Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 91: Nguy Hiểm Trùng Trùng





Đoàn người của Vũ Thiên được truyền tống vào một khu rừng rất là rậm rạp, theo như bản đồ thì bọn hắn đang ở phần rìa của bí cảnh.

Lúc này Ái Hoa được đề cử là người dẫn đội của chuyến thám hiểu lần này, theo hiệu lệnh từ miệng nàng phát ra, mọi người lập tức vào vị trí đã được nói trước đó, bắt đầu chuyến khám phá lần này.

“----”
Bên ngoài còn một ngày nữa bí cảnh mới mở ra, đã có những kẻ không sợ chết, không đợi sự mở đường của các cường giả đã vội vã xông vào, kết quả cho những tên này là chết không thể chết thêm được nữa…
Lúc này ở cách đó hai trăm mét, Mỹ Dung cùng sư thúc sư phụ và sư bá của mình đang chờ đợi được thưởng thức cá nướng do Thảo Vân làm.

Do phải chờ đợi thêm một ngày nữa, nên đoàn người của Thiên Phú Học Viện hiện tại đang quây quần bên nhau ăn trưa.

Vừa cắn miếng cá nướng thơm ngon giòn rụm, mỡ từ bụng cá trào ra càng làm gia tăng thêm mỹ vị của nó, nuốt một miếng thịt cá, uống một ngụm rượu, Độc Cô Tuyệt mới lên tiếng khen:
“Vân Nhi nha đầu, cá nướng ngươi làm không tệ a, sau này hàng ngày làm đồ nhấm cho sư thúc đi có được không, ta sẽ nghiên thêm một ít tư nguyên cho con, chẳng để Tiểu Vân con phải làm không công đâu”.


Thảo Vân lễ phép đáp:
“Nếu sư thúc muốn ăn, Vân Nhi sẽ làm cho người, còn về tư nguyên con không cần đâu…”
Độc Cô Yên Lan lúc này mới lên tiếng tiếp lời đệ tử mình:
“Sư thúc cho thì con cứ nhận, đừng có ngại gì hết (hơn ai hết nàng hiểu vị sư huynh này của mình nhất, tuy rất lười nhưng tài sản là giàu có nhất học viện nha)”
Nghe sư phụ mình đã nói thế rồi Thảo Vân chỉ còn biết khẽ gật đầu mà thôi.

Bỗng nhiên lúc này, Yên Lan tiếp tục lên tiếng:
“Ở Hoang Mạc Đảo này, hai nha đầu các ngươi lấy cá ở đâu ra vậy”.

Nghe được những lời nói này từ miêng sư bá của mình, Dung Nhi đã ngay lập tức trốn sau lưng sư phụ mình rồi, chỉ dám dùng giọng như muỗi kêu đáp:
“Số cá này là do Tiểu Dung trước khi lên đường, nhảy xuống hồ trong học viện bắt lên được…”
Nghe đến đây sư phụ của Thảo Vân có ngốc mới không nhận ra, số cá đang được nướng này chính là do hai tiểu nha đầu trộm được của bản thân mình…
Nhoáng một cái Độc Cô Yên Lan đã túm cổ Mỹ Dung rồi, giận dữ hét lên:
“Mau khai ra mau, đến cuối cùng tiểu Dung nhà ngươi đã bắt bao nhiêu con cá của Sư Thúc rồi”.

Dung Nhi cũng rất thành thật xòe bàn tay của mình ra, co đi duỗi lại mấy ngón tay, lẩm nhẩm một hồi rồi mới trả lời:
“Số lượng cụ thể thì con không nhớ, chỉ biết chắc chắn là hơn bốn trăm con mà thôi…
Nhưng tiểu Dung vẫn chừa cho sư thúc mười con béo nhất à nha, chúng nó vẫn còn tung tăng bơi dưới hồ đó thôi…”
Nhưng lời này của Sát Mỹ Dung giống như tiếng sấm bên tai của Yên Lan, vô thức buông Tiểu Dung ra, nàng run run giọng nói:
“Năm trăm con linh ngư của ta, vậy mà vậy mà hai tiểu nha đầu các ngươi…
Bắt ăn đến mức chỉ còn lại có mười con, hai nữ đạo chích các ngươi lần này không xong với ta đâu”.

Nói xong nàng đã thôi động linh lực của bản thân rồi, dự định cho Thảo Vân và Mỹ Dung một bài học nhớ đời.


Bỗng nhiên một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Mọi chuyện cũng đã qua rồi, muội đánh hai tiểu nha đầu này, thì đám cá của muội có trở về được đâu, ngồi xuống mà ăn đi, xong chuyến này ta mua một đám khác cho muội”.

