Hắn không định trơ mắt để Hứa Tấn Giang xảy ra chuyện ở trước mặt mình.
Một lần nào nữa.
– Tôi không sao. Cậu quên à, tôi từng nói với cậu, trong một ngày, tôi đã không ngừng lặp lại trải qua mấy chục hơn trăm lần, số lần nhiều đến tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ cần đến 6h30p, sau đó là tôi có thể…
Hứa Tấn Giang lại bình tĩnh nhìn hắn.
Đôi mắt y tối tăm, ánh mắt cực kỳ thâm trầm, nắm chặt tay Sài Lập Tân ngắt lời nói:
– Tiểu Tân, nếu không có sau này thì sao? Nếu hôm nay chính là ngày cuối cùng của cậu thì sao? Cậu vẫn tính ném mình, tự nhảy xuống hay sao?
Sài Lập Tân kinh hãi.
Vừa rồi có một chớp mắt, suy nghĩ có thể ném đã ném gần hết, nhiên liệu trực thăng vẫn không đủ để chở mọi người trở về đất liền, hắn quả thật có suy nghĩ này.
Chỉ là không rõ rốt cuộc Hứa Tấn Giang sao nhìn thấu được.
– Mình không cho phép.
Thấy Sài Lập Tân tim đập loạn nhịp, biểu tình lại như ngầm thừa nhận, tiếng Hứa Tấn Giang càng thấp đến đáng sợ.
Y vươn tay vuốt ve hai má hắn, âm thanh như từ khớp hàm nặn ra, từng từ, từng chữ nói:
– Chúng ta mới vừa ở bên nhau, mình vất vả lắm làm cậu biết mình thích cậu, mình tuyệt đối không cho cậu cứ vậy bỏ lại mình. Cậu nghe thấy không, Sài Lập Tân?
Hứa Tấn Giang bình thường tao nhã lịch sự tác phong nhanh nhẹn, lúc này lại như một con sư tử bị thương phát điên, y gọi thẳng tên Sài Lập Tân, nắm chặt vai hắn lắc hắn.
– Cậu là của mình, là của mình! Không cho phép đi đâu hết! Nếu hai ta sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết, cậu còn nhớ không? Mình không cho cậu để lại mình mình, mình không cho!
– Đ*! Hứa Tấn Giang, m* nó mày phát điên cái gì, bình tĩnh một chút!
Trực thăng vốn xóc nảy vô cùng, Sài Lập Tân bị lắc một trận choáng váng, lập tức quả đấm liền vung tới. Dù sao cũng không ít lần.
Hai mắt Hứa Tấn Giang đỏ bừng, thở hồng hộc, bộ dáng rõ ràng có chút mất kiểm soát.
May mà lúc này, Diệp Nhiên và thành viên tiểu đội của cô vội vàng giảm nặng cho trực thăng, đang đem mọi thứ trong khoang và có thể ném vứt xuống biển, không có ai chú ý phía bọn họ.
Sài Lập Tân cạy mở cổ tay Hứa Tấn Giang rồi dùng hai tay nâng mặt y lên.
– Hứa Tấn Giang, cậu nhìn tôi, nhìn tôi!
Trong tiếng thúc giục một lần lại một lần của hắn, Hứa Tấn Giang rốt cuộc bình tĩnh lại.
Bọn họ nhìn thẳng nhau, ánh mắt ở không trung giao nhau.
– Nếu như số kiếp đã định, nếu hôm nay trong chúng ta trong chỉ có một người có thể sống tiếp, tôi tình nguyện người đó là cậu – Hứa Tấn Giang.
Sài Lập Tân hơi dừng lại.
– Tôi hi vọng cậu có thể hiểu, cho dù hôm nay là ngày cuối cùng của tôi, tôi vẫn có thể đem mạng của mình, sau lưng của tôi giao cho cậu. Nhưng tôi không phải món đồ gì của cậu! Lời này tôi chỉ nói một lần, m* nó tốt nhất cậu nghe rõ ràng cho tôi!
Hít sâu một hơi, Sài Lập Tân thật muốn dần tên khốn Hứa Tấn Giang này một trận.
– Đừng tưởng rằng cậu khóc bảo thích tôi, tôi không từ chối là cậu có thể muốn làm gì thì làm. Nếu cậu còn dám phát bệnh thì lăn càng xa càng tốt!
Sài Lập Tân nhìn chằm chằm ánh mắt Hứa Tấn Giang, giọng nói trầm thấp, giọng nói tựa như tính tình của hắn, lưu loát thẳng thắn, hoàn toàn không một chút ân cần dịu dàng.
