“Nhất định là nằm mơ, nhất định là nằm mơ!” – Lâm Phong nhắm chặt hia mắt, thì thầm tự nhủ, sau đó mở choàng mắt ra.Lúc này y đang nằm trên giường, vây quanh là một đám người mặc đồ cổ trang, dẫn đầu là một ông già tóc hoa râm. Ngoại trừ cái người tên Lãnh Huyết giống hệt Ngô Trác Hi kia thì còn có hai nam một nữ khác mà hắn chưa hết quen biết. Đầu óc Lâm Phong lập tức vận dụng cực nhanh, chẳng lẽ mấy người kia chính là người trong truyền thuyết Gia Cát Chính Ngã, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Tuyết di? Vì sao bọn họ trông không hề giống Lâm Gia Hoa, Mã Quốc Minh, Trần Kiện Phong chút nào vậy trời? Ngoại trừ Lãnh Huyết, ai cũng là người lạ với y. Lâm Phong lần thứ hai đau lòng nhắm chặt mắt lại. Thôi xong rồi, xem ra y đã về thời nhà Tống thật rồi. Hu hu, đành chịu vậy. Y nắm chặt mắt, rồi, coi như đang đóng phim thế là được rồi. Miễn là có chỗ dung thân thôi… Chứ giờ mà lộ ra, y biết đi đâu về đâu? Đành chờ đợi đến lúc trở về vậy.Nghĩ trong lòng, Lâm Phong liền nở ra nụ cười xinh đẹp sán lạn nhất hướng về phía sáu người kia để làm quen.Kết quả là cả sáu cùng hoá đá… Rồi sau đó không hẹn mà cùng đưa tay lên dụi mắt. Nhất định là ảo giác! Nhất định là ảo giác! Người này chính là người mặt không chút cảm xúc đại sư huynh Vô Tình của Thần bổ ti sao?Quả nhiên Gia Cát Chính Ngã là kiến thức rộng rãi nhất, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh nhất:
– Ngươi là Vô Tình sao?Lâm Phong suy nghĩ. Nếu giờ y nói cho bọn họ là y từ năm 2007 ở Hongkong xuyên không đến đây, bọn họ có đem y ra thiêu không? Đồng thời y lại vận dụng vụ Hạng Thiếu Long xuyên không trong Tầm Tần Ký, ráng nhớ lấy lời thoại, đầu óc vận chuyển thật nhanh rồi đáp:
– Không biết nữa.Gia Cát Chính Ngã khều Lãnh Huyết sang một bên hỏi nhỏ:
– Khi con phát hiện Vô Tình trên đường, có xảy ra sự kiện gì lạ không?Lãnh Huyết cố gắng nhớ lại, rồi đáp:
– Có vẻ Vô Tình không nhận ra ai hết.Gia Cát Chính Ngã trầm tư, lẩm bẩm:
– Vô Tình lần này trở về, không chỉ hết bệnh suyễn mà còn có thể đi lại, thực sự là quá sức tưởng tượng rồi.Ông quay lại giường nhìn Lâm Phong, hỏi:
– Vô Tình, rốt cuộc những ngày con mất tích đã xảy ra chuyện gì?Đây là lần thử thứ hai. Ông phân vân không biết Lâm Phong có phải Vô Tình hay không.
Lâm Phong ngẫm nghĩ, hoá ra Vô Tình thực sự tồn tại. Vậy gã Vô Tình đó rốt cuộc đi đâu? Y hoảng hốt nhớ lại hình như lúc đang ngủ y có thấy một người mặc đồ cổ trang màu trắng cũng đang ngủ, không lẽ là đảo mộng? =.=, đầu óc như bị sét đánh. Không thể nào, không thể nào? Chẳng nhẽ Vô Tình đã xuyên không đến Hongkong năm 2007 rồi sao? Không lẽ bọn họ đã bị tráo thời gian cho nhau?
như vậy hắn không còn phải là Lâm Phong ở thời hiện đại nữa… Không còn là thiếu gia nữa, không còn cha mẹ nữa, không còn căn nhà ở trên núi nữa, không còn tiền gửi trong ngân hàng nữa, không còn trò chơi yêu thích nữa… Cái gì cũng không còn nữa. Bây giờ y về đây, không có chỉ số thông minh cực cao của Vô Tình, không biết ném ám khí, không có tí võ công nào, y phải làm sao đây? Vì sao y phải đến triều Tống này mà không phải chỉ có Vô Tình đến thời hiện tại? Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ… Y đột nhiên có cảm giác không muốn sống, thế là nước mắt bắt đầy chảy viền quanh mắt.
Sáu người kia nhìn y rơi lệ, bất giác hoá đá lần thứ hai… Lần thứ hai cả sáu cùng dụi mắt, rốt cuộc đại sư huynh biến mất mấy ngày đã xảy ra chuyện gì?
Mười giây sau, Lâm Phong quyết định thừa nhận bản thân chính là Vô Tình.Hiện tại Vô Tình đã bị xuyên không đến Hongkong năm 2007, không ai vạch trần được thân phận của y nữa. Giờ y không nói ra, cứ để mọi người tự nhầm lẫn, còn có thể ở Thần bổ ti ăn miễn phí ở miễn phí, không chừng ngày nào đó ngủ dậy là trở về rồi. Do đó y bắt đầu vận dụng hết công suất đầu óc tìm cớ… nói dối về việc biến mất.
