Hứa Tấn Giang mặc y nguyên quần áo nằm thẳng trên giường, đôi mắt y nhắm nghiền, thần thái an tường như là chỉ ngủ vậy.
Mà Sài Lập Tân thì trần nửa người trên, chỉ mặc cái quần bò màu tro, đầu gối hơi cong, lưng dựa mép giường ngồi dưới đất. Hắn cứ thế không nhúc nhích, tựa như bức tượng đông cứng. Bởi vì cúi đầu, cả khuôn mặt hắn đều chìm trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt lúc này của hắn.
Hình thành trái ngược rõ ràng với sự im ắng quái dị này của bọn họ là xung quanh bừa bãi – quần áo, chăn, ra giường vứt khắp nơi, ly tủ đầu giường ngã đổ, nước vãi mặt đất, tranh trang trí trên tường lệch qua một bên, ngăn kéo có bị kéo ra, có bị lật đổ xuống đất.
Điều dưỡng Lý Mỹ Bình đẩy ra cửa phòng nhìn thấy chính là cảnh như vậy.
– Trời ơi!
Bà kinh ngạc thốt lên nhìn phòng thảm như bị bão quét qua hít một hơi lạnh.
Có lẽ là phụ nữ trời sinh nhạy bén và cẩn thận, sau đó, Lý Mỹ Bình liền nhanh chóng nhận ra được tình huống không đúng lắm.
Bà nhanh chóng vượt qua mớ bừa bãi này đi tới bên giường.
– Hứa tiên sinh? Hứa tiên sinh? – Lý Mỹ Bình thử dò hỏi.
Bà nhìn kỹ thì phát hiện sắc mặt Hứa Tấn Giang xám tro, ngực không thấy lên xuống, vươn tay dò xét thì phát hiện y đã không có hơi thở, ngay cả mạch đập cũng như có như không gần như không dò được, lúc này Lý Mỹ Bình hoàn toàn biến sắc.
– Rốt cuộc là sao thế này? Xảy ra chuyện gì?
Vừa lập tức làm hồi sức tim phổi cho Hứa Tấn Giang, Lý Mỹ Bình vừa quay đầu nhìn về phía Sài Lập Tân.
– Cậu Sài? Cậu Sài?
Mà Sài Lập Tân cúi đầu, vẫn như tảng đá không hề phản ứng.
Bộ dáng thờ ơ của hắn khiến khuôn mặt vốn hiền lành của Lý Mỹ Bình trở nên nghiêm khắc, ngay cả giọng nói cũng sắc bén lên…
– Sài Lập Tân, cậu làm cái gì vậy?!
Trước khi bà chạy tới, trong phòng chỉ có Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân, không có dấu vết xâm nhập. Giờ bọn họ một im lặng không lên tiếng, một nằm ở trên giường không có hơi thở, trên người hai người đều có vết thương nhỏ đánh nhau, điều này không khỏi làm người ta sinh nghi.
Trong tiếng chất vấn nghiêm khắc của Lý Mỹ Bình, Sài Lập Tân cúi đầu từ nãy giờ mới như rốt cuộc sống lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Mỹ Bình không đáp lại, mà là dùng một giọng nói và biểu tình xa lạ hỏi lại bà:
– Bà là ai?
Lý Mỹ Bình sửng sốt.
Ngay sau đó, bà kéo lớp da để ngụy trang như sống trên mặt ra, lộ ra gương mặt thật bên dưới làm người ta không dời mắt nổi.
– Nhìn cho rõ tôi là ai!
Sài Lập Tân ánh mắt lóe lóe, sau đó như sáng tỏ như tự giễu, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói:
– Hóa ra lại là cô, Diệp Nhiên.
Lần này cô ngụy trang còn thành công hơn lần trước, gần như không chê vào đâu được, ngay cả Sài Lập Tân cũng không phát hiện được.
Lý Mỹ Bình, a, hay phải nói là Diệp Nhiên cải trang thành thân phận này nheo mắt, ánh mắt cô sắc bén nhìn chằm chằm Sài Lập Tân không tha.