– Nếu cái cậu gọi là ‘thích’, chính là coi tôi thành vật sở hữu của cậu, chi phối suy nghĩ của tôi, quyết định tôi làm cái gì không được làm cái gì, như vậy ‘thích’ của cậu đối với tôi mà nói liền không đáng một đồng, thứ đồ bỏ đó tôi – không – cần!
Thái độ Hứa Tấn Giang biểu hiện ra mạnh mẽ lại bá đạo, quả thật như bạo quân mê muội cố chấp. Cách Sài Lập Tân ứng đối còn cứng rắn mạnh mẽ hơn y.
Đỏ hồng mắt, hai người ai cũng không nhường một bước, trừng mắt nhìn nhau chốc lát.
Sau đó, Hứa Tấn Giang đột nhiên mở hai tay ra ôm chặt Sài Lập Tân.
– Xin lỗi, Tiểu Tân.
Y vừa giải thích, vừa hôn tóc Sài Lập Tân, như là rốt cuộc tỉnh táo.
– Mình cũng không biết làm sao thế này, mình chỉ là… không khống chế được bản thân. Tiểu Tân, cậu tin mình, mình chưa từng coi cậu thành món đồ! Đời này mình chỉ thích một người, đó chính là cậu. Xin lỗi, tha thứ mình…
Sài Lập Tân thở dài.
Hắn tính tình hung dữ, trời sinh cứng mềm không ăn, chọc tức hắn, có là Thiên Vương lão tử cũng không có gì. Duy chỉ đối với Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân lại lần lượt ngoại lệ.
– Sài, Hứa tiên sinh!
Bọn họ bên này vừa ổn định, một đầu cabin khác Diệp Nhiên xoay mặt gọi bọn họ:
– Xem ra trực thăng không cầm cự được đến đất liền. Chuẩn bị một chút, chúng ta phải bỏ trực thăng nhảy xuống biển thoát thân!
Gió mạnh cuốn mái tóc dài Diệp Nhiên lên, lúc này cả chiếc trực thăng cũng xóc nảy ngày càng dữ dội. Đối với nhắc nhở của cô, bất luận trong lòng Sài Lập Tân hay Hứa Tấn Giang thật ra sớm có đoán trước, không bất ngờ gì lắm.
Bọn họ bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
May mà trên phi cơ trực thăng quân dụng này trang bị chạy trốn vô cùng đầy đủ, đủ phân cho mỗi người trên trực thăng.
Mặc vào áo phao, dầu đốt còn sót lại trong bình xăng trực thăng cũng sắp cạn kiệt.
Tất cả theo thứ tự xếp hàng, bắt đầu từng người rồi từng người nhảy xuống mặt biển màu chàm ngoài cửa cabin.
Diệp Nhiên cầm một cái bọc, dùng tay ra hiệu với đội viên đã xuống biển một cái, sau đó cô liền lấy tay giựt dây ra ném cái bọc xuống.
Bọc màu đỏ cam bị gấp thành một miếng rất nhỏ, không chút nào thu hút trước đó ở không trung lại “Bụp” Một cái, như nụ hoa bung ra sau đó càng bung lớn hơn.
Khi rơi xuống trên mặt biển sóng nhấp nhô, cái bọc màu đỏ cam bình thường này đã hoàn toàn bung ra thành một chiếc xuồng cứu sinh bơm phồng
Trong cabin, lúc này đến phiên Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang. Bọn họ tay trong tay, đầu tiên là nhìn nhau cười sau đó liền ăn ý thả người rơi xuống.
Bùm bùm hai tiếng.
Thân thể hai người tựa như đạn pháo va vào nước.
Bọn họ đều bị thương trong người, nhảy xuống biển là vì bất đắc dĩ, nhưng so với rơi tan cùng trực thăng, chút phiêu lưu này cũng không tính là gì.
Từ trên cao nhảy xuống, giây phút thân thể tiếp xúc mặt biển, Sài Lập Tân cảm giác như đang đập vào nền xi măng, điều này làm hắn thiếu chút nữa đẩy hết không khí trong phổi ra. Ngay sau đó, nước biển từ bốn phương tám hướng bao bọc hắn, bị một cánh tay bên cạnh kéo một cái, Sài Lập Tân mới có thể vùng vẫy trồi lên mặt biển hít thở bầu không khí tươi mát.
– Tiểu Tân, cậu không sao chứ?
Hứa Tấn Giang lau nước biển trên mặt, nổi lên cách Sài Lập Tân một cánh tay, như chưa bao giờ rời xa.
Sài Lập Tân ho khan hai cái trả lời y:
– Không sao.
Tìm đúng phương hướng, hai người không chậm trễ nữa, bơi tới xuồng cứu sinh cách bọn họ một khoảng.
