Sài Lập Tân nói làm Vương Phú Quý bước nhanh đến bên hắn.
Ông cúi người gõ vài cái trên bàn phím, chuyển hình ảnh, phóng to trên màn hình theo dõi lớn nhất ở tường. Trong hình, quần áo hình dáng hai người này đều thấy rõ ràng hơn.
– Các công nhân đều mặc đồng phục. – Trên mặt tròn hiền lành của Vương Phú Quý lúc này ánh mắt lại cực kỳ sắc bén.
– Xem cách ăn mặc hai người này, bọn họ nhất định không phải người trong bến tàu!
Vương Phú Quý phụ trách bến tàu này đã hơn mười năm, mỗi cọng cây ngọn cỏ nơi này, mỗi ngày có ai ra vào ông đều rõ hơn ai hết. Nếu ông nói không biết, như vậy hai người xuất hiện trong camera theo dõi hết nhìn đông tới nhìn tây, hành động lén lút này tám chín phần mười là từ bên ngoài không mời tự đến.
Vương Phú Quý vừa dứt lời, cũng không cần Hứa Tấn Giang dặn dò cái gì ông đã bấm điện thoại trên bàn bảo đi bắt người.
Nước sông Thanh cuồn cuộn chảy qua Tiềm Long thành chia thành phố thành hai, mà bến tàu này của Hứa gia ở vị trí khúc sông tốt nhất. Bến tàu diện tích rộng lớn, trừ vài khu vực khá quan trọng ngày đêm có bảo an tuần tra ra, chỗ khác phần lớn chỉ lắp vài camera, bên ngoài rào một vòng lưới sắt bình thường cũng không có ai trông coi.
– Bến tàu người nhiều mắt tạp*, có lẽ chỉ là hai tên trộm vặt chưa mở mắt nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.
*ý chỉ bàn bạc trao đổi nơi đông người dễ bị lộ tin.
Vương Phú Quý là người từng trải, nhiều năm qua bến tàu ở trong tay ông chưa từng xảy ra chuyện gì chính là dựa vào sự cẩn thận này của ông. Gác điện thoại, ông nhìn Hứa Tấn Giang rồi nhìn Sài Lập Tân cười nói:
– Lập Tân, vẫn là đứa này cẩn thận. Bọn chú mắt già cũng mờ rồi, gần đây thân thể này cũng ngày càng tệ.
Không biết vì cớ gì, lúc này Vương Phú Quý đột nhiên cảm khái.
– Đại lãng đào sa*, sóng trước chết trên bờ cát luôn có người đến sau thay vào, mấy đạo lý này vô luận đặt ở đâu cũng giống nhau.
*Sóng lớn cuốn bờ cát, ý chỉ sự chịu đựng thử thách, sàng lọc trong những cuộc đấu tranh dữ dội.
Ông lắc đầu rồi nói với Hứa Tấn Giang.
– Thiếu gia, tháng trước tôi có nói với cụ nhà, làm thêm một hai năm nữa tôi cũng chuẩn bị mang cái thân già này về hưu an hưởng tuổi già.
Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân nghe, hai người đều cảm thấy bất ngờ.
– Chú Vương, êm đẹp sao lại…
Vương Phú Quý xua tay với Hứa Tấn Giang.
– Thời đại bất đồng, giờ là thiên hạ của người tuổi trẻ các cậu. Nửa đời trước chú với anh Sưởng đánh đánh giết giết, sóng gió gì mà không trải qua, nay sống tháng ngày an bình quen rồi, người càng lười nhác hơn, cũng nên thoái vị nhượng hiền cho người trẻ tuổi bốc đồng có cơ hội. Chỉ là thằng nhóc thối nhà chú, phải làm phiền thiếu gia cậu dẫn dắt chăm sóc nhiều chút rồi.
Hứa Tấn Giang lặng im một lát, biết Vương Phú Quý có thể nói ra những lời từ tâm can này xem ra là chủ ý đã quyết, khuyên nhiều vô dụng.
Gật đầu, Hứa Tấn Giang trầm giọng đáp:
– Chú yên tâm, chú Vương. Tôi hiểu rồi.
