Đại sảnh tầng một, dòng người đông đúc lúc này đã dần tản đi.
Ánh đèn mờ tối, ồn ào náo loạn mê say bị cồn và tiếng nhạc làm nền như đi vào thế giới giác cũng dần lắng lại. Trong sàn nhảy vốn người người nhốn nháo đã trống rỗng, chỉ có đèn khảm dưới đất chiếu sáng tỏa ra ánh sáng màu trân châu yếu ớt.
” Đại Lưu, sàn chỗ này tôi xử lý xong rồi, không có gì khác thường. Bên cậu thế nào? “
Trong club, nhân viên an ninh mỗi người phụ trách khu vực vừa tuần tra vừa báo tình huống qua bộ đàm.
” Tầng năm mọi thứ bình thường. “
Vừa báo xong Lưu Đại Chí đột nhiên cảm giác được gì đó, hắn cảnh giác quay đầu lại nhưng phía sau trừ một cái hành lang dài và cửa phòng làm việc phía cuối của boss ra, không có nửa bóng người.
– Đại Chí, cậu nhìn cái gì vậy? – Đồng nghiệp bên cạnh hắn lấy cùi chỏ thúc hắn.
Lưu Đại Chí vung tay, biểu tình từ nghi hoặc dần thả lỏng lại.
– Không có gì, là tôi đa nghi quá thôi.
– Haiz, cậu cứ thích căng thẳng!
– Gần đây không an bình, boss phái người tìm gần ba tháng cũng không có tin tức anh Lập Tân. Còn nữa, người chúng ta mấy lần thấy có người của Cao lão Tam lảng vảng gần đây, cẩn thận chút cũng tốt.
Lưu Đại Chí mặt vuông vức luôn cho người ta cảm giác hơi cứng nhắc.
Club chưa từng xảy ra hỗin loạn gì lớn, dù sao có cây đại thụ Hứa gia chống lưng, không có tên đui mù nào dám tới cửa đập bãi. Không biết sao, đêm nay Lưu Đại Chí luôn có chút tâm thần không yên.
Sau khi hắn xuất ngũ từ bộ đội, qua người giới thiệu đến “Mê Dạ” làm an ninh đã được hai năm.
Trong thời gian đó, hắn vẫn ở dưới tay Sài Lập Tân, nhưng Sài Lập Tân có lẽ không có bao nhiêu ấn tượng với hắn, dù sao trong club này không tính part time, chỉ có tên có họ, nhân viên ký kết hợp đồng chính thức đã có những trăm người.
Mà Sài Lập Tân người này, nói thế nào nhỉ, anh ta độc lai độc vãng, dường như cái gì cũng không để bụng, không để vào mắt, dù cho trước mặt boss ở phía sau màn – Thái tử gia Hứa gia, anh ta cũng nói trở mặt là trở mặt, ngông cuồng cực kỳ.
Lưu Đại Chí từng nghe một vài tin đồn, nghe nói hai người họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm đương nhiên khỏi phải nói.
Lưu Đại Chí cảm thấy Sài Lập Tân người này quá đơn độc, trong lòng từng hơi chướng mắt. Mãi đến có một lần, nhân vật nào đó bọn họ không dám dễ dàng đắc tội chơi ma túy trong phòng làm náo loạn, lúc ấy chỉ có Sài Lập Tân đứng ra một mình anh ta giải quyết bốn vệ sĩ riêng được huấn luyện chuyên nghiệp ở cửa, cứu tiểu thư* kêu cứu bên trong ra.
*gái gọi
Cuối cùng chuyện đó giải quyết kết thúc như thế nào, người bình thường như Lưu Đại Chí không rõ lắm. Hắn chỉ biết là, từ đó về sau ấn tượng của hắn đối với Sài Lập Tân liền hoàn toàn thay đổi. Sài Lập Tân lúc ấy cái tài lấy một chọi bốn làm Lưu Đại Chí rõ, người này quả thật có tư cách cuồng ngạo.
Mà nay, Sài Lập Tân đã mất tích gần ba tháng.
Tuy mỗi ngày đều ngầm có tin đồn, Lưu Đại Chí lại không tin Sài Lập Tân sẽ vì tiền hay gì đó làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, hắn trực giác đối phương không phải người như vậy.
– Được rồi được rồi.
Nghe hắn nói, người cùng tuần tra bên cạnh Lưu Đại Chí vỗ vai hắn định dịu đi không khí.
– Việc này tự có người bên trên nhìn, cũng không phải chúng ta lo được. Bọn mình mau làm xong kết thúc công việc, đợi lát nữa gọi bọn lão Trương, cùng đi uống một chén? Nghe nói bên Nam Môn mới mở một tiệm xiên nướng hương vị không tệ, tôi mời!
