Nhìn lại Độ Cô Vô Tình, hiện tại ông ấy đang giữ trước lối ra đồng thời cũng là lối vào bí cảnh, khí thế từ trên người vị đại viện trưởng này tựa như một người trấn thủ vạn quân khó xông, hiên ngang oai vệ chờ đợi bọn yêu thú đánh ra.
Đột nhiên, ba âm thanh:
“Oành oành oành”
Truyền vào tay mọi người, tiên cấp trận pháp do trận pháp sư của Kinh Thiên Thương Hội và những trận pháp sư có mặt tại đây bố trí đã phá diệt rồi.
Long Đại, Long Nhị, Long Tam cùng thêm hai mươi con Phệ Thiên Thần Long thập nhị cấp, cầm đầu bầy đàn hơn hai vạn cá thể cấp tốc xông ra ngoài.
Nhưng vừa tiến ra được mấy thước, đám yêu thú này đã phải đón nhận hơn năm nghìn cái kỹ năng cao cấp (từ đệ thất kỹ năng trở lên) từ phe nhân loại rồi.
Hơn hai mươi con yêu thú thập nhi cấp cầm đầu, phải ăn nhiều công kích nhất, lúc này trên thân thể của chúng đã bị cố định bởi chằn chịt các kỹ năng không chế rồi.
Một số con hai chi trước thì bị trói chặc bằng dây leo của các tu sĩ có thiên phú mộc hệ.
Hai chân thì bị xa vào đầm lầy do các cường giả thiên phú thổ hệ tao ra, hoặc là bị đóng băng lại bởi kỹ năng của các tu sĩ có thiên phú băng hệ…
Số còn lại đang bị những tu sĩ có thiên phú có dạng sợi tơ, sợ chỉ, dây kim loại và vải vóc trói như đòn bánh tét, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Nói đi cũng phải nói lại, thật sự sức phòng thủ của đám Phệ Thiên Thần Long thập nhị cấp này cường hãn phi thường.
Chỉ có từ đệ bát kỹ năng trở lên mới có thế có tác dụng trên người chúng.
Từ đệ thất trở xuống đánh vào như là gải ngứa cho bọn yêu thú này mà thôi.
Tình huống lúc này vô cùng không ổn, vì đa số kỹ năng cao cấp đã bị đám yêu thú thập nhị cấp chặn lại hết rồi.
Bây giờ, hơn hai vạn cá thể Phệ Thiên Thần Long từ lục cấp đến thập nhất cấp đàng ào ạt xông ra, điên cuồng tàn sát phe nhân loại.
Nhân số ít hơn đám yêu thú bốn lần, cho nên những cường giả tham gia trận chiến này, hiện tại phải co cụm cùng một chỗ với nhau, ra sức phòng thủ.
Mấy cái chiến lực đỉnh phong của nhân loại cũng không thể làm được gì, vì số lượng Phệ Thiên Thần Long thập nhất cấp quá nhiều, đám yêu thú này linh trí cũng không kém gì so với con người, biết một đấu một không lại, bọn nó lại dùng bốn cái thập nhất cấp vây lại một cường giả Thiên Phú Tiên của phe nhân loại.
Cũng còn may mắn là phe nhân loại đã sớm không chế được bọn thập nhị cấp yêu thú, nếu không có sự tham gia của chúng, bọn họ chắc chắn sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Độc Cô Vô Tình tuy đã trang bị trên người sáu kiện Pháp Bảo Tiên Cấp Cấp Cực Phẩm, đồng thời cũng đang triển khai đệ cửu và đệ thập kỹ năng của bản thân, nhưng với sự vây công của mười một cái thập nhất cấp Phệ Thiên Thần Long.
Hiện tại cũng đang rơi vào tình thế chật vật khôn cùng, nguy cơ đối mặt với trọng thương hoặc tử vong rất cao.
Hai mươi hai cường giả Thiên Phú Tiên của phe nhân loại, bây giờ chỉ còn có đại nguyên lão Độc Cô Hân là rãnh tay.
Lúc này nàng đang lơ lửng trên không trung, cách mặt đất khoảng một trăm thước, hai mắt đang khép chặt, linh lực của bản thân đại nguyên lão đang được điên cuồng thôi động, dường như vị tiền bối này đang đinh thi triển ra một đại chiêu nào đó.
Tất cả tu sĩ có mặt tại hiện trường đang bảo hộ nàng ở trung tâm, yên yên ổn ổn mà đợi kỹ năng này xuất hiện.
Không để mọi người phải chờ quá lâu, ở trên không trung hai mắt nàng từ từ mở ra, từ trong trữ vật giới chỉ của mình lấy ra một cái đàn tranh.
