Nghe Độc Cô Hàn giảng xong, ba vị nguyên lão và tam vị viện trưởng đều cảm thấy lời nói của nhị nguyên lão rất hợp lý.
Tất cả đều gật đầu tán thành.
Theo tình huống trước mặt, tốt nhất là vẫn không nên xông vào bên trong bí cảnh, ai biết bọn Phệ Thiên Thần Long kia có bài sẵn tập kích hay không.
Lúc này Độc Cô Vy mới hướng tam viện trưởng hỏi:
“Yên Lan tình hình của đai nguyên lão thế nào rồi?”
Nhận được câu hỏi này, Độc Cô Yên Lan rất nhanh chóng đáp:
“Thưa Vy nguyên lão, Hân nguyên lão đã tỉnh lại rồi, nhưng ngài ấy vẫn còn chịu trong thương do kích phát hiệu ứng của đệ thập kỹ năng.
Thân thể của đại nguyên lão hiện tại đang rất yếu, Yên Lan đã để cho Vân Nhi và Dung Nhi chăm sóc cho ngài ấy”.
Lan viện trưởng vừa dứt lời, Độc Cô Vy đã lên tiếng nói tiếp:
“Như thế cũng được, đại nguyên lão tỉnh lại ta cũng yên lòng phần nào rồi”
Sau đó tam nguyên lão lựa lời một hồi, kế đó mới hướng mọi người nói:
“Sau viện quân của Kinh Thiên Thương Hội lâu quá chẳng đến đây vậy? Không hiểu cái thương hội này đang làm cái quái gì, thế mà chỉ để một cái trận pháp sư cùng mấy cái cung phụng ở nơi đây ra sức, còn lại cao tầng một bóng người cũng không xuất hiện nha”.
Vy nguyên lão nói xong, Độc Cô Hàn đã lên tiếng đáp:
“Vẫn đề này ở trong căn phòng này cũng không ai biết đâu, lúc sáng ta cũng đã có hỏi qua Dương Lão, chỉ nhận được đáp án là viện quân rất nhanh sẽ đến mà thôi”.
Nghe những lời mà Nhị nguyên lão nói ra xong, tất cả mọi người trong phòng nghị sự ngay lập tức rơi vào trầm mặc, bọn họ nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao, chiến cục đang thập phần bất lợi như thế, thời gian giao phong của hai phe cũng đã lâu rồi, thế mà người của Kinh Thiên Thương Hội vẫn chập chạp không chịu đến a.
Nghĩ mãi không ra, Độc Cô Vy không nhịn được hướng Lan viện trưởng phân phó:
“Yên Lan, phiền viện trưởng đi đến chi nhánh của Kinh Thiên Thương Hội ở hòn đảo này một chuyến nữa, hỏi xem thời gian chính xác viện quân đến là khi nào.
Chứ để tiếp tục như thế này mãi trước sau gì phe nhân loại của chúng ta cũng phải thua mà thôi.
Đến lúc đó Thiên Phú Vị Diện nhất định phải đối diện với một trường hạo kiếp rồi”.
Nhận được giao phó của Vy nguyên lão, Độc Cô Yên Lan vội gật đầu đáp:
“Tuân lệnh tam nguyên lão, Yên Lan sẽ lập tức đi đến thương hội kia một chuyến”.
Nói xong, nàng ngay lập tức ra khỏi phòng nghị sự, sau đó rời khỏi khu nghĩ ngơi của các vị nguyên lão.
Tiếp đó phá không gian hướng Kinh Thiên Thương Hội một đường mà lao đi.
Bên trong phòng nghị sự, thấy không còn chuyện gì nữa nhị nguyên lão cũng đã để cho mọi người trở về lều trại, tiếp tục quá trình tu luyện của riêng bản thân mình.
“----”
Ở lúc Lan viện trưởng tiến về thương hội.
Cũng là thời điểm Hắc Diện Thương Sinh bên trong một cái lều của Tôn gia, đang hấp thu viên yêu thú kỹ năng thạch thứ ba cho mình giúp bản thân đề thăng đến cảnh giới Thiên Phú Vương.
Phía bên ngoài gia chủ Tôn gia thì đang lo lắng đi đi lại lại trước của lều, sợ con trai của mình xảy ra chuyện gì khi giác tỉnh kỹ năng hay không.
Tuy lúc này Tôn Nho gia chủ có chút lo sợ thật đó, nhưng niềm vui cũng đã nhanh chóng che đi nỗi lo này rồi, hắn không ngờ con trai của chính mình lại có tốc độ tu luyện phi thường như thế.