– Đi.
Lưu Đại Chí ở một mình, từ lâu quen việc sống ngày đêm đảo lộn, cuối cùng mắt hắn nhìn văn phòng Hứa Tấn Giang đóng chặt cửa, gật đầu không từ chối.
Hai người vừa nói vừa đi, bóng dáng càng lúc càng xa.
Trong hành lang, thảm trải sàn màu vàng Champagne trải thẳng dài tới phía trước, tiếng nói chuyện và tiếng bước chân dần nhỏ đi, lại rẽ thì không nghe được gì nữa.
Qua một lát, hơn nửa ánh đèn trong hành lang đều tắt.
5h15p sáng, mỗi ngày hơn nửa giờ hoàn thành xong công việc, theo đợt nhân viên cuối cùng rời đi, cả club hoàn toàn trở nên yên ắng.
Hành lang tầng năm mờ tối, ngay cả không khí cũng yên tĩnh im ắng.
Đại khái mười phút sau, đột nhiên tiếng tay cầm cửa chuyển động truyền đến, rồi từ cánh cửa đóng chặt phía cuối vụt ra bóng người.
Bóng đen lần mò đi qua hành lang xuống lầu, không bao lâu quay trở lại. Ánh sáng rất tối, cố lắm chỉ có thể nhìn ra trong tay hắn xách hai thùng đồ, ở trong tiếng nước ào ào hình như hắn đổ ra thứ gì trong tay.
Vung vãi con đường từ trên xuống dưới, kéo dài đến phòng bếp và kho hàng tầng một không mở ra cho người ngoài.
Bóng đen đó từ hình dáng thân hình mà xem, miễn cưỡng có thể nhìn ra là đàn ông. Hắn mặc hoodie rộng rãi màu đậm, cả khuôn mặt đều giấu dưới mũ.
Hắn hành động thần bí, như âm hồn im hơi lặng tiếng.
Dù duy trì thời gian khá lâu, tên đó lại khéo léo tránh né được tất cả khu vực có theo dõi cảm biến.
6h05p sáng.
Bóng đen lại lần tìm thứ gì từ trong túi áo.
Phụt —
Tia lửa bắn tóe, trong bóng tối đen kịt nhảy lên một ngọn lửa thật nhỏ, hóa ra tên đó lấy ra là bật lửa. Rồi hắn ném quay đầu đi, bật lửa vẽ ra một đường cong, không nghiêng lệch rơi xuống đất phía sau hắn, giữa một bãi chất lỏng không rõ .
Phừng!
Ánh lửa trong phút chốc theo đà mà bùng lên.
Lửa cháy hừng hực, ngọn lửa mang hơi nóng kinh người men theo dấu vết uốn lượn dưới đất, thế như chẻ tre cuộn lên một đường lửa màu vàng rồi từ con đường nhanh chóng biến thành bức tường lửa.
Tên đó hình như không hề có cảm giác, không thèm để ý vớisự thay đổi đáng sợ do hắn tạo ra đằng sau. Đối diện hắn là một cánh cửa bị xích sắt khóa chặt, vươn tay, động tác hắn chần chờ. Sau một lúc lâu, lại từ từ buông xuống, cuối cùng không làm gì cả.
Tốc độ lửa lan rất nhanh.
Xung quanh vang lên tiếng nổ bùm bùm, không mấy phút, không khí bắt đầu trở nên loãng. Kẻ phóng hỏa bí ẩn rốt cuộc xoay người, dưới mũ áo, mặt người này cũng không thể che giấu trong ánh lửa hừng hực.
Chòm râu rối bện lung tung với tóc làm người ta không thấy rõ ngũ quan hắn, chỉ có đôi mắt đen giống như lưỡi đao xẹt qua lửa cháy, rất nóng lại rất lạnh làm trái tim người ta nhịn không được vì đó run rẩy.
Mọi thứ xung quanh đều bắt đầu bốc cháy, nhảy múa.
Mà hắn cứ vậy lẳng lặng nhìn, như một bức tượng đá.
Mãi đến lửa cháy gần như tràn cả đoạn hành lang hắn rốt cuộc nhúc nhích.
Động tác hắn không nhanh, thậm chí có thể thấy được một chân có hơi què, khung cảnh bốn phía đủ để khiến bất kỳ kẻ nào sợ hãi run chân, nhưng mỗi một bước của hắn đều rất vững, mang theo kiên định nghĩa vô phản cố.
Một bước, rồi một bước.