– Bởi vì tôi muốn tra nội tình Cyril nên đi theo gã đến Tiềm Long thành. Sau này Trần Trì báo tin nói cậu mất tích. Không bao lâu, Cyril và một nhóm lính của gã cũng đột nhiên mất tung tích, tất cả manh mối đều chỉ hướng Hứa gia. Tôi đợi mấy tháng, luôn đợi cơ hội cuối cùng rốt cuộc lấy thân phận điều dưỡng riêng đi vào Hứa gia, mãi đến khi đó tôi mới phát hiện bệnh nhân tôi cần chăm sóc là cậu.
Sài Lập Tân bốc hơi khỏi thế gian ba tháng, rồi hắn lại bị Hứa Tấn Giang tuyên bố với bên ngoài là đã chết. Khi nhìn thấy hắn nằm ở trên giường bệnh cả người đầy rẫy vết thương rơi vào hôn mê thì ngay cả Diệp Nhiên cũng thầm giật mình không nhỏ.
Cô ngừng một chút rồi truy hỏi Sài Lập Tân:
– Sài, giờ cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Sài Lập Tân giật khóe môi, giọng hắn khàn khàn vô cùng, ngay cả mở miệng nói chuyện hình như cũng rất khó khăn.
– Diệp Nhiên, là như cô nhìn thấy vậy, tôi… giết Hứa Tấn Giang… tôi giết y.
Hắn nên vui.
Trong ba tháng ấy, mỗi lần Sài Lập Tân bị tên khốn Hứa Tấn Giang này hành hạ đủ kiểu, hắn đều hận không thể nghiền xương y thành tro giết rồi mới hả giận. Lúc hắn hoàn toàn không biết, Hứa Tấn Giang làm những điều đó với hắn, vốn chết không đáng tiếc.
Rốt cuộc giờ Sài Lập Tân được như nguyện.
Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu.
Có thù báo thù, có oán báo oán.
Rõ ràng hắn nên thở phào một hơi thấy nhẹ nhõm.
Nhưng tình huống lại hoàn toàn trái lại. Cả người Sài Lập Tân như từ chỗ cao ngã xuống đáy cốc, tim, tay chân, giọng hắn đều trở nên thật nặng thật nặng. Nặng nề đến ngay cả mở miệng nói ra tên Hứa Tấn Giang như dùng hết sức lực suốt đời.
Tên khốn này, lại còn muốn mình tha thứ y? Y cho rằng làm sai, dùng mạng bồi đắp là có thể xong hết mọi chuyện? Mơ mộng Xuân Thu!
– Đồ khốn!
Nghe hắn nói, Diệp Nhiên nóng nảy.
– Sài Lập Tân, có phải cậu điên rồi không? Cậu biết rõ danh sách người nắm giữ quặng ở trong tay Hứa gia, người nắm tung tích danh sách trừ gia chủ đời trước Hứa gia chỉ có gia chủ đương nhiệm Hứa Tấn Giang!
Bỏ chuyện danh sách qua một bên, tôi không rõ giữa cậu và hắn rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, nhưng hơn nửa năm nay, mỗi ngày hắn chỉ ngủ ba bốn giờ, trừ việc bên ngoài ra toàn bộ thời gian đều lấy để chăm sóc cậu. Hợp tác với Trần Trì, Hứa gia hoàn toàn đối địch với mấy đại gia tộc khác trong thành, hắn càng đứng chịu mũi sào, đã gặp mấy lần ám sát phong ba.
Cho dù bị thương, mỗi lần hắn đều kiên trì về nơi này, ai khuyên cũng không nghe, chỉ có nhìn thấy cậu hắn mới yên tâm. Vết thương nhiễm trùng anh ta phát sốt đến sắp bốn mươi độ, trong hôn mê tôi còn nghe thấy hắn không ngừng gọi tên cậu… Sự quan tâm này tôi không làm giả được, cậu nên cho hắn một cơ hội!
Diệp Nhiên không hoàn toàn lý giải giữa hai người họ xảy ra ân oán khúc mắc gì, nếu cô biết được toàn bộ sự thật, có lẽ cô sẽ không chỉ trích Sài Lập Tân như vậy. Hiện giờ, cô chỉ dựa vào sự thật cô thấy được nói ra những lời này, làm ra phản ứng.