– Tốt, tốt
Vương Phú Quý vừa gật đầu vừa khôi phục lại dáng dấp cười.
Xoay qua, ông lại nhìn Sài Lập Tân.
– Chú thấy Lập Tân không tệ, tốt hơn thằng nhóc thúi nhà chú nhiều.
Ông đảo mắt, lộ ra chút giảo hoạt.
– Mấy ngày trước Tuệ Tuệ còn hỏi chú về mày. Lập Tân à, đêm nay nếu chú mày rảnh, chú bảo Tuệ Tuệ làm hai món nhắm sở trường của nó, mấy nhà chúng ta uống hai chung…
– Cậu ấy không rảnh.
Vừa nghe tên Vương Tuệ, Hứa Tấn Giang liền nhíu mày, không đợi Sài Lập Tân mở miệng liền không tự nhiên từ chối thay hắn.
Sài Lập Tân không để ý, lực chú ý cũng không đặt trên người Hứa Tấn Giang.
– Chú Vương, Vương Tuệ cổ trở về từ Mĩ rồi? – Sài Lập Tân hỏi.
Nghe hắn quan tâm như vậy, mặt Hứa Tấn Giang càng đen.
Vương Phú Quý hiển nhiên cũng không chú ý tới Hứa Tấn Giang khác thường, bất ngờ nói:
– Tuệ Tuệ hơn một tuần trước nó trở về nước. Con nhỏ này, lúc trước không bàn với người trong nhà liền một mình chạy ra nước ngoài du học, vừa đi chính là tám năm, giờ vẫn bướng bỉnh như vậy! Giới thiệu người cho nó, nó nói nó không muốn gả cho người ta, làm mẹ nó sầu chết đi được! Con với cái, một đám đều không làm lão già này bớt lo…
Ông lầu bà lầu bầu, đầy bụng than phiền.
Đối mặt Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang, Vương Phú Quý lúc này tựa như bậc cha chú trong nhà, nói chút chuyện nhà.
– Lập Tân à, chú Vương có lời nói thẳng, mày cũng đừng chê chú đường đột. Hồi xưa Tuệ Tuệ nó thích mày, sau này hai đứa chia tay, nó không hề tìm bạn trai nữa, chú bèn nghĩ, con nhỏ này có phải còn nhớ chú mày hay không, không bằng…
– Không được.
Lại là Hứa Tấn Giang.
Lần này, dù là Vương Phú Quý hay Sài Lập Tân đều ngẩng đầu nhìn y.
– Không được.
Y lặp lại lần nữa.
Cho dù bị ánh mắt sáng quắc hai người nhìn chằm chằm, Hứa Tấn Giang vẫn như chém đinh chặt sắt, giọng cứng rắn.
Vương Phú Quý mặt già đỏ bừng.
Sài Lập Tân lại hừ lạnh một tiếng.
– Hứa Tấn Giang, chuyện của tôi tôi nói mới tính, cậu dựa vào cái gì thay tôi nói được hay không?
Lời này nghe làm sao đều đầy mùi thuốc súng.
Hứa Tấn Giang trầm mặc không nói, sắc mặt cũng rất khó xem.
Chuyện tới nay, dù Sài Lập Tân hay Hứa Tấn Giang đều trong lòng biết rõ, cái tên Vương Tuệ này là nút chết giữa bọn họ. Hai người từng vì thế vung tay đánh nhau thiếu chút nữa cắt đứt.
Năm đó Sài Lập Tân vừa mới tròn mười tám tuổi.
Hắn bởi vì quan hệ của Hứa Tấn Giang, quen Vương Nhuệ rồi bởi vì Vương Nhuệ, quen biết em gái cậu ta – Vương Tuệ. Thường xuyên qua lại, bất tri bất giác, rồi Sài Lập Tân và Vương Tuệ đi bên nhau. Cổ là mối tình đầu của Sài Lập Tân.
Cho nên khi Sài Lập Tân phát hiện Vương Tuệ và Hứa Tấn Giang lăn trên một cái giường, hắn tức giận có thể tưởng tượng được.
Chuyện này khiến quan hệ Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang có một dạo hạ xuống đến đóng băng.