Thấy người lên tiếng là Độc Cô Vô Tình, Yên Lan lúc này mới bình tỉnh hơn một chút nói:
“Số linh ngư này muội đã nuôi chúng một thời gian rồi, cũng sinh ra ít cảm tình, chuyện này không thể bỏ qua đơn giản như thế được”.

Vô Tình cười cười nhưng nắm chắc phần thắng vào tay mình nói:
“Gấp đôi số lượng so với trước”.

Nghe đến đây vẻ mặt của Độc Cô Yên Lan đã vui hẳn ra rồi, nhưng vẫn cố kiềm xuống đáp:
“Muội vẫn còn có chút thương nhớ chúng nha”.

“Gấp ba có được không”.

Sư huynh cũng mình vẫn mỉm cười trả lời, lúc này Yên Lan gật gật đầu đồng ý, thấy vậy Độc Cô Tuyệt mới cất lời:
“Hai tiểu nha đầu còn không đa tạ đại sư thúc, nếu không hai tiểu oa nhi các ngươi đã bị tam hiệu trưởng giáo huấn một trận rồi”.

Hiểu ý của nhị sư thúc, Thảo Vân vội kéo vạt áo Mỹ Dung, hướng về Độc Cô Vô Tình cúi đầu, rồi lên tiếng:
“Cảm ơn sư thúc”.

Sau đó đoàn người tiếp tục vui vui cười cười bên bữa trưa của mình.

“----”
Lúc này đoàn người của nhân vật chính đã đi sâu vào khu rừng này được nửa canh giờ rồi, bộ dáng hiện tại của họ hiện tại có thể nói là cực kỳ chật vật a.


Tuy y phục bọn họ mang theo trong không gian trữ vật của cá nhân cũng rất nhiều, nhưng bây giờ đã không còn một cái nào lành lặn nữa rồi.

Vì qua vô tận năm tháng, tuy có bản đồ chỉ dẫn, nhưng hầu hết con đường đã không còn như trước nữa rồi, trong một canh giờ đi đường qua, bọn họ đã đụng trúng ít nhất ba mươi cái cạm bảy rồi.

Nào là bạo tạt trận (trận pháp này tạo ra một vụ nổ, có uy lực bằng cường giả Đại Thiên Phú Đế), tiếp đó là bảy hầm trông (trên con đường bằng phẳng được bố trí một cái hầm, trên mặt được ngụy trang vô cùng trùng khớp với môi trường xung quanh, phía dưới là vô số pháp bảo Thánh Cấp được vuốt nhọn hai đầu, một đầu cấm xuống đất, còn một đầu chỉ thắng lên trời, cường giả dưới thánh cấp rơi vào đây chắc chắn sẻ mất mạng).

Nguy hiểm nhất phải kể đến, lúc Ái Hoa Tiên Tử vô ý kích hoạt trận pháp ẩn của bí cảnh, làm vô số mũi tên phóng về phía đoàn người (mỗi cái đều là pháp bảo bỏ qua linh lực hộ tráo, còn được tẩm kịch độc diệt sát Chuyển Cảnh Thiên Phú Tiên), nếu không có Giải Độc Đan của Vũ Thiên chắc toàn bộ mọi người, đã đi trình diện với Diêm Vương trong chuyến thám hiểm này rồi.

Đi thêm một canh giờ nữa, bọn họ phải dừng lại nghĩ ngơi rồi, vì thực sự không chịu được nữa rồi, cái gì mà đi năm bảy bước là gặp phải trận pháp, không thôi cũng là cạm bẩy, đã khiến tinh thần lực của đoàn người Vũ Thiên sắp không chống đỡ được nữa rồi, vì lúc này cũng phải đề phòng nguy hiểm a.

Đến lúc nghĩ ngơi cũng không yên, sau khi Tố Tố vừa ngồi xuống, chỉ nghe:
“Rắc”
Một tiếng, một cơn mưa độc tố đã trúc xuống đoàn người rồi, cũng may là cái trận pháp này chỉ đạt tứ cấp (Làm ra để nhấm vào Thiên Phú Vương), nếu không bọn họ phải mệt một hồi nữa rồi.

Nghĩ ngơi chưa được bao lâu, đoàn người của Vũ Thiên phải chuẩn bị chiến đấu nữa rồi, vì lúc này đã có hơn một nghìn hai trăm con Phệ Thiên Thần Long từ ngũ cấp đến lục cấp đang bao vây bọn họ lại.

Trong lúc bốn vị cung phụng định ra tay dọn dẹp bọn chúng, đột nhiên nhân vật chính lên tiếng:
“Mấy vị cung phụng khoảng hãy động thủ!”
Một trong bốn vị cung phụng lên tiếng nghi vẫn:
“Chẳng phải tiểu hữu nói đây là loại yêu thú vô cùng tàn độc sao, vì sao bây giờ lại không cho chúng la ra tay?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.