Hứa Tấn Giang người này, như trời sinh có ma tính nào đó.
Trong hơn nửa năm ở chung, y chăm sóc Sài Lập Tân chu đáo, ngay cả người mai phục bên cạnh y như Diệp Nhiên cũng nhịn không được đổi mới với y, vì y mà nói.
Vì thế Sài Lập Tân càng trầm mặc hơn.
Khi hắn tự mặc quần áo cho Hứa Tấn Giang thì phát hiện vết đạn trên người y, vết thương thật nhỏ trên hai cánh tay, cùng với vết quất đánh sau lưng. Trừ vết thương do súng gây ra, cái khác thấy thế nào cũng không liên quan gì tới ám sát, càng giống như là dấu vết ngày qua ngày, bị ngược đãi tạo ra.
Mà lấy quyền thế địa vị hiện giờ của Hứa Tấn Giang, trừ chính y thì có ai ăn gan hùm mật báo dám can đảm ngược đãi y?
Sài Lập Tân đột nhiên nghĩ đến, khi ở trên thuyền hàng của tên Cyril, Hứa Tấn Giang mất lý trí phát điên, liền tự từng làm bản thân mình đầy thương tích, y nói xin lỗi với mình sau đó lại mất đoạn ký ức đó.
Sau đó Sài Lập Tân vừa mở mắt liền phát hiện hắn từ ngày 12 tháng 8 một năm trước đến một năm sau.
Hắn khó nói rõ trong đó rốt cuộc có liên hệ gì. Trong tối tăm, mỗi một chuyện ngày 12 tháng 8 lặp lại xảy ra, bao gồm người hắn gặp, như đều có vô số liên hệ với “Hiện tại”.
Cho nên lúc này, đối mặt Diệp Nhiên chỉ trích, lòng Sài Lập Tân như mặt nước phẳng lặng.
Hắn không trách cô.
Sài Lập Tân tranh cường háo thắng, vĩnh viễn không chịu thua, ai cũng không thể làm hắn gãy mày khom lưng dường như hoàn toàn cắt rời với hắn bây giờ, biến thành hai người.
Từ đầu tới cuối, hắn không mở miệng phản bác, chỉ ở trong ánh mắt không đồng ý cuối cùng của Diệp Nhiên thấp giọng nói:
– Danh sách… tôi đã biết ở đâu. Là ở…
Sài Lập Tân kìm lòng không đậu nghĩ: Có phải Hứa Tấn Giang đã chuẩn bị muốn chết trong tay hắn lâu rồi? Cho nên ngay cả đường lui cũng trải xong xuôi hết cho hắn.
Danh sách quặng chỉ là một điều kiện, hay là nói cơ hội Sài Lập Tân thoát khỏi Cửu Thiên. Có lẽ rất nhiều người coi thứ này rất quan trọng, vì nó tranh đoạt đầu rơi máu chảy nhưng đối với Sài Lập mà nói, hắn chưa từng đặt nó ở vị trí hàng đầu, bây giờ càng vô cùng chán ghét.
Đem thông tin danh sách có thể đổi lấy tài phú địa vị vô số người tha thiết ước mơ nói cho Diệp Nhiên, Sài Lập Tân không chút nào luyến tiếc. Hắn chỉ lại ngước mắt, nhìn cô.
– Tôi đã nói hết cho cô những gì tôi biết.
Nói rồi lại nhìn phía Hứa Tấn Giang dù Diệp Nhiên có cấp cứu thế nào lại vẫn như ngủ.
– Diệp Nhiên, cô có thể cứu y chứ?
Diệp Nhiên thấy hắn nhẹ như mây gió, không khỏi tức giận đến nhíu mày.
– Tôi không phải thần tiên!
Sài Lập Tân như không thể hiểu Diệp Nhiên nói, cũng nhíu mày lại.
– Cô từng cho tôi dùng thuốc mới nhất Cửu Thiên nghiên cứu chế tạo, có thể ở trong thời gian ngắn chữa trị tăng cường chức năng cơ thể người, dùng nó không được sao?