Giống như Phượng Hoàng niết bàn đón chào cuộc sống mới, hắn đi theo con đường khi hắn đến, đi vào trong biển lửa như địa ngục…
……
Reng reng reng!
Tiếng đồng hồ báo thức chói tai làm Sài Lập Tân mở bừng mắt.
Hắn như con cá xa bờ, bật lên rồi ôm đầu nằm về lại trên giường.
Tiếng nhạc vui vẻ lúc này vang lên.
“ Lại là một ngày mới! Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, chúng ta hãy cùng nhau chú ý tình hình thời tiết. Tháng gần đây, ngày nắng to rất nhiều nơi ở phía Nam… ”
Cổ họng Sài Lập Tân khàn khàn, hắn khẽ mắng một tiếng m*, nhìn cũng không nhìn liền vô cùng chính xác ấn tắt radio.
Đầu hắn như vừa bị máy trộn bê tông quấy, một đống hỗn độn, vừa như có đứa nhỏ đối diện ngắm huyệt Thái Dương hắn bắn bia, cả trán bưng bưng đau.
Lá cửa chớp chuyển động lộ ra khe hở, ánh nắng có thể từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Sài Lập Tân nheo lại mắt, vươn tay che nắng, cảm giác m* nó càng khó chịu.
Say rượu chết tiệt!
Sài Anh Lập Tân cau mày
mặt đầy không kiên nhẫn, cảm giác bị bắt tỉnh không hề dễ chịu chút nào.
Nghỉ nửa ngày, tầm nhìn mơ hồ đong đưa của hắn mới dần rõ ràng.
Quan sát chung quanh, cái phòng nát hắn ở đã nhiều năm vẫn như cũ.
Cầm di động đặt ở một bên đầu giường, nhìn thời gian, mấy chữ thứ Tư ngày 12 tháng 8 đập vào mắt, Sài Lập Tân cào cào tóc, lười nhác vươn vai, thân hình trần trụi đắm chìm trong ánh sáng như một cây cung màu mật ong đầy dã tính và sức dãn.
Duỗi eo mới đến một nửa, Sài Lập Tân đột nhiên lại cứng người.
– M*… hỏng!
Thần sắc lười biếng trên mặt hắn mất sạch, như lửa cháy mông từ trên giường nhảy lên.
Chân trần đạp xuống đất, mới sải đi một bước Sài Lập Tân liền hơi dừng lại vòng qua mấy lon bia không rải rác dưới giường, vọt vào phòng tắm.
Tắm, rửa mặt xong Sài Lập Tân vội vàng cầm quần áo bên cạnh mặc vào.
Cửa phòng bị mở ra, rồi rầm một tiếng đóng lại.
Đi xuống lầu, Sài Lập Tân đụng phải chủ nhà ở cửa chung cư.
Chủ nhà vẫn là Lưu Đức Hải, rất giống cây rau xanh mượt, mỗi lần thấy hắn đều sợ hãi rụt rè.
Sài Lập Tân nhíu mày lại.
– Có chuyện?
– Không, không…
Chủ nhà run run, lắc đầu cười gượng.
– Vậy nhường đường tí, tôi không có thời gian.”
– À, à – Chủ nhà rụt cổ, nhích qua một bên.
– Anh Lập Tân!
Sài Lập Tân ngẩng đầu đồng thời, Lý Uyển Kiều trùng hợp từ ngoài cửa đi vào.
– Anh Lập Tân, anh đi ra ngoài à?
Sài Lập Tân đáp một tiếng, hỏi cô:
– Vừa tan tầm?
– Vâng. – Lý Uyển Kiều đáp, cô vén tóc mai, đột nhiên nghĩ đến gì.
– Anh Lập Tân, tối nay anh… anh Lập Tân?!
Ngẩng đầu, Lý Uyển Kiều chưa kịp nói xong, kinh ngạc phát hiện Sài Lập Tân đã lướt qua mình, chạy ra ngoài cửa.
Sài Lập Tân đến ngoài cửa phất phất tay với cô rồi lập tức quay đầu đi.
Nắng hè chói chang, mới sáng sớm ánh nắng đã rất rực rỡ. Hai bên đường xe tới người đi, Lý Uyển Kiều nheo lại mắt, không bao lâu cô không tìm thấy dấu vết Sài Lập Tân nữa.
7h đúng, Sài Lập Tân đi qua hơn nửa con phố, rẽ qua.
Chỗ rẽ, tiệm bán hoa bê bách hợp trắng mềm mại xinh đẹp, đang hé nở.
Sài Lập Tân dừng lại, không kiềm được nhìn trong góc – kính cửa tiệm bán hoa lau sạch sẽ sáng sủa phản chiếu hình dáng hắn, trừ đó ra, không có gì cả.
