Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 113: Chàng Muốn Có Con Chưa





Lúc vợ chồng Tố Phong và Như Hạ vẫn đang làm bữa trưa, thì Tâm Nhi đã đến đến bảo khố của Thiên Phú Học Viện rồi.

Cảm nhận khi tức của Cảm Tâm Thố, lục nguyên lão đang nhắm mắt dưỡng thần trước cửa bảo khố (đây là một cái lão nhân râu trắng dài đến ngực, tóc trắng, lông mày trắng), bỗng nhiên mở ra hai mắt lẩm bẩm:
“Con thỏ ngốc này làm sao chạy đến chỗ lão phu rồi, chẳng lẽ tai hại mấy cái nguyên lão khác hết vui rồi, định tìm đến nơi này ăn trộm đồ trong bảo khố a.

Yên Lan làm sao lại để con thỏ ăn hại này chạy ra ngoài rồi, thôi thì để ông lão ta bắt lại con thú sủng này cho tam viện trưởng vậy”.

Nói xong ông ấy đã phá không gian tiến ra sau lưng của Tâm Nhi, sau đó nắm hai lỗ tai của con thỏ ngốc này nói:
“Con thỏ vô dụng nhà ngươi hôm nay ăn gan gấu uống mật báo à vậy mà dám đến chỗ của lão phu?”
Nghe thấy lục nguyên lão nói vậy, hai mắt Tâm Nhi đã ứa lệ rồi, có chút ủy khuất quơ quơ hai chi trước chỉ thứ mình đang ngậm trong miệng.

Thấy động tác này của thỏ ngọc Độc Cô Trần (tên lục nguyên lão) không hiểu gì lên tiến quát:

“Đừng có dùng cái dạng này với ta, mau mở miệng ra nói chuyện, nếu còn như thế này nữa ta đem ngươi đi nướng làm mồi nhấm rượu”.

Nghe thấy nhưng lời này của lục nguyên lão, Tâm Nhi vội nhả truyền âm thạch ra gấp gáp nói (nàng biết lão nhân này bản thân không chọc được a, ông lão này rất nóng tính mình mà chọc lão ta, nói không chừng sẽ đem bản thân đi nướng thật nha):
“Độc Cô Trần tiền bối Tâm Nhi đến đây cũng không có ý xấu mà, chỉ là đưa tin giúp chủ nhân mà thôi”.

Nói xong Cảm Tâm Thố nhặt lên truyền âm thạch, cung kính đưa cho lục nguyên lão nói:
“Những gì chủ nhân muốn nói với người ở trong đây, ngài cứ nghe đi, à mà quên nữa chủ nhân còn nhờ Tâm Nhi chuyển đến ngài một cái danh sách”.

Tiếp đó con thỏ ngọc này, tháo một chiếc nhẫn trữ vật dưới chân mình xong, lần nữa cung kính đưa cho Độc Cô Trần.

Sau khi nhận được hai thứ này, lục nguyên lão vội vàng nghe thông tin trong truyền âm thạch, tiếp đó nhìn xem danh sách một thoáng, bỗng nhiên Độc Cô Trần phun ra một ngụm máu to (ông ấy thổ huyết là vì bản thân là người nóng tính và giữ của như giữ mạng, xem danh sách xong khí huyết công tâm nên mới thế) giận dữ hét:
“Đại nguyên lão đến ngũ nguyễn lão đến tột cùng đang làm chuyện gì, đột nhiên thông qua quyết định từ trong bảo khố lấy ra hơn bốn nghìn cái pháp bảo hơn thánh cấp, bọn họ định dọn sạch một phần tư bảo khố à?”
Lục nguyên lão hướng mắt nhìn Tâm Nhi, càm thêm tức giận to giọng hỏi:
“Con thỏ nhà ngươi có biết năm cái nguyên lão kia đang làm cái gì không?”
Sắp xếp ngôn từ một chút, Cảm Tâm Thố có chút sợ hãi đáp:
“Trần nguyên lão, theo những gì Tâm Nhi biết thì, hiện tại năm vị nguyên lão kia và tam đại viện trưởng vẫn đang ở Hoang Mạc Đảo, chiến đấu cùng một loài yêu thú tên Phệ Thiên gì gì đó…
Bây giờ phe nhân loại đang rơi vào thế bất lợi, đến đại nguyên lão đã trọng thương rồi, vì chiến thắng cuối cùng, đại nguyên lão cùng bốn vị nguyên lão mới làm ra quyết định điều động số pháp bảo này, để đề thăng chiến lực cho phe nhân loại”.

