Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 48



Sấm vang chớp giật, mưa càng lúc càng to, quả thực như chọc ông trời cái lỗ thủng.

Hai bên đường, người qua đường thần sắc vội vàng.

Phát thanh trạm tàu điện ngầm nhắc nhở 6h40p tàu sắp tới trạm.

Trong một đống người đi đường bung dù tuôn ào đến cửa tàu điện ngầm, đầy người chán nản thì Sài Lập Tân không mang bất cứ đồ che mưa nào cực kỳ chói mắt.

Hắn như con thuyền cô độc ngược dòng mà đi, đám đông màu đen thấy hắn tách ra hai bên rồi lại hòa thành một phía sau hắn. Với kẻ vô gia cư trên người bẩn thỉu, đi đường lảo đảo chậm chạp này, cho dù sáng sớm đi làm vào giờ cao điểm mọi người đều ngại tránh không kịp.

Mà Sài Lập Tân lúc này, không chút để ý những người này nghĩ hắn thế nào.

Hắn lang thang khắp nơi trên phố thành thị, trong đầu đống hỗn loạn.

Nơi này hẳn là Tiềm Long thành hắn sống từ nhỏ đến lớn rất nhiều năm. Nhưng quen thuộc rất nhiều, thành thị này lại lộ ra cảm giác xa lạ khắp nơi. Hai bên đường cao ốc san sát, tòa nhà tường mặt kính, trên biển quảng cáo to lớn chuyển động phát quảng cáo các kiểu hàng hóa, trong đó có vài thứ chưa bao giờ xuất hiện ở trong trí nhớ Sài Lập Tân.

Tất cả có vẻ hoang đường thế đấy.

Ban đầu dù thế nào Sài Lập Tân cũng không chịu tin tưởng.

Mãi cho đến vừa rồi, từ trên bảng trạm chuyến tàu điện ngầm nhìn thấy thời gian làm một chút may mắn còn giữ trong lòng Sài Lập Tân hoàn toàn rõ ràng tình cảnh của mình – lần này, hắn nhoáng cái đã vượt qua nhiều năm, đi tới ngày 12 tháng 8 mười năm sau.

M*.

Khó khăn thoát ra Hứa gia, đến trước khi hắn hoàn toàn mất ý thức, mỗi một màn đều vô cùng rõ ràng, rành rành trước mắt, tựa như chuyện xảy ra mới đây… Không, trên thực tế, con m* nó chính là chuyện vừa mới xảy ra!

Dưới tình trạng vết thương nặng như vậy, Sài Lập Tân không biết mình rốt cuộc làm thế nào sống sót.

Hắn cảm giác chỉ là chợp mắt một lát, vừa mở mắt liền hắn m* nó “vèo” một phát đến mười năm sau! Trong thời gian chín năm biến mất này, trong đầu hắn không có bất cứ ấn tượng gì.

Sài Lập Tân không tin tà.

Hắn xốc lên quần áo, chân trái và bụng hắn còn để lại vết sẹo do súng gây ra lúc ấy. Chẳng qua vết thương phút chốc còn đang chảy máu không ngừng giờ Sài Lập Tân sờ lên đã biến thành vết sẹo cũ lâu năm cảm giác hơi sần sùi.

Tuy là còn sống nhưng vết thương của hắn hiển nhiên không được xử lý tốt. Bởi vì chân trái bị thương, giờ hắn có thể gắng gượng đi nhưng không thể nào chạy nhanh bay nhảy được.

Mà mặt mày hắn bây giờ, Sài Lập Tân càng không thể tin được, mấy năm nay hắn đã gặp phải cái gì.

Hắn không khỏi nghĩ đến cái ngày 12 tháng 8 đầu tiên hắn bắt đầu lặp lại, mỗi một ngày, gần chung cư giá rẻ hắn thuê, đi qua một con phố dài, ở góc rẽ nhất định sẽ gặp kẻ vô gia cư cuộn mình ở góc tường.

Hắn từng vô số lần tự dưng cảm giác quen thuộc nhưng không hề nghĩ đến, người đó chính là hắn.

Sao hắn lại không nhận ra “mình”?

Trong sâu thẳm, như vẫn có sức mạnh nào đó hạn chế hắn. Làm Sài Lập Tân vô cùng để ý nhưng từ đầu đến cuối không thể bước vào thêm bước nữa. Giống như cách một bể cá thủy tinh, nhìn đến thế giới hơi hơi vặn vẹo mà bóp méo khác, mà người đối diện bể cá, là hắn cũng không phải hắn. Chỉ có đôi chút cảm giác giống như đã từng quen biết quanh quẩn ở trong lòng Sài Lập Tân.