Ngay lập tức khóe mi của Tôn Nho đã xuất hiện ngấn lệ rồi, hắn hướng mặt nhìn lên trời trong lòng tự nói:
“Ánh Nhi (tên mẹ quá cố của cỗ thân thể mà linh hồn thương sinh đang trú ngụ) nàng ở trên cao có nhìn thấy sự kiệt xuất mà Thuần nhi thể hiện ra hay không?”
Bỗng nhiên một trận xôn xao âm thanh đã kéo Tôn gia chủ trở lại thực tế:
“Chúc mừng gia chủ”
“Chúc mừng gia chủ”
“Chúc mừng gia chủ, sinh được một đứa con tốt, tương lai có người nối nghiệp rồi”
“Chúc mừng gia chủ, với tốc độ tu luyện này của thiếu gia, tương lai Tôn gia của chúng ta sẽ chắc chắn quật khởi”.
“Chúc mừng gia chủ, thiếu gia thức tỉnh thiên phú không lâu đã đạt đến Thiên Phú Vương rồi, với tư chất kinh người này ta tin Tiểu Thuần sẽ sớm tấn thăng Thiên Phú Tiên vũ hóa phi thăng thôi”.
Thì ra trận âm thanh, này là do các vị trưởng lão của Tôn đến chúc mừng Tôn Nho, khi hay tin Tiểu Thuần (Thương Sinh) đang bắt đầu đột phát Thiên Phú Vương.
Và tất nhiên trong số các vị trưởng lão này không có đại trưởng lão Tôn Quyền rồi.
Lúc này ông ta đang gấp như ngồi trên chảo dầu, nếu tiếp tục để Thương Sinh không ngừng phát triển như thế, chức vị gia chủ đời kế tiếp này chắc chắn không rơi vào tay một chi này của lão được rồi.
Phải biết vì để chi này của hắn có được chức vị gia chủ, thân là đại trưởng lão, Tôn Quyền đã làm ra không ít việc tán tận lương tâm rồi.
Từ lôi kéo sự ủng hộ của các trưởng lão khác, đến việc sẳn sàng ra tay hạ sát các tộc nhân có khả năng kế thừ vị trí gia chủ nhưng không thuộc chi này của hắn.
Vì cái vị trí gia chủ này, Tôn Quyền thật sự đã dùng trăm phương nghìn kế rồi, nhưng Thương Sinh chỉ thức tỉnh thiên phú trong thời gian ngắn, đã làm kế hoạch của ông ấy phá sản rồi.
Như thế làm sao đại trưởng lão cam tâm a.
Trong lúc lửa giận trùng thiên, Quyền (tên người) trưởng lão hướng Tôn Ảnh đang ẩn mình trong một tần không gian khác phân phó:
“Ảnh nhi, con hãy đem toàn bộ tích xúc của ta, đi thuê sát thủ đỉnh phong, trong bảy ngày chém giết tên Tiểu Thuần kia (ông ấy biết người con trai nuôi này của mình đã tận sức rồi, nhưng không thể a), không thể đế tiếp tục như thế này nữa, nếu cứ thế chức vị tộc trưởng sẽ rời xa tầm tay của chúng ta mãi mãi”.
Nói xong đại trưởng lão đã tháo một giới chỉ trữ vật từ trên tay mình ra, ném về một phía góc phòng.
Khi chiếc nhẫn chỉ còn cách mặt đất khoảng một thước rồi sẽ rơi xuống, thì có một bàn tay từ một tầng không gian đưa ra túm lấy chiếc nhẫn rồi đáp:
“Phụ thân, Ảnh nhi sẽ ngay lập tức đi làm ngay, tuyệt đối không để ngài thất vọng”.
Nghe xong, Tôn Quyền có chút ưu tư nói:
“Con đi đi”
Tiếp đó trong không gian đã không còn phát ra âm thanh nào nữa…
Mấy canh giờ sau Hắc Diện Thương Sinh cũng đã hoàn thành đột phá Thiên Phú Vương rồi, lúc này bên trong lều Thương Sinh đã mở mắt ra, cảm nhận một thoáng chiên lực của cá nhân hắn.
Tuy đã khôi phục tu vi cũng khá nhanh rồi, nhưng Thương Sinh vẫn không hài lòng với bản thân mình.
Hắn biết lình hồn của thê tử ở trong Vô Hạn Pháp Bảo Sinh Tử Luân Hồi Hạp chờ hắn không được lâu a.
Tuy đã có sự giúp đỡ của khí linh, nhưng theo phỏng đoán của Thương Sinh linh hồn Dạ Nguyệt kiền trì cũng sẽ không vượt quá trăm năm.
Trong thời gian bách niên này, hắn nhất định phải khôi phục tu vi đến cảnh giới Đế Tồn, để hồi sinh nàng, bằng không Thương Sinh sẽ phải vĩnh viễn mất đi thê tử này của mình..