe được câu hỏi của Vũ Thiên nàng vẫn thãn nhiên hỏi lại:
“ Ta nên trách công tử điều gì, ta còn phải cảm ơn công tử đã cứu sống nữa”.
Vũ Thiên ấp úng đạo:
“ Việc, việc ta đã cùng nàng song tu, hơn nữa còn là lần đầu của nàng”.
Nghe được câu nói của Vũ Thiên, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ấy như < nhất tiếu khuynh thành > làm Vũ Thiên ngẫn ngơ, nàng khẽ đạo:
“ Đối với ta song tu cũng chỉ là một hình thức tu luyện thôi, nên công tử không cần phải e ngại.

Với lại song tu cùng công tử thì thiên phú của ta đã gia tăng nhất cấp cũng như có thêm một thiên phú mới nữa, ta càng phải thêm cảm tạ công tử và ta cũng đang thắc mắc làm sao công tử có thể làm được như vậy ( thì ra trong lúc kiểm tra thân thể mình, nàng cũng đã phát hiện thiên phú của bản thân được đề thăng nhất cấp cũng như việc mình trở thành thiên tài có song tuyệt thiên phú”.

Nhận được câu trả lời của nàng cũng như câu hỏi đến từ nàng.

Vũ Thiên cũng chỉ có thể qua loa trả lời vì không thể cho nàng biết hắn sở hữu hệ thống cũng như công pháp của Vũ Thiên tu luyện vượt qua Tiên Cấp:
“ Công pháp ta tu luyện có chút đặc biệt, ta và nữ nhân cùng ta lần đầu song tu đề thăng nhất cấp thiên phú, nữ nhân cùng ta lần đầu song tu có thể thức tỉnh được thiên phú thứ hai”.
Vũ Thiên tiếp tục đạo:
“ Ta tên là Vũ Thiên, không biết cô nương có thể cho ta biết phương danh của cô nương, cũng như lý do vì sau xuất hiện tại ngoại khu của Huyền Vũ Sơn Lâm đảo không”
Nghe được câu hỏi của Vũ Thiên nàng nhẹ nhàng trả lời.
“ Tên của ta là Đông Phương Uyển, còn lý do ta xuất hiện tại nơi này ta không nhớ được, Vì sư phụ trước khi cứu ta đã dùng bí pháp nào đó phong ấn ký ức của ta tránh cho linh hồn ta bị sụp đổ, ta chỉ nhớ có chừng ấy”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.