Nắm tay đấm thật mạnh vào cơ thể vang lên tiếng trầm đục, ngay sau đó, cái mặt đầy mỡ của gã trung niên đầu trọc méo mó, nước bọt hòa máu và cái răng cửa phụt bay ra ngoài.
Gã trung niên thét lên quái dị như con chó già bị người ta bóp cổ. Theo quán tính cú đấm, người gã lảo đảo mấy bước, cơ thể béo múp cuối cùng không thể giữ thăng bằng cho thân thể được nữa, lúc ngã xuống lại va phải cái bàn tròn phía sau, loảng xoảng một tiếng cốc thủy tinh bình rượu vỡ vụn khắp nơi.
Không kịp rên rỉ, trên đầu gã xuất hiện một cái bóng lớn.
Ánh đèn ngũ sắc nhấp nháy lúc này cũng bị cái bóng chặn lại, Sài Lập Tân nhìn xuống từ trên cao, khuôn mặt hắn giấu trong bóng tối, con ngươi gã trung niên hơi co lại, trong mắt đầy nỗi sợ. Mặt mũi Sài Lập Tân thật ra không khó coi gì lắm lúc này trong mắt gã, ánh mắt hắn hung ác như lưỡi đao ra khỏi vỏ làm người ta hồn bay phách lạc.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trừ vài người gần đấy, mấy thanh niên nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng, quần áo thiếu vải trong sàn nhảy không hề bị ảnh hưởng tới, bọn họ vẫn lắc lư uốn éo cơ thể như những con rắn xinh đẹp quyến rũ.
Gã trung niên ở dưới đất khó nhọc cử động, rượu đổ vào cả người gã, bị nhục nhã xấu hổ trước mặt mọi người càng làm hai má gã đỏ lên, ngoài mạnh trong yếu ồn ào:
– Tao là khách, mày là cái thứ gì dám… Á!
Gã còn chưa dứt lời nắm đấm Sài Lập Tân lại giáng xuống mặt gã.
Lần này Sài Lập Tân không nể nang. Hắn đấm rồi lại đấm, ra tay vừa nhanh lại mạnh, mặt gã trung niên nhanh chóng thành quả dưa hấu bị dập nát. Nắm đấm vung xuống máu bắn tung tóe, có một tí bắn lên mặt Sài Lập Tân, nhưng mắt hắn không chớp, mặt cũng không thay đổi.
Ban đầu gã còn có thể mở miệng chửi bậy, bị đánh dữ quá, gã bắt đầu van tha, dần dần ngay cả tiếng kêu rên cũng yếu dần. Trông thấy đánh tiếp sẽ chết người, Lý Uyển Kiều mặt đầy son phấn ở bên cạnh nhanh chóng bước đến, ôm cánh tay Sài Lập Tân nhỏ giọng nài xin:
– Anh Lập Tân, đủ rồi. Đánh nữa là chết người mất, đến lúc đó không dễ ăn nói với boss đâu.
Dưới sự khuyên nhủ của Lý Uyển Kiều, rốt cuộc Sài Lập Tân chịu dừng tay lại. Hắn đứng dậy khỏi gã trung niên hấp hối, chiều cao 1m85 tạo cảm giác vô cùng áp lực trước Lý Uyển Kiều nhỏ nhắn, đôi mắt hắn đen nhánh, lông mày dày rậm, đuôi mắt thon dài hơi xếch, mắt mí ẩn mỏng mà sắc, nhìn chằm chằm người ta thì ánh mắt sắc bén như dao như có thể cắt da thịt vào sâu trong lòng người.
Lý Uyển Kiều bị hắn nhìn có chút ngại ngùng, chiếc váy lụa xanh lơ trắng cô mặc trên người đã mỏng lắm rồi, giờ một bên dây áo ngực bị kéo đứt, cô chỉ có thể cố gắng vòng tay ôm ngực mới không đến nỗi lộ hàng.