Hai chân thoang dài của đại nguyên lão khép chặt lại, trên độ cao một trăm mét nàng từ từ ngồi xuống giữa không gian, tiến vào trong tư thế đánh đàn.
Sau khi để kiện đàn tranh này lên đùi mình, hai tay đặt lên dây đàn, Độ Cô Hân hét lên:
< Hùng Tráng Thần Khúc >
Tiếp đó, một khúc đoạn, có phần cực kỳ mạnh mẽ và ấn tượng pha chút tuyệt mỹ của cái đẹp được nàng đánh lên.
Nghe được những âm thanh này, phe nhân loại đang trong thế thua trước đám Phệ Thiên Thần Long, vậy mà đã có sức chống trả đánh ngang tay cùng với chúng.
Độc Cô Vô Tình được phụ trợ của thần khúc này, lúc nãy còn trong thế chật vật trước mười một cái thập nhất cấp Phệ Thiên Thần Long.
Vậy mà bây giờ đã có xu thế đè bọn chúng ra đánh, hành ngược lại bọn nó sấp mặt.
Với sức quan sát tuyệt hảo của mình, Hắc Dạ Thương Sinh đang quan chiến không ngừng cảm khái:
“Quả thật là một cái đệ thập kỹ năng cường đại, nếu ta đoán không nhầm nó có tác dụng tăng cường một trăm phần trăm sát thương kỹ năng, một trăm phần trăm toàn bộ thuộc tính, một trăm phần trăm hiệu ứng có lợi cho phe ta.
Đối với phe địch, tạo ra tác dụng áp chế năm mươi phần trăm toàn bộ thuộc tính, và gia tăng thêm năm mươi phần trăm hiệu ứng bất lợi đang tác dụng trên người của đám yêu thú này.
Với những hiệu quả này, cái đại nguyên lão này của Thiên Phú Học Viên có thể nói là cỗ máy chiến tranh rồi”.
Thương Sinh thật ra cũng đoán đúng gần hoàn toàn rồi, đây chính là đệ thập kỹ năng đến từ thiên phú Xích Luyện Thần Cầm của nàng.
Chỉ sai một điểm là, chỉ số tăng cường của hắn nói sẽ đúng trong trường hợp nàng dùng cầm do linh lực huyễn hóa ra.
Nhưng bây giờ nàng đang thi triển kỹ năng này kết hợp với Pháp Bảo Tiên Cấp Cực Phẩm Tuyệt Thế Thập Lục Cầm (tên cái đàn tranh Độc Cô Vô Tình lấy ra) do Tâm Nhi đem đến, nên chỉ số tăng cường sẽ được tăng thêm hai mươi phần trăm nữa, chỉ số áp chế thì gia tăng mười phần trăm.
Không chú ý đại nguyên lão nữa, Hắc Diện Thương Sinh một lần nữa toàn tâm toàn ý quan sát Tôn Nho, nếu ông ấy gặp nguy hiểm hắn sẽ ra tay cứu giúp…
Trở lại chiến trường, tình huống có lợi cho phe nhân loại cũng không tiếp tục duy trì được quá lâu, vì linh lực tiêu hao cho đệ thập kỹ năng này cũng vô cùng khủng bố a.
Sau nửa canh giờ liên tục đánh đàn, duy trì cái kỹ năng này, sắc mặt Độc Cô Hân đã tái nhợt, linh lực còn lại của nàng đã không quá ba thành.
Đại nguyên lão lẩm bẩm:
“Xem ra lần này không sử dụng ra nó là không được rồi!”.
Chỉ thấy nàng, cắn chặt môi mình một cái, phun ra một ngụm máu to, nhuộm hồng tất cả dây đàn.
Sau đó < Hùng Tráng Thần Khúc > không ngừng cao trào, hiệu quả tăng phúc của nó cũng theo đó gia tăng liên tục…
Khi đạt đến cao trào đỉnh điểm, lấy phe nhân loại làm trung tâm, một vòng tròn sóng siêu âm cường đại không ngừng trong không gian phát tán ra.
Đã thương toàn bộ Phệ Thiên Thần Long có mặt trên toàn trường, làm xong những việc này, linh lực của đại nguyên lão đãn hoàn toàn cạn kiệt, hai mắt của nàng đã nhắm chặt lại, mất ý thức từ độ cao một trăm mét, bắt đầu rơi tự do.
Thấy cảnh này, Độc Cô Yên Lan đã vội phi thân lên không trung, đã lấy đại nguyên lão của học viện.
.