Lúc này, có đội viên của tiểu đội Diệp Nhiên đã bò vào xuồng cứu sinh đang giúp đỡ những người khác còn ngâm mình trong biển.
Sau đó lại là hai tiếng rơi xuống nước.
Phụ trách theo sau Diệp Nhiên và phi công trực thăng cũng thành công nhảy xuống biển chạy thoát.
Mất phi công và động lực dầu đốt, trực thăng màu đen nghiêng ngả bay ra một khoảng cách rồi bắt đầu như con ruồi không đầu, nghiêng ngả đâm xuống mặt biển rộng lớn sóng lớn nhấp nhô.
Ầm ầm!!
Mặt biển bốc lên một quả cầu lửa sáng bừng.
Trực thăng vừa tiếp xúc mặt biển liền nháy mắt vỡ nát tan rã.
Càng nguy hiểm là, đuôi trực thăng và thân máy bị đứt gãy, cánh quạt nhỏ ở đuôi bay xoay tít như con mãnh thú mất khống chế, quay vòng ở mặt biển theo gió vượt sóng, tới phía Sài Lập Tân cùng Hứa Tấn Giang!
Dưới mặt nước màu xanh, Sài Lập Tân thấy cánh quạt vụt qua phía trên bọn họ, giống như là cái bóng quái thú chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn nhất thời quên ở trong nước, há mồm muốn mắng câu “Đ*”, kết quả chỉ phun ra một chuỗi bong bóng.
Hứa Tấn Giang ôm hắn cúi đầu thuận thế hôn hắn.
Cho dù một bên mặt sưng vù, dung mạo Hứa Tấn Giang ở trong biển vẫn tuấn mỹ khó thể tin. Mái tóc đen như lông quạ ở trong nước từng sợi bồng bềnh, mặt hắn trắng đến phát sáng, lông mi dày đậm nhỏ dài đang run run, cách nước biển, đôi mắt y đen bình tĩnh nhìn Sài Lập Tân, chỉ nhìn hắn.
Ánh mắt ấy dường như muốn nhìn đến vĩnh viễn, sánh cùng đất trời.
Sài Lập Tân có thể cảm giác được sức mạnh cánh tay Hứa Tấn Giang, xúc cảm mềm mại hơi lạnh môi y, sau đó Sài Lập Tân liền nhìn thấy từ sau lưng hắn từng dòng từng dòng khuếch tán, tản ra, máu tươi nhiều như cánh chim màu đỏ.
Sài Lập Tân trợn to mắt.
Đầu hắn cúp điện một giây. Sau đó hắn trở tay ôm Hứa Tấn Giang, bắt đầu liều lĩnh bơi lên trên mặt biển.
Xuồng cứu sinh nhanh chóng chèo tới phía bọn họ.
Mọi người ba chân bốn cẳng mang Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang vào xuồng cứu sinh.
– Anh ta bị thương rất nặng!
Diệp Nhiên lập tức kiểm tra thương thế Hứa Tấn Giang, kết quả phát hiện sau lưng vốn bị bỏng của hắn, từ phần eo đến vai bị cắt một vết thương dài lớn. Lúc này vết thương da tróc thịt bong máu chảy ồ ạt, thậm chí có thể thấy xương trắng.
– Chúng ta phải mau chóng đưa anh ta lên bờ, cứ mất máu như thế này, anh ta sẽ chết!
Ban đầu các loại thuốc công cụ chữa bệnh trong trực thăng đều bị ném bỏ hết, giờ trong tay Diệp Nhiên chỉ có một túi cấp cứu, mà mức nặng vết thương của Hứa Tấn Giang hiển nhiên không phải một túi cấp cứu giản dị có thể ứng phó được.
– Chúng ta cách đất liền gần nhất còn có bao xa?
Ôm đầu Hứa Tấn Giang, để y nằm nghiêng trên đùi mình cho Diệp Nhiên thuận tiện xử lý vết thương. Sài Lập Tân không dám lộn xộn, trong giọng lại mang đôi phần kích động.
Bên cạnh có người báo ra con số khiến hắn càng tâm thần không yên hơn.
Hắn rất ít vì chuyện gì mà hoảng, nhìn thấy vết thương dữ tợn sau lưng Hứa Tấn Giang, hắn lại không nhịn được lo lắng, cái cảm giác như con dao cắt thịt lại tới nữa.
M*.
Tên Hứa Tấn Giang ngu ngốc này!
Y biết rõ hắn có thể không ngừng lặp lại một ngày, làm chi cứu hắn? Ngược lại làm mình thành thế này! Y muốn cho hắn áy náy bất an sao? Tên khốn này, xem như cậu lợi hại.
Sài Lập Tân trong đầu rối bời.
