Nghe Vũ Thiên nói xong về Thất Tình Lục Dục Hỏa, mọi người trong đoàn người ai cũng kinh ngạc với những tăng phúc mà nó mang lại, Ái Hoa Tiên Tử cảm thán nói:
“Không ngờ Vũ Thiên công tử có kiến thức uyên bác như vậy…”
Nhân vật chính vội vàng khiêm nhường đáp:
“Uyên bác, đệ thật không dám nhận, chỉ là may mắn đọc được trong sách mà thôi”.
Đã biết loại dĩ hỏa trong bí cảnh này là gì rồi, mọi người cũng không có bàn tán nữa, tiếp tục theo chân Tử Điệp mà tiến lên.
“----”
Lúc này mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, đột nhiên không gian trước cửa trại của Thiên Phú Học Viện, bị xé ra, năm vị nguyên lão từ trong đó bước ra ngoài.
Thấy vậy Yên Lan, Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Vô Tình, Thảo Vân và Mỹ Dung tiến ra đón chào.
Vừa đến nơi đại nguyên lão đã ném cho Độc Cô Yên Lan một cái thú sủng túi rồi nói:
“Con thỏ ăn hại của ngươi đang ở trong đó, mau bắt nó về cái của ngươi, rồi trả cái này lại cho ta.
Còn vì sau muốn bọn ta đến đây, vào trong rồi hãy nói”.
Nói xong Độc Cô Hân đã đi đầu bước vào trong trại rồi, các nguyên lão khác cũng lần lược đi theo sau.
Thấy các nguyên lão đã vào trong hết, Độc Cô Vô Tình và bốn người còn lại mới cất bước vào trong.
Lúc này bên trong cái trại đã có mười người rồi, không gian có chút chật hẹp, bầu không khí cũng tỉnh lặng vô cùng.
Sau khi một vị nguyên lão bố trí xong trận pháp ngăn cách âm thanh và thần thức, Độc Cô Yên Lan mới lên tiếng phá vở bầu không khí đó:
“Lần này nhờ năm vị nguyên lão xuất động đến nơi này một chuyến, là vì trong bí cảnh có những con yêu thú chúng ta không thể giải quyết, nên cần đến sự giúp đỡ của năm vị.
Sau đó nàng cũng kể sơ lượt, về trận chiến giữa phe nhân loại và phe yêu thú Phệ Thiên Thần Long cho năm nguyên lão nghe.
Đồng thời cũng nói sơ qua sự thảm bại của phe nhân loại và liệt kê một số tổn thất.
Nghe Yên Lan giảng xong, một tia ngưng trọng ngay lập tức xuất hiện trong ánh mắt của Độc Cô Hân:
“Ý của ngươi là nếu để yêu thú này thoát ra được bí cảnh, nhân loại và các tộc khác sẽ không được yên ổn.
Hơn nữa theo lời của Tiểu Yên Lan ngươi, thì loài Phệ Thiên Thần Long này chắc chắn có thể vượt một đại cảnh giới chiến đấu, mà không hề chịu thua thiệt.
Đồng nghĩa là nếu chúng chưa bại lộ hết thực lực, suy ra một con yêu thú thập nhị cấp chúng ta phải bỏ ra ba cường giả Thiên Phú Tiên (100Lv) mới có thể chế trụ nó, đánh giết thì ít nhất phải năm người.
Nhưng Thiên Phú Vị Diện của chúng cường giả Thiên Phú Tiên chưa vũ hóa phi thăng rất ít a, chỉ dưới bốn mươi vị mà thôi…
Nếu mà không có lợi ích, bọn hắn cũng chưa chắc chịu ra tay giúp đỡ đâu?
Một trận chiến này, chắc chắn phi thường khó khăn rồi!”
Độc Cô Yên Lan có chút không phục nói:
“Đây là chuyện ảnh hưởng đến an nguy của toàn vị diện, bọn họ cho dù không muốn cũng phải ra tay a!
Bọn họ cũng đã có tu vi đỉnh phong rồi, chỉ còn chờ ngày phi thăng mà thôi, cần tài nguyên để làm gì nữa?”
Nghe những lời này từ miệng sư muội của mình nói ra, Độc Cô Vô Tình đã lắc đầu cười khổ rồi mới lên tiếng đáp:
“Yên Lan, muội năm nay cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, sau còn hỏi một câu ngây thơ như thế này nữa…
Vấn đề này để huynh thay nguyên lão trả lời cho muội.
Thiên tính của con người vốn là ích kỹ, gặp truyện gì họ cũng luôn nghĩ cho mình trước rồi mới nhìn xem có ảnh hướng đến người khác hay không.
Mấy tên cáo già này đã 100Lv nhưng không chịu phi thăng, một là vì cố gắng ở lại trấn giữ bảo vệ gia tộc.
Hai là không muốn từ bỏ cảm giác ở đỉnh cao quá sớm, muội phải biết, khi phi thăng chúng ta nhất định phải làm lại từ đầu, con đường tu luyện là vô bờ bến.
Phải không ngừng làm cho bản thân cường đại hơn.
Vì không ai có thể chắc chắn, ở trong vô tận tinh không ngoài kia, sẽ không cười người mạnh hơn muội.