– Ta chỉ nhớ có vị cao nhân nào đó giúp ta chữa trị đôi chân, rồi còn chữa cả bệnh suyễn cho ta nữa. Nhưng hắn muốn ta thay đổi trang phục, còn bắt ta ăn một viên thuốc. Ăn xong thì cái gì ta cũng không nhớ nữa!
Lâm Phong vừa nói vừa làm mặt như không nhớ gì hết, sử dụng ánh mắt ngây thơ nhất hướng về phía mọi người, biểu hiện như không hề nói dối cái gì hết.
– Cao nhân kia trông thế nào?
Gia Cát Chính Ngã không hổ danh là cáo già, từng bước ép cung. Ông cảm thấy vô cùng lo lắng, một phần cho an nguy của Vô Tình, nhưng nếu kẻ này không phải Vô Tình thì càng hết sức nguy hiểm.
Lâm Phong lập tức xoay chuyển đầu óc, nghĩ đến một… vai diễn của bản thân:
– Tóc bạc, nhưng lại vô cùng cao lớn, anh tuấn hào sảng. Ông ấy hình như… họ Lại.
Y hi vọng nói trớt quớt cho qua, mong mọi người không chú ý.
– Không lẽ là Y Thần Y Lại gia?
Gia Cát Chính Ngã cuối cùng hình như cũng tìm ra đáp án, nét mặt giãn ra, nở nụ cười:
– Nếu thế thì lão phu cuối cùng cũng hiểu rõ rồi.
Ối giời ơi, hoá ra là có Y Thần Y thật! Lâm Phong trong lòng luôn miệng cảm tạ hết Như Lai sang Allah sang Jesus lại đến Ngọc Hoàng. Nhưng bề ngoài y vẫn làm vẻ mơ hồ nói:
– Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vì sao ta không nhớ được gì hết?
– Y Thần Y là một người tính tình kỳ lạ, luôn luôn thay đổi, người trên giang hồ cũng không mấy khi gặp được. Chỉ biết hắn tóc bạc mặt mày tuấn tú, y thuật vô cùng cao minh. Theo ta thấy có lẽ hắn đã cho con uống Vong tình đan, khiến con quên đi mọi sự trước đây.”
Gia Cát Chính Ngã âu yếm vỗ về vai Lâm Phong. Lâm Phong lần thứ hai đầu óc hỗn loạn, nhưng lòng vô cùng kích động, ngọt ngào gọi:
– Thế thúc!… Con…
Nghe được giọng điệu này Gia Cát Chính Ngã mắt sáng như sao, lệ quang lấp lánh:
– Vô Tình, con còn nhớ ta sao?
Ai, đúng là mèo mù vớ cá rán. May thay trong Thiếu tứ ta diễn vai Vô Tình đấy. Lâm Phong cực kì sung sướng nhớ lại lời thoại trong kim, lòng cực kì tự hào về bản thân.
– Con sao có thể quên được thế thúc cơ chứ…
Lâm Phong lần thứ hai nhập mình vào vai Vô Tình, hai mắt ngận nước, giọng nói nhẹ nhàng. Gia Cát Chính Ngã hoàn toàn bị đánh bại, cảm thấy lòng đau như cắt, đứt từng đoạn ruột khi nhìn bộ dạng kia của đệ tử cưng.
Sau đó mọi người đều đứng ra tự giới thiệu lại.
– Ta là Thiết Thủ.
Người này mũi thẳng miệng rộng, anh vũ hiên ngang. Người sao tên vậy, Lâm Phong tự nhủ.
– Truy Mệnh.
Một người râu quai nón che gần hết mặt đơn giản tự giới thiệu. Trời đất, người này là tên lừa đảo Truy Mệnh sao? Vì sao hắn trông chẳng khác gì Lãnh Huyết lắm, lại còn ít nói nữa chứ. Lâm Phong bất giác chú ý hơn đến Truy Mệnh một chút, phát hiện người này và Trần Kiện Phong chẳng giống nhau tí nào.
– Lãnh Huyết.
Người này thì lại quá giống với tên bạn già Ngô Trác Hi của y. Lâm Phong thấy người quen trong lòng tự sản sinh hảo cảm, coi người này là người bạn đầu tiên ở triều đại Tống. Bởi thế y vô thức quay lại nhìn Lãnh Huyết nở một nụ cười thật tươi tắn.
Lãnh Huyết suýt rớt mỏ xuống. Xưa nay hắn vốn thích đại sư huynh nhưng Vô Tình đối với hắn lạnh như băng. Trong mắt hắn, người ấy luôn luôn cao cao tại thượng, cực kì độc lập, chỉ có thể từ xa nhìn vào ngưỡng mộ chứ không thể chạm tới. Nhưng chẳng hiểu sao nhìn dáng vẻ tươi cười này của Vô Tình, hắn bỗng nghĩ là thực ra người này có thể chạm tới rồi. Lãnh Huyết trong lòng cực kì sung sướng, cảm thấy may mắn vì mình là người đầu tiên tìm được Vô Tình.
– Vô Tình, ta là Tuyết di.
Tuyết di bề ngoài dịu dàng, nhưng chẳng có gì đặc sắc. Lâm Phong nghĩ thầm Tuyết di này nếu không phải cùng Thiếu tứ đứng đây thì e là y không nhận ra đó là Tuyết di mà cho là diễn viên quần chúng mất.
Lâm Phong nhìn ai cũng gật đầu chào hỏi, chỉ riêng với Lãnh Huyết là lộ ra vẻ tươi cười.
Và bắt đầu từ lúc đó, Lâm Phong chính thức vào vai Vô Tình.