Trong nhiều thứ Tư ngày 12 tháng 8 trước đây, mỗi lần Sài Lập Tân đi qua, thậm chí quan sát hắn, một cái “tôi” khác cũng không bất cứ phản ứng.

Trên thực tế, bọn họ chưa bao giờ bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao tiếp.

……

Sài Lập Tân đội mưa tiếp tục đi về phía trước.

Trong đầu hắn như bị nhét vào đống tơ vò, nghĩ mãi không ra về tình huống kỳ lạ hỗn loạn này, hắn càng bức thiết muốn làm cho rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, thế giới này con m* nó rốt cuộc là làm sao?!

Tại sao vào mười năm trước trên đường hắn lại thấy được bản thân mình mười năm sau? Tại sao giờ hắn lại xuất hiện ở đây?

Thời gian mười năm, diện mạo thành thị này đã có rất nhiều thay đổi, rất nhiều nơi đều không còn là hình dáng trong trí nhớ Sài Lập Tân. Hiện tại, Sài Lập Tân như con ruồi không đầu chỉ có thể dựa vào hình ảnh ngẫu nhiên chợt lóe trong đầu tìm kiếm con đường chính xác.

Hình ảnh không trọn vẹn rách nát, có cảm giác xa lạ kỳ dị quái đản.

Dù vậy, trong lòng Sài Lập Tân cũng biết, từng chút từng chút ký ức lẻ tẻ này, hẳn đều thuộc về mình mười năm sau. Lúc này, hắn như thành người đứng xem, lấy một thị giác bình tĩnh quan sát cuộc đời của một “tôi” khác.

Ký ức thỉnh thoảng thoáng hiện, giống một bộ phim dở tệ bị cắt xén lung tung, đầy các cảnh vụn vặt đơn điệu không ý nghĩa. Đường phố lặp lại, những gương mặt khác nhau, có khi là thùng rác, có khi là góc đường tối mò nào đó, chỉ có cảm giác đói khát, rét lạnh, đau đớn vẫn như bóng với hình.

M* nó!

Sài Lập Tân nghĩ không ra, sao mình lại thành ra thế này?

……

Mưa to như trút nước. Sài Lập Tân cả người ướt đẫm, bị mưa xối lâu, mặc dù là vào hè nhưng vết thương cũ chân trái Sài Lập Tân vẫn bắt đầu âm ỉ đau nhức, mỗi đi một bước đều rất vất vả.

May mà hắn rốt cuộc đến mục đích.

Công viên trước mắt này, nhiều lần xuất hiện trong đầu Sài Lập Tân.

Tuy đã qua mười năm, hoàn cảnh xung quanh thay đổi hoàn toàn, Sài Lập Tân vẫn nhận ra nơi này chính là khu phố hắn từng sinh sống nhiều năm trước.

Đáng tiếc, giờ nơi này đã hoàn toàn thay đổi.

Dưới màn trời xám xịt, mưa to như cọ rửa sạch sẽ dấu vết đi lại, những thứ Sài Lập Tân từng quen thuộc tất cả đều biến mất không còn nữa.

Giờ trước mắt hắn chỉ có một vùng xanh biếc đậm nhạt không đồng nhất.

Lá cây bị hạt mưa đập vang lộp bộp, cánh hoa tường vi màu trắng điêu tàn, dưới nước mưa từng lần từng lần cọ rửa, mùi hương thoảng như có như không.

Sài Lập Tân đi theo con đường lát đá màu xanh, hai bên cỏ cây um tùm, đáng tiếc dù là chung cư ngày xưa hắn ở hay tiệm bán đồ sáng mỗi ngày hắn tới đều không còn tồn tại nữa.

Sâu trong công viên dưới cái hành lang nào đó.

Bởi vì vị trí hẻo lánh, đừng nói mưa to, dù là thời tiết tốt nơi này cũng ít có người sẽ ghé thăm, cũng tiện cho vài kẻ vô gia cư không nhà để về và ăn mày.

Sài Lập Tân trầm mặc nhìn một vòng, xác định nơi này chính là nơi hắn nương thân.

Sài Lập Tân đứng sững bất động, cả người lại đang nhỏ nước, trong hành lang có mấy kẻ vô gia cư nhìn hắn một cái, lập tức thấy nhưng không thể trách chuyển tầm mắt qua nơi khác.