Lúc này, đột nhiên biết được tin Vương Tuệ về nước, miệng cống ký ức lập tức bị mở ra, Sài Lập Tân lần nữa hồi tưởng chuyện năm đó, hắn vẫn không rõ lúc trước tại sao Hứa Tấn Giang lại làm như vậy, giờ thì loáng thoáng hơi hiểu.
Nghĩ thông suốt rồi, Sài Lập Tân lại tức giận.
Bởi vì Vương Phú Quý ở đây, Sài Lập Tân đành khắc chế lửa giận bốc lên bừng bừng.
Năm đó vì giữ mặt mũi Vương Tuệ, bọn họ ai cũng không lộ nội tình ra ngoài. Quanh co rối rắm, ngay cả Vương Phú Quý đến nay cũng không rõ con gái sao lại đột nhiên chia tay với Sài Lập Tân rồi không nói một tiếng chạy ra nước ngoài du học, rồi ở đó những mấy năm.
– Lập Tân, thiếu gia, hai người đây là…
Trước mắt, bầu không khí hiểm ác giữa hai người đương nhiên làm Vương Phú Quý không hiểu ra sao.
Ring ring ring ring…
Tiếng điện thoại vang.
Vương Phú Quý nhanh chóng bắt máy.
“Alo – cái gì? Được, tôi biết rồi, lập tức mang người lại đây cho tôi.”
Vương Phú Quý gác điện thoại, thở ra một hơi.
Làm chính sự quan trọng.
Trong lòng ông thầm nghĩ, giờ cũng bất chấp suy nghĩ giữa Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đổi mặt đầy nghiêm nghị, Vương Phú Quý ngẩng đầu báo với Hứa Tấn Giang.
– Thiếu gia, bắt được người rồi.
……
Hai khách không mời mà đến xông vào bến tàu bờ sông chạy mất một, tên còn lại chưa kịp chạy bị người Vương Phú Quý phái ra bắt được.
Không lâu sau, người liền bị dẫn đến phòng theo dõi.
Tên này cực kỳ nhát, còn chưa ra tay liền nhận tội hết.
– Tên đó nói là người của Cao lão Tam. Chỉ là nghe lệnh làm việc trà trộn vào nơi này trông coi, nếu có tình huống gì liền mật báo, cái khác thì không biết.
Vương Phú Quý báo cáo cho Hứa Tấn Giang.
Biết được thân phận kẻ xâm nhập, những người ở đây đều không bất ngờ, có cảm giác quả thế.
– Thiếu gia, cậu xem xử trí tên này như thế nào?
Vương Phú Quý dừng một chút, trưng cầu ý Hứa Tấn Giang.
– Chỉ là chuột nhắt. Nếu tên khác chạy thì giờ bên Cao gia đã nhận được tin rồi. Thả hắn đi.
Sau ngắn ngủi thất thố, Hứa Tấn Giang lúc này nhìn như đã khôi phục bình thường, chỉ là trong ánh mắt xinh đẹp vẫn có sự tối tăm quanh quẩn không tan.
Vương Phú Quý gật đầu đáp lại.
Hứa Tấn Giang lại nói:
– Tóm lại tạm thời yên lặng xem biến trước. Bên Cao gia chắc cũng có ý thăm dò, nếu thiếu kiên nhẫn chính là trúng kế bọn họ, ai đúng ai sai đến lúc đó không nói rõ được. Dù sao nhà họ Cao khác với chúng ta. Chú Vương, bến tàu nơi này chú theo dõi kỹ chút.
– Yên tâm đi thiếu gia.
– Về tốp hàng buổi chiều…
Tiếng hai người bàn bạc nhỏ dần.
Hứa Tấn Giang căn dặn xong, thấy việc xử lý cũng được rồi, y quay lại nhìn Sài Lập Tân vẫn ngồi ở ghế không nói một lời đi tới bên hắn.
– Tiểu Tân.
Hứa Tấn Giang khẽ buông tiếng thở dài.
– Đây không phải nơi để nói chuyện, theo mình đi được không?
Giọng Hứa Tấn Giang rất cẩn thận.
