Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 74: Một Nghìn Vạn Thắng Trăm Nghìn Vạn





Lúc này Vũ Thiên mới hỏi khẽ vào tai của Tố Nhi:
“Tại sao muội lại hỏi mức cược tối đa vậy? Không phải muốn đặt bao nhiêu là đặt thôi à”.

Tối Tố che miệng nhỏ giọng đáp lời với nhân vật chính:
“Đây cũng là điểm đặc biệt của sòng bạc này, muội từng đến nơi này tại những hòn đảo này, đã được một vị khách quen cho biết.

Tuy nói cờ bạc là không có cha con, không có tình người, nhưng Song Bạc Cược Vận lại khác, họ sẽ điều tra tất cả những người trên hòn đảo đó, chỉ cần bước vào nơi đây là sòng bạc đã biết được gia thế của huynh, sẽ định ra mức cược tối đa cho chàng.

Sòng Bạc này mở ra vì để mọi người vui vẻ là chính, họ không muốn thấy một gia đình nào đó vì cờ bạc mà tán gia bại sản nên mới có quy tắc ngầm này, đây cũng là chuẩn mực cho các sòng bạc ấy làm theo”.

Lúc này ván cược mới cũng đã bắt đầu, Vũ Thiên không có tham gia đặc cược, chỉ để ba vị nữ nhân như hoa như ngọc chơi mà thôi, còn riêng bản thân mình thì đang dựa vào những lời nói của Tố Nhi mà nhớ về địa cầu, trong lòng thầm nghĩ:

“Đúng a, những trò chơi như bầu cua, chọi gà… Hay đánh bài và nhữ trò chơi liên quan đến cờ bạc khác mục đích chân chính của người tạo ra nó, chí là mang lại niềm vui cho tất cả.

Nhưng chí một chữ Tham của con người đã mang đến tiếng xấu cho những trò chơi này, đã tạo ra những con bạc và sòng bạc vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn.

Đã tạo nên bao cảnh chia ly, cửa nát nhà tan, vợ chồng ly tán, con cái phải sớm mất đi sự dưỡng dục của song thân ( cờ bạc bị công an ở dãy đất bắt vào tù), và biết bao tệ nạn xã hội khác.

Vũ Thiên thề với chính mình rằng, chỉ cần hắn có thể trở lại dãy đất hình chữ S, nhất định sẽ mở ra một cái sòng bạc công bằng công chính như nơi này”.

Nhân vật chính suy nghĩ xong thì ván cược đầu tiên của ba nàng đã có kết quả, lần này vân may đã không đứng về phía của Tố Nhi, Uyển Nhi và Ái Hoa Tiên Tử rồi, mọi người đặt xỉu, nhưng lại xổ ra ba ba năm mười một điểm tài.

Nhận lại chiếc nhẫn trữ vật trống không, Tố Tố bực mình dậm chân xuống đất lẫm bẩm:
“Tức chết ta rồi, chỉ hơn có một điểm thôi mà linh thạch của mình đã chẳng còn a”.

Lúc này vị mỹ phụ nhân lại bắt đầu lắc lắc cái chum chứa ba viên xúc xắc, sau đó lật ngược cái đồng hồ cát, báo hiệu thời gian đặc cược cho ván mới bắt đầu.

Đột nhiên giọng nói của Tiểu Loli vang lên:
“Chủ nhân Tiểu Linh cũng muốn chơi”.

Thấy vẻ mặt làm nũng của tiểu nha đầu, nhân vật chính cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thế là Tiểu Loli bắt đầu nói cho hắn đặt cược bên nào và số linh thạch đặc cược (May Mắn là nàng cũng chỉ đặt một ngàn vạn linh thạch một ván mà thôi, nếu không hắn đã chửi tiểu nha đầu sắp mặt rồi).

Sau hai mươi ván Vũ Thiên đã khóc không ra nước mắt rồi, hắn thật sự sợ bốn nàng rồi, đặt cược với tỉ lệ năm mươi năm mươi, mà Tiểu Linh, Tố Tố, Phương Uyển, Ái Hoa đặt hai mươi ván không trúng ván nào.


Tiểu nha đầu lúc này đã trốn mất dạng vào bản thân của nhân vật chính rồi, vì nàng biết nếu mình còn dám ở ngoài chủ nhân nhất định sẻ tra tấn mình đến chết.

Lúc nào thua cược xong Tiểu Loli cũng nói:
“Nhất định ván sau sẽ thắng”
Vì tin lời Tiểu Linh mà năm mươi bảy nghìn vạn trung phẩm linh thạch của hắn chỉ còn có ba mươn bảy nghìn vạn thôi, lúc này Ái Hoa Tiên Tử, Tố Nhi và Uyển Nhi cũng không đặt cược nữa rồi, các nàng đã dùng hết số linh thạch mang theo rồi.