Sài Lập Tân cởi áo sơmi, yên lặng khoác lên người Lý Uyển Kiều.
- … Cám ơn.
Sơ mi vẫn mang theo hơi ấm của Sài Lập Tân, Lý Uyển Kiều cúi đầu, tay nắm chặt cổ áo sơmi giọng nhỏ như muỗi.
Sài Lập Tân nói gì, hắn quay đầu ngồi thụp xuống, lục ra cái ví từ người gã trung niên giả chết, lấy một xấp tiền muốn cho Lý Uyển Kiều.
– Không, không… – Lý Uyển Kiều trang điểm theo lối đậm lắc đầu từ chối, giọng sợ hãi.
Cô không dám nhận.
– Cầm lấy. – Sài Lập Tân nhét tiền vào tay cô, giọng trầm thấp.
Vừa tiễn bước Lý Uyển Kiều, lúc này Vương Nhuệ lại vội vã chạy tới, cậu thở hồng hộc nói với Sài Lập Tân:
– Anh Lập Tân, boss đang tìm anh, anh mau đi qua đi!
Sài Lập Tân ngẩng đầu liếc camera ở góc khuất một cái, hắn vứt ví da trả gã trung niên nằm ngay đơ dưới đất, gật đầu với Vương Nhuệ cùng làm việc trong club này, nhấc chân bước đi.
Vương Nhuệ nhìn gã trung niên như đống bùn nhão dưới đất, cái gương mặt tròn trời sinh của cậu nhíu mày, gọi hai bảo vệ club bảo:
– Ném cha này ra hẻm đi, lần sau đừng cho vào nữa.
……
Sài Lập Tân đến tầng năm, văn phòng boss đứng sau club ở ngay tầng này.
Bình thường trừ vài người có chức quyền cao, rất hiếm người có thể tới nơi này. Sài Lập Tân quen cửa quen nẻo đi qua hành lang, tới trước cánh cửa đóng chặt cuối hành lang. Hai bảo vệ chia trái phải thấy hắn liền khẽ gật đầu.
Sài Lập Tân đẩy ra cửa văn phòng Hứa Tấn Giang.
Trong phòng, một đám người đang tụm lại bàn cái gì đó, bọn họ nghe được động tĩnh vội im bặt quay đầu, thấy là Sài Lập Tân lại lập tức tiếp tục bàn bạc. Sài Lập Tân không đến gần, hắn đi qua một bên ngồi xuống rồi lấy ra lon bia lạnh từ tủ lạnh nhỏ bên sô pha, nắm khoen bật nắp, ngửa cổ uống mấy ngụm.
Trên tay hắn vẫn dính máu gã trung niên vừa rồi, Sài Lập Tân không hề bị ảnh hưởng, dáng vẻ hắn thoải mái, đôi chân dài vắt nhau gác lên bàn trà, nửa người trên thì dựa vào sô pha, áo may ô màu đen ôm sát làn da màu lúa mạch của hắn, xương quai xanh giãn ra, vai, đường cong cánh tay cực kỳ đẹp đẽ, cứ như một chú báo chợp mắt sau trưa biếng nhác mà lại nguy hiểm.
Lúc uống đến lon thứ ba hội nghị hình như rốt cuộc kết thúc. Đợi người đi gần hết rồi, Sài Lập Tân ngước mắt nhìn về phía bàn công tác vừa rồi bị một đám người vây quanh – Hứa Tấn Giang đang ngồi đằng sau bàn làm việc màu đen. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tấn Giang dung mạo tuấn mỹ da dẻ trắng nõn tức thì đứng dậy tiếp đón.
– Tiểu Tân.
Mày Sài Lập Tân cũng nhíu theo.
– Đừng gọi tôi Tiểu Tân.
Hắn quen biết Hứa Tấn Giang hai mươi năm, cái xưng hô buồn cười này liền âm hồn không tan theo hắn hai mươi năm. Nếu đổi thành người khác Sài Lập Tân đã đập đối phương răng rụng đầy đất từ lâu.
