Thẩm Đan Nghi không thể chịu nỗi sự tức giận cùng ghen ghét. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh rồi lại nhấc điện thoại gọi điện cho ai đó.
Bên kia, giọng người đàn ông cứng rắn mà uy nghiêm:"Thẩm Đan Nghi, cô gọi tôi có gì à?"
"Chủ tịch à, vừa nghe công ty chúng ta có nhân viên dịch thuật cao cấp. Vậy tôi có thể tiếp chuyện một chút chứ, dù sao tôi cũng từng làm bộ phận đó. ít nhiều truyền cho cô ta kinh nghiệm"
Khánh Dạ Tước ánh mắt dò xét. Thẩm Đan Nghi dù sao cũng từng nằm trên người anh cưỡi ngựa rất hăng hái, ắt hẳn phải có ghen ghét đố kị người phụ nữ bên cạnh anh"Được,5 phút nữa"
Tút tút..
Thẩm Đan Nghi tắt màn hình điện thoại, lại đi về phía cửa sổ:"Tống Doãn Ninh, nếu chỉ dựa vào sự xinh đẹp mà lại không có chút trí óc, cô làm gì được tôi."
5ph sau,
Doãn Ninh bị Khánh Dạ Tước hôn hít trong phòng chủ tịch nãy giờ chỉ muốn độn thổ, bây giờ lại phải đi gặp phòng thống kê, khó tránh lo lắng.
Gõ cửa phòng một chút, không thấy ai trả lời. Doãn Ninh lấy can đảm tự mở cửa ra, ánh mắt còn hơi nhút nhát."Chào trưởng phòng Thẩm"
Thẩm Đan Nghi ngước nhìn cô từ trên xuống dưới, quả thật vô cùng xinh đẹp, ánh mắt lại long lanh quyến rũ đến thế. Cô cười nhẹ,"Cô Tống thật xinh đẹp, lại đây ngồi đi"
Doãn Ninh thật thà đi lại chiếc ghế đối diện,:"Tại sao chị Thẩm muốn gặp em"
"Đừng gọi chị, tôi chắc gì đã lớn tuổi hơn cô. Tôi chỉ 23, còn cô"
"Tôi 18". Cô cười gượng.
Thẩm Đan Nghi như con rắn thoát xác, tiến tới xé cổ áo Doãn Ninh. Gương mặt tức giận cùng dày vò:"Con đàn bà thối, mày dựa vào gì ở bên anh ấy, dựa vào gì. Vết hôn nhiều như vậy, không lẽ ngày nào mày cũng..."