– Tôi cho cậu dùng khi nào… – Giọng Diệp Nhiên vừa sợ vừa nghi.
– Sài, Nước mắt Thiên Sứ là thuốc mới khoa học kỹ thuật Cửu Thiên bí mật nghiên cứu phát minh, làm sao cậu biết được?
Đối với ngày 12 tháng 8 Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân từng bị Cyril bắt cóc thành công, rồi ở trên biển gặp nạn, Diệp Nhiên lúc này đương nhiên không hề ấn tượng. Đối với cô mà nói, đó hoàn toàn là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
– Đừng quan tâm làm sao tôi biết.
Sài Lập Tân lắc đầu, ngại giải thích thì rất phiền toái. – Có cơ hội tôi sẽ nói rõ cho cô.
Đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng Diệp Nhiên, làm người ta có ảo giác bị dã thú chăm chú nhìn kỳ vọng.
– Diệp Nhiên, coi như tôi xin cô, giờ cô có thể lập tức dùng thuốc cho y không?
Lần này, Diệp Nhiên vốn nghi ngờ không thôi càng giật mình hơn.
Ở trong đội ngũ của cô nhiều năm như vậy, Sài Lập Tân trầm mặc ít lời khi không có nhiệm vụ thì luôn độc lai độc vãng, chưa từng thấy hắn cầu xin ai, mà lúc này hắn lại vì người khác mà mở miệng xin cô.
Người hận không thể giết Hứa Tấn Giang là hắn, giờ người chịu cúi đầu vì Hứa Tấn Giang đến xin cô cứu y vẫn là hắn.
Cô thật sự là không hiểu nổi Sài Lập Tân.
Nhưng Diệp Nhiên vẫn lấy ra bình thuốc đậy kín và ống chích từ trong túi áo đồng phục, động tác nhanh nhẹn mà tiêm cho Hứa Tấn Giang một mũi.
Sài Lập Tân nhìn chằm chằm thuốc đi vào cơ thể Hứa Tấn Giang, hắn mới nhìn tay mình – trên ngón áp út tay trái hắn, hùng ưng màu bạc nhuộm máu vẫn đập cánh muốn bay. Hắn tháo nhẫn ra giao nó cho Diệp Nhiên.
– Hứa Tấn Giang giấu thuốc độc trong nhẫn, nhưng tôi không biết đó độc gì.
Duy nhất đáng mừng là, thuốc này phát tác tuy nhanh, độc tính lại không quá mạnh.
Diệp Nhiên nhận lấy, hơi nghiên cứu trong chốc lát, lắc đầu trả nhẫn lại cho Sài Lập Tân.
– Không có kiểm tra, khó nói đây là gì. Thuốc tôi tiêm cho y, cũng không biết rốt cuộc có thể được bao nhiêu tác dụng…
Nói rồi Diệp Nhiên bỏ đi bộ đồng phục bất tiện của cô, lộ ra cái áo may ô và và quần đùi da màu đen dáng người uyển chuyển.
Cô lại kiểm tra một chút tình trạng Hứa Tấn Giang, phát hiện không có gì thay đổi vì thế nói với Sài Lập Tân:
– Sài, nếu chúng ta đã biết được tung tích danh sách, giờ tốt nhất lập tức rút lui.
Không nghĩ tới Sài Lập Tân lại lắc đầu nói:
– Diệp Nhiên, tôi lại nhờ cô một việc. Cô có thể mang y cùng về tổng bộ không?
Hắn nhìn Hứa Tấn Giang, trên mặt không thấy vui buồn.
– Dù thuốc không có hiệu quả, ngành điều trị của Cửu Thiên nhất định có thể tìm ra cách giải độc cho y.
Diệp Nhiên lại lắp bắp kinh hãi.
– Sài, cậu đang nói đùa à? Nếu chúng ta mang theo Hứa Tấn Giang, có lẽ đi không ra cửa Hứa gia liền sẽ bị phát hiện. Đợi người Hứa gia phát hiện chúng ta muốn mang Hứa Tấn Giang đi thì cậu đoán bọn họ có thể tin chúng ta không mà nói? Huống chi…
Huống chi “Hung thủ” hại Hứa Tấn Giang biến thành như vầy, quả thật là Sài Lập Tân.