Sài Lập Tân không nhìn những người này, ánh mắt hắn ném về phía chỗ trống duy nhất, dùng giấy các tông qua loa bọc một vòng, tám phần đó chính là chỗ hắn ngủ nghỉ.

Hành lang chia hai bên phải trái, Sài Lập Tân chiếm chính là một phía trong đó. Vị trí rất tệ, mưa đã làm giấy các tông ướt nhẹp một nửa, có thể suy ra, cứ ở chỗ đó, gió thổi, dầm mưa dãi nắng mấy thứ đó đều không thể tránh được.

Sài Lập Tân biết, cho dù ở trong những người không nhà để về này, cũng chia cao thấp trên dưới, càng là tầng dưới chót, luật rừng càng trắng ra trần trụi. Kẻ thân thể khoẻ mạnh cuối cùng sẽ chiếm vị trí tốt nhất, mà mấy kẻ yếu thường thường ngay cả nơi ngủ nghỉ cũng chỉ có thể chọn còn thừa của người khác.

Nhưng vào lúc này, có mấy bóng người xuất hiện ở dưới hành lang.

Mấy tên này tuổi không lớn, ước chừng khoảng hai mươi, ăn bận như côn đồ, khắp nơi trên người xăm hình vừa thấy liền không phải thứ tốt.

Bọn họ vừa đến liền la hét, mấy kẻ vô gia cư xung quanh bị bọn họ xô đẩy qua một bên, sau đó mấy tên côn đồ thấp kém này che mũi, hùng hùng hổ hổ bắt đầu cướp đoạt giấy các tông ruột bông và quần áo bẩn của những kẻ vô gia cư dựng lên ổ.

Một vài kẻ vô gia cư không muốn, định phản kháng lập tức bị đánh không còn câu sau.

Cá lớn nuốt cá bé, một vòng móc một vòng, đây chính là cái gọi chuỗi thực vật.

Sài Lập Tân lãnh đạm thoáng nhìn lập tức xoay qua, bắt đầu cởi quần áo ướt đẫm trên người, vắt khô nước.

Vắt xong quần áo, Sài Lập Tân ngồi xuống, lục lọi từ trong ổ đống giấy các tông bẩn loạn. Hắn lục ra cái áo, áo bẩn đến nhìn không ra màu sắc ban đầu, tuy coi như là khô ráo nhưng cái thơm đến mất hồn này xộc làm Sài Lập Tân xua tay, nghĩ nghĩ, hắn mặc vào cái áo ướt đẫm ban đầu.

Tuy không thoải mái lắm, nhưng ít ra bị mưa rửa sạch, áo này đã không còn thối như trước nữa.

– Ê!

Lúc Sài Lập Tân thay quần áo, từ sau lưng hắn truyền đến tiếng không khách sáo, ngay sau đó, mắt cá chân trái hắn bị người đá một cái.

Quay đầu lại, Sài Lập Tân thấy tên côn đồ to nhất trong mấy tên côn đồ đeo khoen mũi, lông mày môi kim loại đã đi đến hắn, đang từ trên cao nhìn xuống, mặt đầy vẻ không có tốt nheo mắt nhìn hắn.

– Ê Què, biết điều mau đưa thứ đáng giá ra đây! Bằng không bọn anh đánh què chân còn lại mày có tin không? – Tên đeo khuyên hung dữ nói.

Một đồng bọn bên hắn, tên gầy mặc áo xanh đi tới. Nó lấm la lấm lét, lấy cùi chỏ thúc nhẹ tên đeo khuyên, quái gở nói:

– To Con, mày nói nhảm với thằng chả làm gì, đó là một thằng ngốc!

– Con Chuột, m* nó mày tránh qua một bên cho tao!

To con lớn tiếng, trên mặt dữ tợn giật giật, một đống khoen mũi môi cũng run theo.

– M* mày nghĩ tao không biết? Tao chính là nhìn thằng này không vừa mắt…

Hiển nhiên những tên này không phải lần đầu tiên làm chuyện thiếu đạo đức thế này.

Càng làm cho Sài Lập Tân để ý là tin tức lộ ra trong lời bọn hắn.

– M* mày nãy là ánh mắt gì?

Phát hiện Sài Lập Tân đang nhìn hắn, cái liếc nhìn khiến trong lòng To Con run một trận. Phản ứng lại, hắn thẹn quá thành giận, vung nắm đấm làm bộ uy hiếp.