Vì trước khi đi Vũ Thiên đã đề nghị mang theo một số lượng nhất định thôi, thi xem khi trở về thương hội ai sẽ là người thắng nhiều nhất.

Mỗi người mang theo hai mươi mốt nghìn vạn trung phẩm linh thạch, ba người nữ nhân xinh đẹp này chơi trước Vũ Thiên một ván, nên bây giờ hắn còn một nghìn vạn.

Lúc này nhân vật chính mới có thể chính tay được chơi a, sau khi ván cược mới vừa bắt đầu, hắn đã có được linh cảm ván này sẽ ra tài, nhân vật chính ngay lập tức ném số linh thạch còn lại vào nhẫn trử vật rồi đặt vào tài.

Thời gian đặt cược kết thúc, rất nhanh kết quả đã được xác nhận, sáu sáu sáu mười tám điểm tài.

Vũ Thiên liên tiếp thắng thêm bảy ván nữa, một nghìn vạn linh thạch lúc này đã biến thành hơn một trăm nghìn vạn rồi (đã trừ năm phần trăm hoa hồng cho sòng bạc rồi), lúc ván thứ chín bắt đầu, nhân vật chính của chúng ta định tiếp tục đặt cược.

Bỗng dưng dị biến phát sinh, chỉ nghe một giọng nói được phát ra từ tầng ba của của nơi đây:
“Tiểu huynh đệ, thắng được bấy nhiêu đó thì dừng tay lại được rồi, chúng ta không thể để ngươi tiếp tục chơi được nữa, ta không biết vì sao lúc đầu ngươi giả vờ thua… Nhưng nói chung ngươi không thể đặt cược được nữa… Cậu cũng hiểu lý do đi”.

Thì ra trong lúc Vũ Thiên liên tục chiến thắng, đã có một vị cung phụng rảnh rỗi rảnh rỗi không có gì làm, tự dưng suy diễn tương lai cho nhân vật chính xem hắn có còn tiếp tục thắng hay không.

Kết quả chắc mọi người cũng đã biết rồi, hắn bị phản phệ trọng thương giống như phụ thân của Tố Nhi(do hệ thống làm).


Cao tầng thương hội ngây lập tức hội nghị, dự đoán Vũ Thiên là thiên đạo chi tử(không phải nha tất cả chỉ do hệ thống mà ra thôi), nên đã không cho hắn chơi nữa, để nhân vật chính tiếp tục đặc cược cho dù bán hết tất cả sòng bạc mang tên Cược Vận cũng không đủ hắn thắng a.

Nghe thấy người của nơi đây không cho Vũ Thiên đặt cược nữa, Tố Nhi lập tức cất tiếng hỏi:
“Tại sao lại không cho huynh ấy tiếp tục chơi, chúng ta cũng đã thua rất nhiều chỉ mới thắng lại mấy ván a”.

Vị cung phụng kia cười khổ trả lời:
“Đúng là chỉ thắng lại có mấy ván, nhưng thiếu niên này sau mỗi ván thắng điều dùng tất cả linh thạch cược và linh thạch thắng được đặt cược cho ván sau, hiện tại hắn đã thắng hơn một trăm nghìn vạn rồi.

Hơn nữa cao tầng của chúng ta còn nói, nếu để tên này chơi nữa chúng ta sẽ phá sản”.

Nghe xong lời nói của vị cường giả này, ba người Ái Hoa Tiên Tử, Tố Nhi, Uyển Nhi và Tiểu Loli ( vừa mới ló đầu ra) nhìn Vũ Thiên như nhìn quái vật, số linh thạch mấy nàng thua vậy mà hắn chỉ dùng mấy ván có thể thắng lại rồi.

Nhân vật chính cũng hiểu ý của cao tầng của Cược Vận Sòng Bạc, sau khi chuyễn hết lich thạch sang không gian trữ vật của hệ thống, trả lại nhẫn trữ vật cho nơi này, rồi xoay người kéo ba nàng rời đi…
Hắn cũng chỉ biết thở dài thôi a, vận khí hắn nghịch thiên tới mức sòng bạc còn không dám cho hắn chơi, công việc kiếm linh thạch dời lại sau vậy, đại diện tầng một thi đấu xong rồi hẳn tính, dù sao nếu thắng hắn vẫn có thêm được một số mà, còn linh thạch ấp trứng hắn cũng thắng đủ rồi…
Trên đường về lại Kinh Thiên Thương Hội, Vũ Thiên cũng phải tốn kha khá linh thạch để lấp đầy bụng cho Ái Hoa, Phương Uyển và Tố Tố, nhìn mọi người ăn uống ngon lành, Tiểu Loli chỉ có thể không cam tâm lẩm bẩm:
“Phải đợi hệ thống thăng cấp thực lần nữa ta mới có thực thể, đến lúc đó nhất định phải ăn nghèo chủ nhân luôn”.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.