Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 108: Song Thân Tố Tố Đến





Nghe xong câu trả lời của tam viện trưởng, Độc Cô Vy gật gật đầu tỏ ý mình đã rõ, trong lòng thầm mong:
“Viện quân mau đến a, nếu tiếp tục như thế phe nhân loại không chống đỡ được bao lâu a”.

Lúc này nhị nguyên lão lại lên tiếng:
“Trải qua trận chiến này, mọi người chắc đã mệt rồi, nếu không còn chuyện gì nữa tất cả về nơi nghĩ ngơi của mình, tiếp tục tu luyện đi”.

Nghe vậy, ba vị viện trưởng đã ngay lập tức cáo lui, trở về liều trại của mình, Thảo Vân cũng đi theo sư phụ mình.

Sau đó bốn vị nguyên lão cũng phân biệt trở về phòng của mình trong khu nghĩ ngơi.


“----”
Trong vũ trụ bao la, lúc này phụ thân Tố Nhi cũng đã đuổi kịp pháp bảo phi hành của đạo lữ mình rồi.

Hai thiếp thân nha hoàn của Như Hạ (tên mẹ của Tiểu Tố) thấy gia chủ đến, liền run sợ một hồi a, nếu cả hai không vừa thay phu nhân thôi động pháp bảo, để ông ấy nhìn thấy vợ mình vậy mà… Chắc hai nàng sẻ ăn một trận trách mắng thật lớn rồi…
Hai tiểu cô nương này vội vàng cúi đầu hô:
“Bái kiến gia chủ”
Sau đó mới tiếp tục công việc của mình.

Tố Phong (tên cha của Tố Nhi) gật đầu với hai tiểu nha hoàn một cái, sau đó cũng thu hồi kiện pháp bảo phi hành của mình (vô hạn pháp bảo của ông ấy cao cấp hơn, nên xuất phát sau mà vẫn đuổi kịp), bước lên pháp bảo phi hành của vợ hắn, tiếp đó tiến vào trong tìm phu nhân của mình.

Như Hạ nghe tiếng hô của hai thiếp thân nha hoàn, có chút không tin vào những gì mình nghe thấy, vội tiến ra ngoài xem, nếu hai cái nha đầu này dám đùa mình nhất định phạt nặng một trận.

Nhưng lúc này Như Hạ đã không tin vào mắt mình nửa rồi, phu quân của mình suốt bao năm nay vẫn ở cái vị diện kia, bận rộn với trăm công nghìn việc không một ngày ra khỏi cửa, hôm nay vậy mà…
Mẫu Thân của Tố Nhi lấp bấp nói:
“Chàng, chàng làm sao đuổi theo thiếp rồi?”
Tố Phong vội vàng ôm thật chặt vợ của mình, ghé vào tai nàng nói:
“Hạ Nhị xin lỗi nàng những năm qua nàng chịu khổ rồi, chính tiểu Tố đã để ta nhận ra thời gian qua, ta đã vô tâm thế nào…”
Như Hạ cũng đáp lại phu quân của mình nỉ non nói:
“Thiếp, thiếp không có chịu khổ, chỉ cần được ở bên chàng và con là thiếp hạnh phúc rồi…
Hạ Nhi biết chàng vô số những năm qua, vì cái gia đình nhỏ của chúng ta đã làm rất rất nhiều rồi, thiếp hận bản thân mình tại sao không thể giúp được quá nhiều cho chàng…”
Phụ Thân của Tố Nhi tiếp tục nói vào tai vợ mình:

“Nhưng kể từ giờ nàng hãy yên tâm, ta sẽ đào tạo tâm phúc cho mình, thay ta quản lý công việc của thương hội…
Sau này gia đình nhỏ cũng chúng ta sẽ trở về như lúc chưa đến thượng giới, vui vui vẻ vẻ, hạnh phúc bên nhau ngao du vũ trụ”.

Lúc này những giọt lệ đã tràn ngập khóe mi Như Hạ rồi, tuy nàng không nói, nhưng là nữ nhân, không một ai không muốn nam nhân của mình dành một ít thời gian để quan tâm đến nàng, mái ấm gia đình và con cái cả…
Bây giờ Hạ Nhi càng thêm ra sức ôm phu quân của mình, nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn chàng đã đến bên cuộc đời thiếp, cho thiếp cảm nhận được yêu thương và hạnh phúc, thiếp yêu chàng…”
Tố Phong cũng đáp lời phu nhân của mình:
“Ta cũng yêu nàng, cũng cảm ơn nàng trong vô số năm qua vẫn ở bên cạnh ta, làm hậu phương vững chắc nhất cho cuộc đời ta”.