Y là thật lo lắng bởi vì Vương Tuệ, hai người lại đến mức không thể vãn hồi nữa. Năm đó sau khi Vương Tuệ ra nước ngoài, Sài Lập Tân cũng bỏ đi biệt xứ không có tin tức tròn bốn năm. Trong bốn năm ấy, muốn hỏi Hứa Tấn Giang hối hận không ư? Đương nhiên là có một chút.
Nhưng cho dù trở lại lần nữa, y vẫn lựa chọn làm như vậy.
Bằng không giờ này ngày này, con của Sài Lập Tân và Vương Tuệ đã biết đi mua nước tương rồi. Y cũng chẳng có cơ hội, nói ra tình cảm đè nén hơn mười năm đối với Sài Lập Tân.
……
Vương Phú Quý tự mình đưa bọn họ đến nơi đỗ xe.
Ngại với mặt ông, dọc đường hai người không nói chuyện.
Khi lên xe Sài Lập Tân nhịn hơn nửa ngày rốt cuộc bùng nổ.
– Hứa Tấn Giang tên khốn này, không thích mà m* mày còn làm tình với cổ? Đùa giỡn tình cảm người khác đã nghiền lắm có phải không? Đ* m*!
Chiếc xe hơi màu đen dừng ở bờ sông, xung quanh là sân bãi trống trải. Vương Phú Quý đã đi xa, hai vệ sĩ cũng chỉ theo xa xa, bọn họ nhận được mệnh lệnh Hứa Tấn Giang, không dám tới gần.
Hai mắt Sài Lập Tân bốc lửa, vừa mắng vừa nắm cổ áo Hứa Tấn Giang đè y lên cửa xe phát ra một tiếng rầm.
Lúc này phía trước hai người, chỉ có nước sông mênh mông dạt dào, dâng tràn không ngừng.
Bọn họ mặt đối mặt.
Ánh mắt Sài Lập Tân quả thực sắp phun lửa, đồng tử hắn phản xạ ánh sáng, vừa sáng lại đen, đẹp cực kỳ.
Hứa Tấn Giang nheo mắt, mỉm cười.
Y nhịn không được lấy tay sờ sờ lông mi đường cong chỉnh tề của Sài Lập Tân, cùng với mi mắt bởi vì lửa giận mà như cánh bướm vỗ hơi run run.
– Tiểu Tân, cậu thật đúng là chậm tiêu.
Thật ra Hứa Tấn Giang đã nói rất nhẹ nhàng.
Về chuyện tình cảm, cung phản xạ của Sài Lập Tân quả thực không khác gì khủng long. Tới tận bây giờ, trong đầu hắn mới nghĩ, ý thức được nhiều năm nay, rốt cuộc là vì sao Hứa Tấn Giang cứ thích giành gái với hắn.
Bị y “cười nhạo” như vậy, Sài Lập Tân lập tức bùng nổ.
– M* nó đừng có lảng sang chuyện khác!
Rầm!
Nắm đấm phát ra tiếng va đập đáng sợ trên mui xe bên Hứa Tấn Giang.
Ánh mắt Sài Lập Tân hung ác, đổi là người khác bị hắn đe dọa như vậy, có lẽ đã bắp chân run rẩy rồi. Hứa Tấn Giang lại không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không nháy một cái.
– Mình không nói sang chuyện khác.
Y nói, khuôn mặt trắng trẻo bình tĩnh.
– Đều tại cậu không tốt, Tiểu Tân. Cậu luôn chậm tiêu như thế, có biết mình nhẫn vất vả bao nhiêu không? Trước giờ mình chưa từng thích Vương Tuệ, những cô gái khác cũng vậy, ai muốn cướp bạn gái với cậu? Mình chỉ muốn đuổi hết mấy cổ đi… không, thật ra mình càng muốn giết mấy cổ hơn.
Giọng Hứa Tấn Giang bình thường, nhưng nội dung lời nói lại làm người ta không lạnh mà run.
– Từ trước đến giờ, mình thích, chỉ có mình cậu.
Lời nói nồng đậm yêu thương theo sát ý lạnh thấu xương từ trong mỗi lỗ chân lông khắp người Hứa Tấn Giang tỏa ra.
Làn da Sài Lập Tân bị kích thích nổi chấm tròn thật nhỏ, theo bản năng mà tóc gáy dựng đứng.