Sài Lập Tân không nói tiếng nào, yên lặng đứng lên.

Hắn gầy vô cùng, nhưng chiều cao so với đối phương tứ chi phát đạt, dáng người khỏe mạnh còn cao hơn nửa cái đầu.

Râu tóc hỗn độn rối bù che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Sài Lập Tân, ánh mắt hắn lại không hề thấy đần độn, đuôi mắt mảnh dài hơi nhướn khiến ánh mắt hắn chói lọi như hai khoái đao đâm thẳng tim người.

To Con không kiềm được lui về phía sau một bước.

Hai người giằng co cũng đưa tới ánh mắt mấy tên côn đồ khác.

– M* mày nhìn cái gì mà nhìn! Bố mày giết mày!

Có lẽ là cảm thấy đang mất mặt trước mặt đồng bọn, To Con ngoài mạnh trong yếu lui một bước rồi chửi bậy vung nắm đấm xông tới Sài Lập Tân.

Sài Lập Tân chỉ hơi nghiêng người liền tránh được nắm đấm đối phương vung đến.

Mà To Con nhào tới đánh hắn không kịp thu thế, tiếp tục như con bò tót nhào tới màn mưa bên ngoài hành lang. Bởi vì bậc thang rất trơn, dưới chân hắn không vững giống con chim cút mù đập cánh chúi đầu chới với ngã chổng vó.

– Phụt!

Bởi vì tư thế thật sự rất buồn cười, trong kẻ vô gia cư bị đuổi qua một bên hành lang có người nhịn không được cười ra tiếng.

Mà bên kia, tên côn đồ biệt hiệu “Con Chuột” và mấy tên đồng bọn khác nhìn sững sờ. Một lúc sau bọn họ mới phản ứng lại.

– Đ*! Anh em, lên! Cùng đánh chết nó!!

Mấy tên côn đồ hạ cấp la hét, vứt bỏ thứ trong tay, có tên rút luôn ra dao con dao găm không có tổ chức nhào tới Sài Lập Tân.

Nếu bàn về đánh nhau đầu đường, Sài Lập Tân chính là ông tổ của đám côn đồ này.

Cho bây giờ hắn đi đứng không tiện, thân thủ xa xa không bằng trước nhưng mỗi một cái bắp thịt rung động thu phóng, vận dụng các bộ vị tay, chân, thân thể người hầu như là khắc vào trong xương Sài Lập Tân.

Không mấy phút, năm sáu tên côn đồ bị hắn đánh nằm dưới chân, trong hành lang không tính rộng rãi, người nằm ngổn ngang khắp mặt đất. Đám này tuổi không lớn, nít ranh làm ác làm dữ rốt cuộc gặm được cục xương cứng, lúc này đều một đống nước mắt nước mũi kêu cha gọi mẹ.

Sài Lập Tân thở hổn hển hai hơi, thả đều hô hấp chỉ nói một chữ –

– Cút.

Có lẽ là lâu lắm không mở miệng, cổ họng hắn khàn ồ ồ không thể tả còn nặng hơn trước kia.

Mấy tên côn đồ đều bị Sài Lập Tân đánh sợ hãi.

Vừa nghe thấy bảo bọn họ cút, cũng không rên rỉ lập tức nhanh nhẹn bò dậy, chạy quả thực còn nhanh hơn thỏ.

– Mày chờ đó.

Sài Lập Tân duỗi chân, đạp “Con Chuột” đang muốn chạy đi.

Tên lấm la lấm lét này, vừa rồi hét to dũng mãnh hơn ai hết nhưng lại luôn trốn ở phía sau đồng bọn nó. Nắm đấm Sài Lập Tân đến trước mặt nó, còn chưa đụng tới nửa sợi lông, nó liền kêu rung trời tự ngã trước.

Sài Lập Tân muốn hỏi gì, tên này ắt là người tốt nhất.

Mặt “Con Chuột” gầy không còn thịt mấy nhăn lại, tiếng vô cùng thê thảm bi thiết:

– Đại ca, anh hùng, ông nội, con gọi ông ông nội còn không được sao? Là con có mắt như mù, đụng phải ông, con trên có mẹ già tám mươi dưới có con tám tuổi phải chăm sóc, coi như ông thương xót tội nghiệp con, xin thương xót, coi con thành cái rắm thả đi mà!

Sài Lập Tân ánh mắt lạnh lùng, nghe gã nói vớ vẩn.

