Vợ Hiền Bãi Công

Chương 4



Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ có tồn tại, hơn nữa không may, bình thường ở phương diện tình cảm nó lại tốt thì mất linh, xấu thì linh (linh nghiệm).

Vài ngày sau, trong lúc Lương Nhược Duy còn chưa tìm được biện pháp phải làm thế nào để có thể loại bỏ nghi ngờ cùng bất an trong lòng mình thì quả bom chôn dấu trong lòng cô đã tự động đưa lên kíp nổ, nó bùng nổ làm cô trở tay không kịp, mặt mày xám tro.

Buổi tối hôm nay, Ngô Hằng Xuân người đầy mùi rượu chạy đến trong nhà náo loạn một trận lớn, trực tiếp làm ồn muốn tìm “A Bang thân yêu”, say rượu nói lời say chất vấn thân phận của Lương Nhược Duy. Thừa lúc cô vào phòng bếp rót nước, chẳng những cô ta tự tiện mở rượu mạnh ở trong ngăn tủ rót vào miệng mấy lần, lại chạy đến phòng khác tìm người, dường như đối với kết cấu căn phòng này rõ như lòng bàn tay, hơn nữa không khống chế được sức mạnh, Lương Nhược Duy một mình ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ có thể gọi điện thoại cho chồng từ bữa tiệc xã giao trở về.

Cô đi một mạch theo sau Ngô Hằng Xuân người quăng người nhặt, mệt mỏi chật vật giống như một nữ giúp việc.

Hai mươi phút sau, Trác Diệu Bang cấp tốc chạy về nhà, vào cửa nhìn thấy tình trạng thê thảm trong phòng khách giống như bị bạo phong (gió dữ, gió lớn) thổi qua, trong lòng đã đủ khiếp sợ, theo thanh âm vội vàng đi đến phòng ngủ chính, lại càng tức giận trong lòng. . . . . .

"Đây là của tôi. . . . . . Đây cũng là của tôi. . . . . . Cô xem có phải rất đẹp không? Ha ha. . . . . ." Ngô Hằng Xuân đứng ở trước tủ quần áo hỗn độn, cầm lấy mấy bộ quần áo ở trên người khoa tay múa chân, cười đến run rẩy hết cả người.

Một bên Lương Nhược Duy mặt không biểu cảm, đứng yên tĩnh ở đàng kia, nhìn người phụ nữ say khướt trước mắt.

"A Bang, anh đã trở lại!" Ngô Hằng Xuân phát hiện bóng dáng của anh, lập tức ném quần áo chạy về phía anh.

Trác Diệu Bang một phen bắt tay cô ta, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Em ở trong này làm cái gì vậy!"

" Đương nhiên là em ở đây chờ anh trở về nha, a Bang thân yêu, anh đã quên nơi này là căn nhà chúng ta cùng nhau tạo ra sao? Lúc trước cũng được anh chịu trách nhiệm phòng ở, em phụ trách thiết kế bên trong, chúng ta nam chủ ngoại, nữ chủ nội. . . . . ."

Cô ta say đến mức không hề sợ hãi, một lòng đắm chìm ở trong thế giới của bản thân, lúc này cô ta đang trở lại khoảng thời gian mong muốn nhất trong quá khứ, được anh nâng niu ở lòng bàn tay mà cưng chiều.

"Xem này, đồ gia dụng này đều là em tự mình chọn, tất cả nơi này đều là vì em mà tồn tại, là anh vì muốn cùng em kết hôn mà xây cái tòa thành màu trắng, ngay cả trên nóc nhà cũng có cảnh tuyết em yêu nhất, mỗi viên gạch mỗi viên ngói đều là tình yêu của anh đối với em ——"

"Em uống say rồi ! Mau trở về." Trác Diệu Bang vừa sợ vừa giận, trực tiếp che miệng của cô ta, không có tâm tư nghe cô ta tự mình say sưa kể chuyện quá khứ đã tan vỡ, chỉ quan tâm vợ mình đứng ở một bên không nói một câu, lo lắng trong khoảng thời gian anh chạy về nhà, không hiểu được cô đã nghe xong bao nhiêu chuyện "Ngày xưa tình” của anh cùng Ngô Hằng Xuân, sắc mặt mới có thể khó coi như vậy.