Hứa Tấn Giang thấy hắn lớn tiếng cũng không để ý, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Sài Lập Tân biết Hứa Tấn Giang có bệnh sạch sẽ, từ nhỏ trong mắt liền không chấp nhận được một chút bẩn, không nghĩ tới lúc này y lại kéo tay hắn, nhìn chằm chằm vết máu trên mặt hỏi:
– Cậu thích cô gái đó?
Mặt Sài Lập Tân lộ vẻ nghi hoặc, qua hồi lâu hắn mới hiểu được “cô gái đó” trong miệng Hứa Tấn Giang là chỉ Lý Uyển Kiều. Rút tay lại, mày kiếm thẳng sắc bén của Sài Lập Tân nhíu lại, hắn trợn lên giận dữ nhìn tên trước mặt, nghiến răng phun ra:
– Hứa Tấn Giang, tao đ* cả họ nhà mày!
Không thể trách hắn nói năng vô lễ, Sài Lập Tân từng quen mấy cô bạn gái, mỗi lần đều không hề ngoại lệ bị Hứa Tấn Giang phá rồi tự dưng chia tay. Hai người quen biết nhau từ thuở nhỏ, cái năm mười tám tuổi, Hứa Tấn Giang liền thẳng thắn nói với hắn mình là gay.
Lúc ấy Sài Lập Tân chấn động ngu người, còn chưa kịp hồi thần, hắn lại phát hiện Hứa Tấn Giang luôn mồm thích con trai lại làm cái chuyện ấy ở trên giường với cô bạn gái của hắn.
Tuổi trẻ cao ngạo, máu nóng xông lên đầu cái gì cũng bất chấp, vì chuyện này Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang làm ầm một trận, hai người gần như đoạn tuyệt. Nhiều năm trôi qua, giờ Sài Lập Tân đã có thể thản nhiên chấp nhận sự thật anh em tốt của hắn là gay, nhưng đối với tật xấu cứ thích đường hoàng cướp bồ hắn của Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân vẫn tức giận vô cùng.
Lý Uyển Kiều đúng là kiểu hắn thích, chim nhỏ nép vào người, điềm đạm đáng yêu luôn có thể kích thích suy nghĩ bảo vệ của đàn ông. Tuy hai người không quen thân gì nhưng cả hai cũng có đôi chút thiện cảm.
– Lý Uyển Kiều đến Mê Dạ làm hoàn toàn là tự nguyện, nhiệm vụ của cô ấy chính là tiếp khách uống rượu mua vui, nếu không muốn ngồi bàn tiếp khách, cổ có thể bỏ không cần làm.
Hứa Tấn Giang lại một câu nói toạc ra thân phận Lý Uyển Kiều.
– Tiểu Tân, lần sau không được lấy lý do này nữa. Mình không hi vọng cậu vì cô gái này, có bất cứ xung đột nào với khách đến Mê Dạ tiêu khiển.
Khi nói mấy câu này, mặt y bình thường, dung mạo tuấn lệ, làn da trắng nõn dưới ánh đèn hơi hơi tỏa sáng nhưng ánh mắt lại đen nhánh. Sài Lập Tân nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau, hắn suýt nữa nghĩ y là thiên sứ lỡ bước rơi xuống trần gian, giờ bọn họ đều thành người lớn cả rồi, ngũ quan Hứa Tấn Giang càng sâu nổi bật hơn, có sự hoa lệ và tao nhã của người phương Tây.
Có lẽ là khuôn mặt này rất có sự mê hoặc, Sài Lập Tân hừ lạnh một tiếng không ra tay. Hắn đá văng bàn trà trước mặt, trong tiếng ma sát chói tai, lon bia rỗng ngã lăn, Sài Lập Tân đứng dậy cất bước đi.
– Khoan đã!