Hắn không biết mình suy nghĩ cái gì, có lẽ chỉ là muốn dùng hỗn loạn không trật tự che dấu đáp án ngày càng rõ ràng. Tại sao Hứa Tấn Giang làm vậy, y vì ai mà làm như vậy, thật ra Sài Lập Tân biết rất rõ, hắn chỉ là sợ.
Khi một người sẵn lòng liều mạng cứu một người khác, như Hứa Tấn Giang nói vậy – y nguyện vì hắn mà chết. Sài Lập Tân biết, mình một khi suy nghĩ cẩn thận, liền thật sự không có đường để lui.
– Sài, Sài! Cậu thả ra chút, đừng ôm chặt như vậy!
Diệp Nhiên ở bên cạnh khuyên bảo, Sài Lập Tân lại làm ngơ, vẫn ôm Hứa Tấn Giang thật chặt, cô thật sợ Hứa Tấn Giang còn chưa đổ máu đến chết lại bởi vì hít thở không thông mà chết trước.
Thật sự không có cách, Diệp Nhiên cắn nhẹ môi giơ tay lên tát Sài Lập Tân một bàn tay.
Một cái tát nặng nề này cuối cùng kéo hồn Sài Lập Tân lại.
– Xem xem cậu giống cái gì? Hắn còn chưa có chết, cậu bày ra khuôn mặt này cho ai xem?!
Diệp Nhiên mắng làm Sài Lập Tân tỉnh.
Hắn trầm mặc không nói, đôi tay nắm chặt Hứa Tấn Giang không buông thả lỏng ra.
……
Cuối mặt biển, bầu trời đã ló ra màu trắng bạc, thời gian là 4h sáng.
Ở trên biển phiêu dạt gần một giờ, bọn Sài Lập Tân vẫn không thấy được bóng dáng đất liền.
Sau khi Diệp Nhiên thử, vết thương Hứa Tấn Giang tạm thời được xử lý nhưng máu vẫn chưa hoàn toàn ngừng lại. Dựa vào xuồng cứu sinh bọn họ dùng người chèo, tới bờ còn cần non nửa này mà Hứa Tấn Giang có lẽ không có nhiều thời gian như vậy.
Lại qua một giờ, 5h sáng mùa hè, trên mặt biển đã hoàn toàn sáng lên.
Có lẽ là trời không tuyệt đường người, một chiếc thuyền đánh cá phát hiện nhóm Sài Lập Tân.
Được cứu lên thuyền, biết trên thuyền đánh cá này thuộc công ty đánh cá chính quy có nguyên bộ phòng y tế, Sài Lập Tân quả thực không biết nên hình dung vui mừng trong lòng vào phút ấy như thế nào.
Diệp Nhiên lập tức bắt đầu tiến hành phẫu thuật khẩn cấp cho Hứa Tấn Giang, cả quá trình, Hứa Tấn Giang rõ ràng mất đi ý thức lại vẫn nắm chặt tay Sài Lập Tân, ai cũng không có thể tách bọn họ ra được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
6h05p sáng.
Bình thường tới lúc này, đối với Sài Lập Tân mà nói là tín hiệu nguy hiểm.
Lúc này hắn lại hoàn toàn không để ý đến.
Hơn hai mươi phút trôi qua.
Hiện giờ là 6h28 phút.
Rửa, cầm máu, bởi vì vết thương quá lớn nên Diệp Nhiên và bác sĩ trên thuyền dùng thời gian rất lâu để khâu lại. Đến cuối cùng, cô rốt cuộc thở một hơi dài nhẹ nhõm, cách khẩu trang nói với Sài Lập Tân cũng mặc đồ vô khuẩn:
– Sài, chúng ta đã khâu đại khái lại vết thương Hứa tiên sinh, sau đó phải tiếp tục truyền máu, nếu không có nhiễm trùng như vậy tình trạng liền ổn định. Nhưng tốt nhất vẫn mau chóng đưa Hứa tiên sinh đi bệnh viện tốt hơn.
Sài Lập Tân nghe vậy trái tim treo lơ lửng nửa ngày cuối cùng trở lại trong lòng.
Lúc này hắn mới nhớ tới vấn đề thời gian.
– Mấy giờ rồi?
Sài Lập Tân vừa muốn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, giây lát, cảm giác chóng mặt quen thuộc cùng với bóng tối trước mắt như đôi cánh ác ma bao phủ người hắn.
M*!
Thân thể ngã nhào về phía trước, trước khi Sài Lập Tân hoàn toàn mất ý thức, thoáng nhìn thấy tay hắn và Hứa Tấn Giang nắm nhau.
Hắn duy nhất có thể làm, chính là nắm chặt bàn tay ấy không thả ra.