Lúc này, có mấy kẻ vô gia cư gan lớn đi tới, dừng lại ở chỗ Sài Lập Tân hơn hai ba mét, sau đó châu đầu ghé tai khe khẽ thì thầm.

Đối tượng bọn họ bàn tán hiển nhiên là hắn.

Sài Lập Tân thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía “Con Chuột” dưới chân, hắn cúi lưng vươn tay đập gáy “Con Chuột” một bàn tay, cuối cùng làm tên này ngừng khóc lóc ỉ ôi.

– Nói, mày nhà ai?

Sài Lập Tân nói chuyện hao sức, hắn liền ngồi xuống đất.

“Con Chuột” mặt vẻ tùy thời khóc cho ông xem nghe được sửng sốt, con mắt nó chuyển chuyển, nhanh chóng đứng lên khoanh chân ngồi bên cạnh Sài Lập Tân, ánh mắt nhỏ mà tụ quang quan sát hắn, bên trong lộ ra chút giảo hoạt.

– Đại ca, em không rõ… Ai da!

Sài Lập Tân chẳng muốn phí lời, lại cho nó một bàn tay.

– Cao gia? Hay là Tưởng gia? – Không nhẹ không nặng cảnh cáo rồi hắn lại hỏi.

“Con Chuột” bị quạt chúi người một cái suýt nữa lại ngã xuống đất. Nó nhe răng nhếch miệng, sờ sờ cái gáy sắp não chấn động không dám giả ngu nữa:

– Hàiz, giờ nào còn Cao gia Tưởng gia gì nữa, đều bị Hứa gia thu thập sạch sẽ từ lâu! Giờ Tiềm Long thành này, là của mình Hứa gia…

Nói đến đây, “Con Chuột” liếc Sài Lập Tân một cái, nghi hoặc hỏii:

– Đây là chuyện người trong thành đều biết, đại ca, anh hỏi mấy cái này làm gì?

“Con Chuột” chỉ cho là ngày xưa Sài Lập Tân luôn giả ngu, nó sẽ không nghĩ đến Sài Lập Tân là không rõ ràng không biết tình hình này thật.

Nó nói làm Sài Lập Tân rơi vào trầm mặc.

Qua một hồi, giọng hắn khàn khàn hỏi:

– Hứa Tấn Giang… y còn sống?

Nó trừng cặp mắt nhỏ, “Con Chuột” vội gật đầu.

– Đó là đương nhiên, Hứa Tấn… – Suýt tí nữa nó cắn lưỡi mình, vội sửa lời.

– Gia chủ đương nhiệm Hứa gia tính tình cổ quái, hắn giao quyền to trong tay cho thân tín của hắn, bình thường ít giao du với bên ngoài, quanh năm dấu mặt nhưng vừa lộ mặt liền có người gặp họa! Một họ hàng bà con của em trực ban Hứa gia nói, buổi tối không ai dám tới gần nơi hắn ở, có người không cẩn thận thấy bóng hắn buổi tối, nghe nói hai mắt biến thành màu đỏ, tóc trắng như tuyết, móng tay dài như vuốt thú hoang, chuyên bắt người ăn! Còn có người nói hắn thật ra đã điên rồi…

“Con Chuột” lẩm bẩm không căng thẳng quá với Sài Lập Tân nữa.

Nghe nó miêu tả Hứa Tấn Giang thành truyền thuyết đô thị đáng sợ nào đó, Sài Lập Tân dở khóc dở cười.

Thấy Sài Lập Tân không cho là đúng, “Con Chuột” lại đảo mắt, có chút thấm thía vỗ vỗ vai hắn nói:

– Đại ca, em biết anh rất lợi hại. Nhưng đi ra ngoài tốt nhất đừng gọi cả tên họ người đó, tai mắt gia chủ Hứa gia nhanh nhạy, cái gì gió thổi cỏ lay cũng không thể gạt được hắn. Hắn lại vui giận thất thường, người mạo phạm hắn cũng dễ ăn! Aiz nói đến cùng, anh không thể chọc một kẻ điên…

– Cậu ta không phải kẻ điên. – Giọng Sài Lập Tân lạnh lẽo cứng rắn.

Tuy Hứa Tấn Giang có điên thật, nhưng từ trong miệng người khác nghe được nhận xét, Sài Lập Tân vẫn là không thoải mái.