Ngắn ngủi dừng lại sau, Sài Lập Tân tiếp tục chạy đi.
“ Nước sôi nước sôi…! ”
Trước khi giọng the thé bà chủ béo hàng bánh bao vang lên, Sài Lập Tân liền dừng bước. Thuận tiện hắn còn vươn tay ngăn cản một đôi mẹ con bên cạnh. Hai người vốn định lướt qua, đi tới phía trước hắn. Một thau nước rửa rau chỉ suýt chút nữa, hắt xuống dưới đường trước mặt ba người.
Bé gái mặc chiếc váy vàng nhạt đáng yêu giật mình, hơi lỏng tay, bong bóng màu hồng lập tức bay lên trời.
Sài Lập Tân hơi kiễng chân dùng tay còn lại nắm dây bong bóng sắp bay xa, sau đó ngồi xuống xoa xoa đầu bé gái, trả bong bóng cho cô bé.
– Cám ơn anh ạ.
– Cám, cám ơn!
Người mẹ ôm lấy con gái mình, hai người nói cảm ơn với Sài Lập Tân, người phụ nữ trẻ hình như có chút sợ hắn, vội vã ôm con gái đi.
– Lập Tân à, còn chưa ăn sáng phải không? Mau vào mau vào!
Thấy tránh cho một trận rắc rối, bà chủ béo như trái bóng cũng nhẹ nhàng thở ra, mặt bà đầy tươi cười, vẫy gọi Sài Lập Tân.
– Không…
Sài Lập Tân vừa mở miệng, phía sau hắn không xa liền truyền đến tràng tiếng phanh xe lại.
Xe hơi màu đen xa hoa như con thú dữ tao nhã lại nguy hiểm đỗ ở bên đường khu thành dưới như chợ, hơi có chút không hợp nhau.
Hai vệ sĩ ăn vận đồ đen từ trên xe bước xuống.
Bọn họ vòng ra phía sau mở cửa xe, cúi người, bộ dáng cung kính.
– Boss, mời xuống xe.
Theo tiếng nói, dáng người cao gầy chui ra cửa xe, người đàn ông dung mạo tuấn mỹ ngay cả sợi tóc cũng ngay ngắn, Sài Lập Tân nhìn y, y nhìn lại Sài Lập Tân, đôi mắt đen sâu thẳm nháy mắt liền sáng ngời rực rỡ.
Bị hàng trăm cặp mắt đổ dồn, Sài Lập Tân hơi không chịu được, hắn nhắm mắt nhắm mũi tới gần xe Hứa Tấn Giang.
Mới đến muộn một chút, tên Hứa Tấn Giang này liền không chờ được, ánh mắt nhìn chằm chằm Sài Lập Tân càng sáng ngời lấp lánh, không nháy một cái, thật không biết nên nói gì cho phải.
– Tặng cậu.
Bị nhìn chằm chằm thật sự chịu không nổi, Sài Lập Tân lấy ra cái hộp nhỏ từ trong túi áo, quăng thẳng cho Hứa Tấn Giang.
– Sinh nhật vui vẻ.
Sài Lập Tân thật sự sẽ không nói ngọt ngào, cho dù một câu chúc mừng đơn giản đều bị hắn nói đến cứng rắn không được tự nhiên vô cùng.
Nhưng Hứa Tấn Giang sẽ không để ý điều này. Y đón được chiếc hộp, thật cẩn thận nhìn một lát mới ngẩng đầu giọng đầy bất ngờ.
– Tiểu Tân, là tặng mình?
– Dài dòng.
Lúc này Sài Lập Tân đã ngồi vào trong xe, hắn nhìn Hứa Tấn Giang còn đứng ở bên ngoài, thúc giục.
– Không phải muốn đi Lệ Tinh ăn cơm? Thất thần làm gì, đi!
Hứa Tấn Giang nghe, khóe môi, khóe mắt, trong từng rất nhỏ nét mặt, dần dần đượm đầy ý cười.
– Được.
Y trả lời, nắm chặt món quà nho nhỏ trong tay.
Xe hơi màu đen lại tiến về phía trước, thoáng chốc hòa vào dòng xe cộ không ngừng nghỉ ngày hè.
Trong xe, Hứa Tấn Giang nắm tay Sài Lập Tân, mười ngón tay đan vào nhau với hắn.
Lúc này, cả trái tim như đang sắp tan chảy, ngọt ngào mà run rẩy.
Tương lai sẽ thế nào, là dải Mobius mới hay trở về con đường thẳng của nó?
Thì có quan trọng gì.
Hắn chỉ mong một ngày này, mãi mãi không muốn kết thúc.