Nghe xong những lời này của Tâm Nhi, Độc Cô Trần ngay lập tức chấn kinh vạn phần, vội vã hướng thỏ ngọc hỏi lại:
“Ngươi nói cái gì, nói cái gì, đám yêu thú kia, vậy mà đã khiến đại nguyên lão Độc Cô Hân trọng thương rồi”.

Thấy cái gật đầu của Tâm Nhi, Trần nguyên lão vội nói:
“Con thỏ nhà ngươi chờ ở ngoài, ta sẽ lập tức lấy số pháp bảo có trong danh sách cho ngươi chuyến đến Hoang Mạc Đảo”.


Tuy là người nóng tính nhất trong tất cả cá nguyên lão của Thiên Phú Học Viện, nhưng lục nguyên lão cũng là người sống tình cảm nhất trong cao tầng Học Viện.

Nghe tin Độc Cô Hân bị thương mới khiến ông ấy làm ra quyết định này nhanh như thế.

Mặc dù là người giữ của như giữ mạng, nhưng tình huống hiện tại Trần nguyên lão cũng chỉ có thể nhịn đau, mở ra cửa bảo khố vội vội vàng vàng ném từng kiện pháp bảo một vào trong nhẫn trữ vật.

Vừa cho pháp bảo vào trong nhẫn, Độc Cô Trần vừa hận bản thân a, nếu không phải vì giữ trong trách trông chừng toàn bộ tài sản của học viện, ông ấy đã ngay lập tức chạy đến Hoang Mạc Đảo rồi, đám yêu thú này vậy mà dám đã thương cao tầng của học viện.

Sau nửa canh giờ, hơn bốn nghìn pháp bảo có trong danh sách đã được lục nguyên lão cho vào trữ vật giới chỉ.

Cẩn thận đeo cái nhẫn kia vào chân Tâm Nhi xong, Trần nguyên lão mới hướng nàng nói:
“Tất cả những thứ có trong danh sách ta đã cho vào đây rồi, ngươi nhanh đem nó đến chiến trường đi, nhân tiện cũng gửi lời giúp lão phu hỏi thăm thương thế của đại nguyên lão”.

Nghe xong những lời này Cảm Tâm Thố đã biến mất trong nháy mắt, trực tiến tiến vào trong không gian như một viên lưu tinh hướng Hoang Mạc Đảo một đường mà bay vút đến.

“----”
Trong thời gian Tâm Nhi trở lại chiến trường.

Lúc này ở Kinh Thiên Thương Hội, Tố Phong và Như Hạ đang cùng con gái với con rể của mình cùng nhau vui vẻ hạnh phúc ăn trưa.

Bỗng nhiên mẫu thân Tố Nhi hướng nhân vật chính và Tiểu Tố nói:
“Hai đứa cũng đã song tu với nhau rồi, thế thì nên cố gắng thêm một chút, người mẫu thân và nhạc mẫu này cũng muốn có cháu ẳm bồng rồi”.

Nghe những lời này của mẹ mình, Tố Tố đã đỏ bừng hết cả mặt, có chút ngại ngùng hướng Như Hạ nói:

“Mẫu thân, người làm sao lại…”
Thấy tràng cảnh có chút không ổn, Tố Phong vội hướng về vợ mình nói:
“Nàng làm sao lại gấp như thế, Hạ Nhi chắc nàng cũng phải biết tu sĩ chúng ta muốn sinh hậu đại là việc rất khó khăn.

Chuyện này phải tùy thuộc vào thiên ý đi”.

Như Hạ có chút không đồng tình với trượng phu của mình, lên tiếng phản bác:
“Thiếp nói có gì sai à, nhân lúc hai đứa nó tu vi còn thấp thì sinh mây đứa cho thiếp ẳm bồng đi, chứ để khi cảnh giới của Tiểu Tố và tiểu tế tăng cao thì độ khó của việc thụ thai cũng theo tỷ lệ thuận mà gia tăng a”.

Phụ thân của Tố Nhi vẫn chưa chịu thua, hướng vợ mình nói tiếp:
“Nhưng hai đứa nó chỉ mới mười bảy tuổi thôi, nàng có cảm thấy như thế này là quá sớm hay không?”
Mẹ Tố Tố cười đáp:
“Quá sớm sao? Một số bằng hữu của thiếp, con gái mười lăm tuổi đã lấy chồng sinh con rồi, thấy người ta có cháu ẩm bồng thiếp cũng muốn a.

Như thế huynh có cho là sớm nữa không”.

Tố Tố nhìn song thân đang đấu khẩu với nhau, trong lòng ấm áp vô cùng, cuối cùng không khí ấm cúng của gia đình đã trở lại rồi…
Đồng thời nghe những lời nói này của mẫu thân và phụ thân mình, Tố Nhi cũng kề sát vào tai Vũ Thiên hỏi khẽ:
“Chàng muốn có con chưa?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.