Thói đời này, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, liều mạng sợ không biết xấu hổ.
Hứa Tấn Giang vừa liều mạng vừa không biết xấu hổ.
Quả thật thiên hạ vô địch.
Sài Lập Tân cũng phải trợn tròn mắt.
Hắn nghĩ hắn nên nói hay làm gì đó, đầu óc lại tức đến hồ đồ, bất giác, ngay cả tay thả lỏng ra cũng không biết.
– Còn nữa, mình chưa từng làm chuyện đó với Vương Tuệ.
Đẩy ra hắn, chỉnh lại vạt áo, Hứa Tấn Giang nhìn thẳng mắt Sài Lập Tân liền bồi thêm một đao.
– Với cổ, mình không cứng lên được.
Cái gì?
Sài Lập Tân khiếp sợ. Sau nháy mắt, lửa giận lại thiêu đốt trong mắt hắn, hắn theo bản năng phản bác:
– M* nó mày gạt tao! Tao tận mắt thấy hai người lăn với nhau –
– Tiểu Tân, cậu luôn ngây thơ như vậy. Cậu thấy được, đều là mình cố ý cho cậu nhìn thấy. Chỉ là diễn thôi, nói vậy cậu hiểu chưa?
Sài Lập Tân trợn mắt há hốc mồm.
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ mọi chuyện còn có ẩn tình khác.
Tám năm trước, Sài Lập Tân còn xúc động nóng nảy hơn bây giờ, lúc ấy nhìn thấy Hứa Tấn Giang và Vương Tuệ hai người quần áo hỗn loạn ôm nhau, đầu óc hắn liền ầm một tiếng nổ tung. Khi đó hắn không nghĩ gì nhiều, bị phẫn nộ nắm giữ lý trí, đánh một trận to với Hứa Tấn Giang.
– Mày nói bậy!
Thật vất vả tìm lại giọng, tuy Sài Lập Tân vẫn còn phản bác nhưng đã là ngoài mạnh trong yếu.
– M* nó mày không làm thật, lúc ấy sao không nói thẳng rõ với tao…
Hứa Tấn Giang lạnh lùng cười.
– Tiểu Tân, cậu muốn mình nói cái gì? Nói mình không thích Vương Tuệ, thích thật ra là cậu? Nói người mình thật sự muốn hôn, muốn sờ, nhiều lần ảo tưởng ôm vào lòng là cậu? Sau đó thì sao? Cậu sẽ ghét mình, xa lánh mình, hợp lẽ lao vào lòng phụ nữ khác. Nói cho mình biết – nếu khi đó mình nói như vậy với cậu – cậu sẽ đồng ý ở bên mình sao?
Sài Lập Tân bị hỏi nghẹn họng, theo bản năng muốn lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt hắn, nháy mắt Hứa Tấn Giang liền biết đáp án.
Ánh mắt y ảm đạm, nụ cười lập tức trở nên đắng chát.
– Tiểu Tân, thật ra chúng ta đều biết câu trả lời, không phải sao?
Sài Lập Tân không đáp lại.
Vẻ mặt Hứa Tấn Giang cô đơn, đột nhiên cũng có chút nản lòng, y thích Sài Lập Tân lâu như vậy, nhưng vẫn không thể làm rung động tim hắn mảy may, vì Vương Tuệ, vì người phụ nữ này, bọn họ lại cãi nhau.
– Giờ cậu đã biết chuyện, Vương Tuệ cũng về nước, cậu đi tìm cô ấy đi, mình sẽ không ngăn cậu nữa.
Sài Lập Tân lại sửng sốt.
Hứa Tấn Giang đang đuổi hắn?
Nhíu mày rậm, Sài Lập Tân hung dữ nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang một lát, dường như muốn nhìn ra cái lỗ trên người y.
Giằng co chừng nửa phút sau, Sài Lập Tân đột nhiên quay đi, hắn không nói một câu liền cất bước đi.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, Hứa Tấn Giang như nhìn theo một con thú hoang cao ngạo, không chịu cúi đầu với ai rời xa mình.
Bước chân càng lúc càng xa.
Hứa Tấn Giang siết chặt tay, móng tay bấm vào trong thịt.