Hắn vẫn không định tha thứ cho Hứa Tấn Giang, nhưng biết y còn sống không tệ, không biết vì sao, đầu óc lộn xộn của Sài Lập Tân bỗng bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Con Chuột” như quen thuộc lắm, nó không cho là đúng bĩu môi lẩm bẩm:

– Nếu không điên, sao hắn lại treo thưởng giá cao một người đã chết gần mười năm…

– Mày nói cái gì? – Sài Lập Tân nghe vậy không khỏi để ý.

Mấy kẻ vô gia cư bàng quan ở bên cạnh lúc này cũng đánh bạo xúm lại, không đợi “Con Chuột” trả lời bọn họ liền tui một lời ông một câu, oán giận hay nhắc nhở cho Sài Lập Tân.

– Hắn còn mua đất xây dựng cái này, san bằng tất cả cao ốc, nhà ở tháo dỡ hết chỉ xây cái công viên.

– Giữa công viên còn có mộ chôn người chết kia, buổi tối sẽ gặp ma, trăm ngàn không thể đi!

– Tôi vốn còn đang ở nhà giá rẻ, không nghĩ tới con vợ mang tiền bồi thường cho cả hai chạy với thằng khác, sau này chỉ có thể ngủ đầu đường xó bụi.

– Còn nữa còn nữa…

Sài Lập Tân càng nghe càng đau đầu.

Toàn cái gì đâu.

Lúc này, một kẻ vô gia cư lớn tuổi nhất, râu tóc đi tới giơ tay bảo những người khác im lặng trước, sau đó, lão nhìn Sài Lập Tân thật kỹ, gật đầu nói:

– Xem ra đầu óc cậu minh mẫn rồi. Lão họ Chu, người nơi này đều gọi tôi lão Chu, năm đó là lão ở bờ sông đào vỏ trai, nhìn cả người cậu là máu tự dưng thấy không đành lòng nên nhặt cậu về đây.

Nhiều năm ở đầu đường thành thị màn trời chiếu đất, lão Chu cũng coi như thấy hết trải qua tình người ấm lạnh, lão phát hiện Sài Lập Tân bị thương do súng gây ra, đương nhiên không dám đưa hắn đi bệnh viện. Lão chỉ là kẻ vô gia cư, trên người Sài Lập Tân cũng không xu dính túi, lão Chu có thể làm cũng chỉ là giúp hắn cầm máu, dùng chất kháng sinh phòng ngừa nhiễm trùng sau đó tất cả mặc cho số phận.

Có lẽ là Sài Lập Tân mệnh cứng, bị thương nặng như vậy lại bị hắn chống đỡ được đến giờ.

– Không nghĩ tới cậu tỉnh rồi không nhớ rõ gì cả, không biết mình họ tên gì, lúc ấy trên người cậu cũng không có thứ gì có thể chứng minh thân phận cậu.

– Lão không còn cách nào khác, đành để cậu theo lão, chỉ là…

Lão Chu khó xử nhìn Sài Lập Tân một cái, thở dài tiếp tục nói.

– Chỉ là lúc cậu không tỉnh táo, người khác nói cậu không nghe hiểu nửa câu, thường thường một mình chạy không thấy tăm hơi.

Từ thần thái lão Chu, Sài Lập Tân hiểu lão đã cố gắng nói uyển chuyển.

Gật đầu, Sài Lập Tân giọng khàn khàn, chữ chữ ngắn gọn: – Đa tạ.

Thế giới này rất lạnh lẽo, nhưng cũng không ít người lòng mang chút thiện niệm như lão Chu.

Sài Lập Tân sẽ không cái trò khóc rống chảy nước mắt, mang ơn đội nghĩa. Đối với ân tình người khác, hắn ghi nhớ trong lòng, sẽ có một ngày tìm cơ hội báo đáp.

Lão Chu nhìn hắn hoàn toàn tỉnh táo, lão lại thở dài một tiếng nói:

– Đừng cảm ơn lão, lão không giúp được cậu cái gì, mấy năm nay cậu cũng không dễ dàng.

Nói xong, lão lại nhìn về phía đôi mắt tỏa sáng sắc bén của Sài Lập Tân, khuyên:

– Nghe lão một câu, nếu năm đó cậu có ân oán liên quan tới Hứa gia, nay đã qua nhiều năm như vậy, trăm ngàn đừng trêu chọc bọn họ nữa! Có câu thằng này nói không sai…

Lão Chu chỉ chỉ “Con Chuột” bên cạnh Sài Lập Tân, vẻ mặt có chút nặng nề nghiêm túc.

– Kẻ chọc gia chủ Hứa gia, không hề có kết quả tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.