Sau hai lời cảm ơn này, vạn vạn triệu triệu tinh tú có mặt trong vũ trụ, dường như sáng hẵn lên, chúng nó giống như toát ra vẻ vui mừng, vì chứng kiến một tình yêu chân thành.

Hai người còn đang đứng trên cái phi hành pháp bảo có hình dạng là chiếc xuồng ba lá, bên trên chở theo một gian phòng nghĩ ngơi có hình trái tim màu hồng phần … Nó còn đang xuôi dòng trên dải ngân hà, tất cả những thứ này như càng thêm điểm tô cho khung cảnh lãng mạng ấy.

Chứng kiến cảnh này, một tiểu thiếp thân nha hoàn của Như Hạ, ngưỡng mộ nói:
“Sau này khi phu nhân cho phép ta lấy chồng, nhất định ta cũng phải tìm được một tấm lang quân giống gia chủ a…”
Cái nha hoàn còn lại tạt nước lạnh nói:
“Về ngủ rồi nằm mơ đi cô nương… muốn tìm được tấm chồng giống gia chủ chỉ có thể vào trong mọng thôi nha…”
Giọng nói của hai nữ có chút lớn, làm cho Tố Phong và Như Hạ nhận ra, trên phi hành pháp bảo lúc này vẫn còn có người a…
Khiến song thân của Tiểu Tố, có đôi chút ngượng ngùng, nhanh như gió buông nhau ra…
Tuy đã bên nhau rất nhiều năm rồi, nhưng hai vợ chồng vẫn như thuở ban đầu, tương kính như tân…
Rất ít khi thể hiện tình cảm quá mức khi có mặt người ngoài… Tức giận vì khung cảnh lãng mạng bị hai cái tiểu nha hoàn này phá mất… Nàng truyền âm nói:

“Ngân Nhi, Diệp Nhi hai tiểu nha đầu ngươi hôm nay rất tốt a, chuẩn bị nhận lãnh hậu quả sau khi trở về đi…”
Nhận được lời truyền âm này, hai thiếp thân nha hoàn biết mình tiêu rồi, vẫn là Ngân Nhi bình tĩnh một chút, truyền âm cho Như Hạ hỏi:
“Phu nhân người có thể biết trước hình phạt được không, để tiểu Ngân và tiểu Nhi có sự chuẩn bị (hai nàng đã không ít lần nhận qua hình phạt đến từ Như Hạ rồi, tuy nó không quá đáng sợ, nhưng lần nào cũng làm mọi người trong điện cười bò a…)”
Ánh mắt của Như Hạ nhìn hai tiểu nha hoàn giống như hai con cừu non đợi làm thịt, che miệng khẽ cười truyền âm đáp:
“Phạt hai ngươi bị ta nắn tượng và giữ tư thế đó, trong một canh giờ cho mọi người trong điện chiêm ngưỡng nha”.

Truyền âm xong, Hạ Nhi đã ôm lấy một cánh tay phu quân mình, cùng chàng ngắm nhìn tinh tú…
Ngân Nhi và Diệp Nhi tiếp tục thôi động phi hành pháp bảo này thêm hai canh giờ nữa, thì mục tiêu của cuộc hành trình này, Thiên Phú Vị Diện đã hiện ra rồi…
Trải qua thêm nửa canh giờ, tại một góc vắng của Hoang Mạc Đảo, Như Hạ, Tố Phong và hai cái nha hoàn đã giáng lâm rồi…
Tại hòn đảo này một năm đổ mưa, vậy mà hiện tại mây đen ùn ùn sấm chớp ngập trời… Nhìn thấy tràng cảnh này, song thân của Tố Nhi và hai thiếp thân nha hoàn mới chợt nhận ra chính mình chưa phong ấn tu vi, thiên đạo chuẩn bị xuất hiện đánh đuổi bốn người ra khỏi vị diện này…
Thấy thế Như Hạ, Tố Phong, Diệp Nhi và Ngân Nhi vội áp chế cảnh giới mình xuống bằng Thiên Phú Tiên của Thiên Phú Vị Diện… Lúc này mây đen và sấm chớp mới chịu tan biến.

Tiếp đó phụ thân Tố Tố, ngay lập tức lan tõa thần niệm của mình bao trùm khắp Hoang Mạc Đảo, tiềm kiếm khí tức và thân ảnh tiểu công chúa của bản thân…
Rất nhanh chân mày Tố Phong đã nhíu lại thật chặt, bởi vì thần niệm của hắn quét hòn đảo này hơn mười lần rồi, vậy mà không phát hiện khí tức và thân ảnh Tiểu Tố… Chỉ phát hiện La chấp sự đang giải quyết công việc ở trong phòng mà thôi.

Vì lo lắng cho con gái, ông ấy vội kéo phu nhân và hai tiểu nha hoàn phá không gian tìm đến La Lão….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.