Thậm chí là một tát chụp chết muội.
Có lẽ ở đây muội xưng hùng xưng bá, nhưng qua ngoài kia, muồi có thể chi trong nháy mắt biến thành một con kiến hôi, hay một cái viên đá lót đường.
Còn về đỉnh phong, những tên này còn cần tư nguyên để làm gì à, để lại cho tộc nhân của mình, hay đến Kinh Thiên Thương Hội để đối lấy tư nguyên tu luyện cao cấp hơn.
Chỉ có dân thường mới không biết cái thương hội ấy đến từ đâu, nhưng đa phần những cường giả đạt đến tu vi Thiên Phú Tổ, đều có tư cách biết được nó đến từ một vị diện cao hơn”.
Yên Lan chưa kịp nói gì, Độc Cô Hân đã lên tiếng tiếp tục nói:
“Được rồi Tiểu Lan, ta chỉ nói với con một câu mà thôi, không phải ai cũng như mọi người ở Thiên Phú Học Viện đâu, vô tư vô oán vui vẻ giúp thế nhân.
Lần này ta có mang theo một mỏ cực phẩm linh thạch, đợi trời sáng có hãy đi thông báo là, triệu tập cường giả Thiên Phú Tiên, vây giết loài yêu thú gây nguy hại cho vị diện, kẻ tham gia sẽ nhận được trọng đại thù lao”.
Nói xong năm vị nguyên lão đã đồng thời phá không gian đến một chỗ gần đó, rồi Nhị Nguyên Lão Độc Cô Hàn, lấy ra một pháp bảo kiến trúc đặt lên mặt đất.
Sau năm giây thứ này đã biến thành một cái tiểu viện rồi, nơi này chính là chỗ năm vị nguyên lão nghĩ ngơi đêm nay.
“----”
Lúc này bên trong Long Tiên Giới, có ba thân ảnh một nam hai nữ đang trần như nhộng, không ngừng quấn lấy nhau.
Một cảnh xuất sắc ngập trời vẫn đang diễn ra ở nơi đây, nhất long chiến song phượng…
Không nói chắc mọi người cũng biết được, ba người này là nhân vật chính và hai nữ nhân của hắn.
Dưới sự dẫn đường của Tử Diệp trước khi trời tối, thì Vũ Thiên cũng đã thu được dị hỏa vào tay rồi.
Sau khi hoàn tất dựng liều trại và dùng xong bữa tối, bọn họ đã tiến vào giới diện này bắt đầu luyện hóa Thất Kiếp Kim Viêm.
Hiện tại thì Uyển Nhi đang nằm sấp trên người của Tố Nhi, hai cặp gò bồng đào của các nàng cũng không ngừng ép lấy lẫn nhau.
Đồng thời cũng để lộ ra hai cánh hoa mê người, nằm dưới trái dâu nhỏ.
Bây giờ Vũ Thiên đang cho tiểu huynh đệ của mình ra ra vào vào u cốc của Phương Uyển rồi đến Tố Tố, khiến hai nàng sướng khoái tột cùng, không ngừng phát ra những âm thanh dâm mỹ và tiếng va chạm da thịt vang vọng khắp giới diện:
“Bạch bạch bạch
Thiếp sướng, Tố Nhi của chàng rất sướng…
Ư ư, á á… Thiếp ra, thiếp ra rồi…
Vũ Thiên cho thiếp, đến lượt thiếp rồi…
Làm chết Uyển Nhi của chàng đi…
Ưm ưm ưm
Mạnh hơn nữa đi chàng…”
Lúc đầu Đông Phương Uyển, nói thế nào cũng không chịu ba người đồng thời song tu, nhưng khi cảm nhận được sự sướng khoái mới lạ, nàng hận bản thân mình vì sao trước đây không sớm tìm thêm nhiều nữ nhân hơn cho nam nhân của mình.
Sau nữa canh giờ, để côn thịt của mình như chiếc máy khâu ra vào âm động của Uyển Nhi, Vũ Thiên hắn cũng sắp ra rồi.
Từng thớ thớ thịt trong âm động của nàng cũng đang không ngừng xiếc chặc lấy tiểu huynh đệ của hắn, Vũ Thiên biết Phương Uyển cũng giống mình.
Lúc này càng thêm dùng sức cho tiểu huynh đệ của mình vào sâu nhất trong âm động của nàng.
Sau thêm một trăm lần ra vào nữa, cùng một tiếng:
“Aaaa”
Được phát ra từ miệng của Vũ Thiên và Uyển Nhi, hai người đã ra cùng nhau rồi, từ nơi hai người kết hợp, một dòng chất dịch màu trắng đục đang không ngừng chảy ra, làm ướt đẫm cả đôi cánh hoa của Tố Tố (vì nàng đang nằm phía dưới Phương Uyển).
Không nặng bên này nhẹ bên kia, vừa mới làm Phương Uyển thỏa mãn xong, Vũ Thiên ngay lập tức rút tiểu huynh đệ của mình ra, sau đó ngây lập tức cong hông đẩy mạnh, cho nó vào u cốc của Tố Nhi.
Hắn vào có chút đột ngột khiến Tiểu Tố rên lên một tiếng:
“Á! chậm thôi chàng…”.