Hứa Tấn Giang vội vàng đứng dậy, tay kéo lại hắn, lại bị Sài Lập Tân hất ra, hai người tan rã trong không vui.
……
Sài Lập Tân đi ra từ cửa sau Mê Dạ.
Đó là một con hẻm nhỏ tối om, dù là thùng rác thối hoắc hay vũng nước trong ổ gà ven đường đều không hề hợp với khung cảnh xa hoa đồi trụy trong club. Trừ ngọn đèn đường đầu hẻm, cả con hẻm tối không có bất cứ ánh sáng nào.
Sài Lập Tân nheo mắt lại, ánh mắt hiểm ác, giống con thú dữ dạo chơi trong bóng đêm. Hắn cắm hai tay vào túi quần, chậm rãi đi tới phía ánh sáng đầu hẻm.
Xuất phát từ trực giác đối với sự nguy hiểm, đợi hắn cảm thấy phía sau có người quay đầu lại thì đã quá muộn. Cái gáy truyền đến đau đớn, sau đó Sài Lập Tân ngã xuống đất, tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên, hắn chỉ kịp thấy rõ một đôi giày da nam bóng loáng màu đen dừng chừng mười xen-ti-mét trước mặt. Sau đó, tầm nhìn Sài Lập Tân rơi vào bóng tối. Hắn mất ý thức.
Không biết đã hôn mê bao lâu, đợi Sài Lập Tân tỉnh lại thì trước mặt vẫn là bóng tối.
Hắn lắc đầu, cái đầu ong ong hình như tỉnh hơn chút Sài Lập Tân mới biết được hai mắt mình bị che, cùng với tiếng xích sắt vang lên loảng xoảng, hai tay hắn bị treo giữa không trung, cả người gắng lắm chỉ có thể lấy mũi chân chạm đất.
Vùng vẫy một lúc, Sài Lập Tân đành từ bỏ, tư thế thế này muốn giãy thoát gần như là không thể nào, chỉ uổng phí thể lực mà thôi. Chân trần cà xuống thềm xi măng lạnh lẽo, dựa vào tiếng vọng hắn có thể phán đoán mình đang ở một nơi rất trống trải.
Sài Lập Tân rất hiếu chiến, thường ngày kẻ thù không ít, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là có kẻ tới trả thù.
– Ai?!
Yên tĩnh lại, Sài Lập Tân nhanh chóng phát hiện xung quanh trừ hắn còn có tiếng hít thở của người khác. Đối phương cứ thế nhìn hắn giãy giụa, không biết đã nhìn bao lâu.
Đổi là người khác có lẽ đã sởn tóc gáy rồi, nhưng Sài Lập Tân không phải người khác, hắn rất khó chịu. So với nói chuyện, thật ra Sài Lập Tân thích dùng nắm đấm giải quyết chuyện hơn, lúc này bị người ta chế trụ hắn chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
Đối phương không đáp lại, từ tiếng bước chân phán đoán, đang chậm rãi tới gần hắn.
Một bước, hai bước, ba bước…
Sài Lập Tân yên lặng tính bước chân trong lòng, hắn không nhìn thấy gì cả, hành động hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm, dự tính đôi bên cách nhau không xa lắm thì hắn cố gắng ổn định cơ thể, uốn gối tung chân đá tới.
Cú đá này Sài Lập Tân dùng hết sức, đối phương hình như đã đoán được, đúng lúc tránh vòng ra sau hắn. Ngay sau đó, một bàn tay giữ lưng Sài Lập Tân, từ bề rộng bàn tay phán đoán, đó phải là đàn ông.
Chủ nhân bàn tay như trêu tức vậy, vuốt ve từ cổ Sài Lập Tân đến eo bụng, động tác gã chậm rãi mà lại thiết thực, mỗi một tấc không hề bỏ sót. Vuốt ve cẩn thận đầy ý ám chỉ này nếu giờ vẫn không đoán ra đối phương muốn làm gì, Sài Lập Tân chính là thằng ngu rồi.