Một năm qua Tiềm Long thành thay đổi bất ngờ, toàn bộ Hứa gia bảo vệ nghiêm ngặt bất cứ lúc nào hơn trước kia nhiều, muốn thần không biết quỷ không hay mang một người hôn mê bất tỉnh đi, đặc biệt người này còn là gia chủ Hứa gia thì gần như là không thể nào.
Sài Lập Tân nở nụ cười.
– Tôi không nói là muốn đi với hai người.
– Ý cậu là…
Gật đầu, Sài Lập Tân nói tiếp: – Chúng ta tách ra đi, tôi phụ trách dẫn bảo vệ rời đi.
– Cậu điên rồi!
Diệp Nhiên không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt.
– Sài, cậu không biết Sọ Đỏ đã tiết lộ nhiệm vụ và thân phận cậu. Sau đó Hứa Tấn Giang giả dấu vết cậu chết, không ít người trên dưới Hứa gia vẫn không tin, bọn họ đều nghĩ cậu bởi vì thân phận bại lộ nên chạy trốn, nếu bọn họ bắt được cậu, cậu nghĩ tới hậu quả hay không? Khi đó không có Hứa Tấn Giang thứ hai sẽ đến cứu cậu!
– Tôi biết.
Giọng Sài Lập Tân vẫn bình thản như trước.
Diệp Nhiên cảnh cáo, Hứa Tấn Giang đã từng nói với hắn. Chuyện của hắn, cái nhìn trên dưới Hứa gia hình như chia thành hai phái, trừ Vương Phú Quý và Vương Nhuệ nhớ chút tình cũ, phái khác liền không thân mật khách khí như vậy. Từ xưa đến nay, đối đãi “Phản đồ”, vô luận tổ chức hay cá nhân, đều là thái độ như nhau.
– Diệp Nhiên, cô không cần lo.
Dù hắn nói vậy, Diệp Nhiên cũng không tin.
Dưới cái nhìn của cô, hành vi của Sài Lập Tân không thể nghi ngờ là đang tự sát. Nhưng biểu tình hắn lại đang nói cho Diệp Nhiên, hắn đã hạ quyết tâm, ai khuyên cũng vô dụng.
– Tôi sẽ cẩn thận, những người đó sẽ không tóm được tôi.
Sài Lập Tân vẫn biểu cảm không mặn không nhạt, hắn lảo đảo đứng dậy tìm bộ quần áo mặc vào. Quay đầu nhìn Hứa Tấn Giang cái cuối cùng hắn mới quay đầu nói với Diệp Nhiên:
– Nếu cậu ta tỉnh, bảo cậu ta đừng tìm tôi, cô nói cho cậu ta, nếu cậu còn muốn chết, tôi mãi mãi không tha thứ cho cậu. Coi như Sài Lập Tân chưa bao giờ quen biết người tên Hứa Tấn Giang, bảo cậu ta muốn chết thỉ chết xa một chút!
– Sài, cậu đây là…
Đối với Sài Lập Tân, Diệp Nhiên hết chỗ nói rồi.
Có lẽ Hứa Tấn Giang làm chuyện sai lớn, tình trạng y bây giờ chỉ cách cái chết một sợi tơ. Mà Sài Lập Tân đã chịu liều mạng đi cứu y lại vẫn không chịu mềm giọng tha thứ.
Người có mắt đều có thể nhìn ra chấp niệm không giống bình thường của Hứa Tấn Giang đối với Sài Lập Tân. Mà Sài Lập Tân biểu hiện bên ngoài, cũng không phải thờ ơ. Nhưng yêu cầu bây giờ của hắn, chắc chắn đẩy Hứa Tấn Giang vào một lốc xoáy càng sâu càng lớn hơn nữa.
Hắn muốn Hứa Tấn Giang sống, để lại chút hi vọng nhỏ bé xa vời vợi.
Hay có lẽ hơn là, Hứa Tấn Giang hoàn toàn không được hắn khoan dung tha thứ.
Thật không rõ nên nói Sài Lập Tân là yêu Hứa Tấn Giang hay hận y đây.