Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 100: Trước Trận Đại Chiến





Mảnh da thú này cũng không dẫn đến quá nhiều sự chú ý của mọi người, vì thông tin nó cung cấp thật quá mơ hồ rồi.

Phải biết một hòn đảo tại Thiên Phú Vị Diện, có diện tích chẳng thua kém gì một châu lục ở địa cầu cả.

Chỉ biết dị băng ở hòn đảo ấy, như vậy chẳng khác nào mò kim đáy biển, tìm bằng niềm tin à.

Nhóm người trực tiếp bỏ qua nó, tiếp tục lật tung cái bảo khố này lên…
Nhưng lần này vẫn giống lần trước, chẳng tìm được thứ gì giá trị cả… Nhìn sắc trời đã gần xuống núi rồi, La Chấp Sự mới lên tiếng đề nghị:
“Chúng ta khám phá đến đây được rồi, cũng đã gần nửa bí cảnh rồi, chắc mọi người cũng đã đại chiến xong với phe Phệ Thiên Thần Long kia rồi, cũng nên chừa lại cho bọn họ một ít.

Chúng ta trở về đi”.
Vũ Thiên, Uyển Nhi, Tố Tố, Ái Hoa, Siêu Phàm, Cơ Hạ và bốn vị cung phụng đều đồng ý với Kiến Nghị của La Lão…
Bắt đầu lên đường trờ về lối vào nằm ở phía tây Hoang Mạc Đảo.

Trên đường về, Vũ Thiên cũng nhờ Tử Điệp dẫn đến chỗ của mấy con yêu thú ngũ cấp lục cấp khác, để hai môn hạ của mình lịch luyện một thoáng, tuy lúc mới tiến vào bí cảnh đụng phải cạm bẩy liên tục, hung hiểm vạn phần nhưng Vũ Thiên vẫn cảm thấy nhiêu đó là chưa đủ.
Tông chủ như hắn, nhàn hạ vô cùng, cứ thu lấy xác của chúng và yêu thú kỹ năng thạch là được rồi, chỉ có Cơ Hạ và Siêu Phàm phải vắt hết sức mình ra liệp sát yêu thú, cũng may là Vũ Thiên không quá đen chỉ là thu giúp môn hạ của mình mà thôi, cũng không có ý định chím làm của riêng.
Dù sao Vũ Thiên cũng hiểu, đám đệ tử này cũng cần có thần thú nha, do không có hệ thống, những môn hạ của mình phải kiếm linh thạch gấp mười một lần so với, số mình đã từng phải gom góp trước đây.
Tuy xác và yêu thú kỹ năng thạch của chúng bán không được quá nhiều linh thạch, nhưng muỗi cũng là thịt, muốn có nhiều linh thạch, thì phải tích góp từng chút một mà thôi.
Cứ như vậy, cho đến khi trời tối một lần nữa, nhóm người của bọn họ cũng đã cách lối ra không xa rồi, dự kiến vào trưa mai là sẽ rời khỏi bí cảnh.
“----”
Trở lại trại của Thiên Phú Học Viện.
Lúc này Độc Cô Yên Lan đang hướng Độc Cô Hân báo cáo về tình hình triệu tập cường giả trong hai ngày qua:
“Thưa đại nguyên lão, trong vòng hai ngày qua, đã có thêm mười cường giả Thiên Phú Tiên đến Hoang Mạc Đảo, nguyện ý ra tay giúp đỡ trong lần này.
Ngoài ra còn có thêm sự gia nhập của ba mươi vị Bán Thiên Phú Tiên (99Lv), Nhìn chung chiến lực đỉnh cao của phe nhân loại lần này được đề thăng gấp ba lần so với cuộc chiến lần trước”.
Sau khi nghe được những thông tin này, Độc Cô Hân mới lên tiếng đáp lời Yên Lan:
“Như vậy cũng tạm ổn rồi, trưa ngày mai chúng ta sẽ tiến vào bí cảnh thêm một lần nữa, vì tránh quá nhiều thương vong vô ít, ngày mai tam viện trưởng hãy thông báo rằng những ai có tu vi Thiên Phú Thánh trở lên, mới nên tiến vào bí cảnh…
Còn thấp hơn cứ nói thẳng là vào trong chỉ làm pháo hôi mà thôi, những ai không nghe khuyên thì mặc kệ.
Còn chuyện gì nữa không, nếu không có thì giải tán, về nghĩ ngơi thật sớm chuẩn bị cho cuộc đại chiến vào trưa mai”.
Lúc này Độc Cô Tuyệt Mới lên tiếng hỏi đại nguyên lão:
“Vậy ngày mai chúng ta có cho hai nha đầu Thảo Vân và Mỹ Dung vào không?”

Độc Cô Hân đáp:
“Trận chiến này cần chiến lực của những cường giả đỉnh phong mà thôi, Dung Nhi và Thảo Nhi, cứ để ở ngoài bí cảnh trước, khi nào kết quả trận chiến được quyết rồi hãy tiến vào”.
Sau đó đại nguyên lão tiếp tục nói:
“Yên Lan, ngươi để con thỏ vô dụng của ngươi về học viện thêm một chuyến nữa, lấy pháp bảo của chúng ta đến đây”.
Nghe xong phân phó của Đại Nguyên Lão, Độc Côc Yên Lan vội tiếng ra ngoài cửa viện, một lần nữa thả Cảm Tâm Thố ra khỏi Linh Sủng Túi, rồi mới lên tiếng dặn dò:
“Lần này sự việc cấp bách, ngươi mau trở về Học Viện mang pháp bảo của các vị nguyên lão đến, nhớ dùng hết tốc lực đó”.
Nói xong nàng cũng đã ném cho con thỏ ngọc của mình ba khối Cực Phẩm Tinh Thạch, xem như là trọng thưởng cho nó.
Sau khi nhai rốp rốp ba khối linh thạch xong, khuôn mặt của Cảm Tâm Thố đã tràn đầy sự thỏa mãn rồi, sau đó nhoáng một cái biến mất trong không gian, nhanh nhẹn cự độ chạy về học viện.
Thật ra năm vị nguyên lão cũng có cầm theo pháp bảo của mình, nhưng vì không biết tình huống cụ thể, họ chỉ mang theo pháp bảo tiên cấp hạ phẩm mà thôi.

Lần này muốn Tâm Nhi về Thiên Phú Học Viện, là bọn họ muốn xuất ra sát khí thật rồi, muốn nó cầm đến đây năm kiện Pháp Bảo Tiên Cấp Cự Phẩm.
Trận chiến lần này thật sự quá trọng đại rồi, phe nhân loại không thể thua được a.

Làm xong việc đại nguyên lão phân phó, Yên Lan đã ngay lập tức trở vào trong trại rồi, nàng sợ các vị ấy còn có việc gì cần đến mình.
Vừa vào trong nàng đã nghe thấy Độc Cô Vô Tình đang giảng rồi:
“Không biết cao tầng của Kinh Thiên Thương Hội ở Hoang Mạc Đảo, đi đâu hết rồi, chỉ để lại một trận sư ở nơi đây, chúng ta muốn nhờ thêm sự giúp đỡ để nắm chắc phần thắng hơn cũng không được a”.
Đại nguyên lão trầm tư một hồi rồi cũng đáp:
“Chuyện này ta cũng thật sự không hiểu, một cái thương hôi lớn như thế vì sao lại bỏ qua miếng bánh ngon này, vậy mà không quan tâm quá nhiều đến bí cảnh này”.
Bọn họ nào biết đâu cao tầng của Kinh Thiên Thương hội ở nơi đây đã sớm tiến vào bí cảnh rồi, bây giờ đã sắp trở ra…
Độc Cô Hân tiếp tục nói:

“Thôi vậy chúng ta cứ chiến cùng bọn Phệ Thiên Thần Long này một lần nữa, nếu như kết quả vẫn tiếp tục không khả quan, đích thân ta sẽ đến thương hội ấy, yêu cầu gặp cao tầng của bọn họ, dù sao ta vẫn sở hữu Hoàng Kim Thẻ chắc cũng được nể mặt phần nào”.
Thấy không còn gì nữa, tam vị viện trưởng cũng xin phép cáo lui, trả lại không gian an tỉnh cho năm vị nguyên lão tu luyện và nghĩ ngơi.
“---”
Bây giờ đoàn người Vũ Thiên cũng đã bắt đầu dùng bữa tối rồi, trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ.
Tố Nhi bỗng nhiên lại hướng La chấp sự hỏi:
“Lần này những thu hoạch lấy được từ bí cảnh chúng ta nên chia làm sao a”
Tuy nàng đã là nữ nhân của Vũ Thiên, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, dó trước khi vào bí cảnh mọi người cũng không có nói đến chuyện này, nên nàng muốn biết ý La Lão thế nào?
Nghe được câu hỏi của Tố Nhi, La tiền bối bình thản đáp:
“Chuyện này cũng dễ dàng mà, tông môn của Vũ Thiên tiểu hữu và thương hội của chúng ta đã gần như một nhà rồi.
Chuyến khám bí cảnh này chúng ta chia năm năm đi, dù sao một bên thì bỏ ra bản đồ bí cảnh, một bên thì sức ra chiến lực đỉnh phong.

Lão phu cảm thấy phân chia như vậy là hợp lý nhất”.
Nghe những lời này, nhân vật chính làm sao không biết La chấp sự đang ưu ái Tông Môn của mình, phải biết bốn hắn Uyển Nhi, Cơ Hạ và Siêu Phàm có làm gì đâu, nếu không nói là đi theo làm vướng chân vướng tay của bốn vị cung phụng.
Còn bản đồ thì cũng chẳng có một tí tác dụng gì, vì theo thời gian cảnh vật đã đổi thay quá nhiều rồi.
Nhưng ông ấy vẫn chấp nhận chia cho nhóm người của Long Tiên Tông năm phần, hắn cũng không có từ chối ý tốt của La chấp sự, món ân tình này Vũ Thiên nhớ kỹ rồi, ngày sau có cơ hội hắn sẽ đền đáp thương hội này gấp mười gấp trăm lận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.