Xem thế này, hình tượng tốt đẹp của anh ở trong lòng vợ chỉ sợ đã hủy đi hơn một nửa.

Ngô Hằng Xuân cố tình không bỏ qua ——

"Em không cần, nơi này chính là nhà của chúng ta, anh muốn đuổi em đi nơi nào?" Cô ta vung tay anh ra, đúng lý hợp tình cường điệu.

"Nơi này không là nhà em, là chỗ ở của anh!" Anh nổi trận lôi đình cảnh cáo, không bao giờ nghĩ đến người phụ nữ này sẽ ăn nói, hành động như thế, vậy mà chạy đến nơi này cãi lộn, hoàn toàn không phù hợp mặt mũi cá tính của cô ta.

"Anh đưa cô ấy ra ngoài gọi xe." Anh nhìn về phía vợ nói, một bên vội vàng khống chế người tưởng dính như bạch tuộc tám chân phía trước người anh, sức mạnh của cô ta sau khi uống say quả thực sức vô cùng lớn, vung đều vung không ra.

"Anh đưa cô ấy trở về đi, hiện tại rất trễ rồi." Lương Nhược Duy vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai người dây dưa không rõ bên cạnh cửa, giọng nói rất bình thản.

"Nhược Duy. . . . . ."

"Anh mau đưa cô ấy trở về, em mới có thể sửa sang lại mấy thứ này." Cô nói xong lập tức quay đầu thu dọn quần áo bị lục lọi làm loạn, không muốn nói thêm nữa.

Anh nhìn bóng dáng cô đơn của cô, vốn định tiến lên an ủi vài câu, nhưng việc cấp bách, đúng thật là phải nhanh nhanh đưa người phụ nữ say khướt này tiễn bước, trở về mới có thể giải thích ổn thỏa cùng vợ.

Anh dùng lực kéo tay Ngô Hằng Xuân xuống, không khách khí nữa mà lôi cô ta ra khỏi phòng ngủ. . . .

Bọn họ đi rồi, tay Lương Nhược Duy cũng ngừng lại, cô ngồi xổm trên sàn, nhớ tới nhiều năm trước Trác Diệu Bang đã nói qua những lời này với nàng——

"Tôi nghĩ muốn trước thành gia, sau lập nghiệp, chính thức tiếp quản công ty trước khi kết hôn, cho nên xây xong này căn nhà, tương lai có thể cùng vợ của tôi, đứa nhỏ, cùng nhau ở nơi này, hạnh phúc vui vẻ qua ngày. . . . . ."

" Tại sao anh có thể nghĩ ra việc sơn nóc nhà thành màu trắng?"

"Bởi vì nơi này sẽ không có tuyết rơi, sơn lên màu trắng sẽ có cảm giác có tuyết rơi."

Cô nghĩ tới ý tưởng lãng mạn này, trên môi nở một nụ cười nhạt nhẽo.

Hóa ra, đây là vì anh muốn cùng người phụ nữ kia xây dựng gia đình mà xây căn phòng này, tòa thành màu trắng là hai người bọn họ cùng nhau xây dựng.

Như vậy bốn năm nay cô đến ở trong căn phòng này cuộc sống của cô được coi là cái gì?

Bỗng nhiên, cô cảm thấy tình cảnh của bản thân trở nên thật buồn cười. . . . . . Buồn cười lại đáng giận. . . . . .

Khoảng chừng một giờ sau, Trác Diệu Bang lại trở về nhà lần nữa, ở trước cửa liền nhìn thấy Lương Nhược Duy đứng một mình ở trong sân, trên người chỉ mặc vẻn vẹn bộ đồ ở nhà phong phanh, dưới chân đi dép lê, mặt nhìn về phía phòng ở không nhúc nhích.

"Nhược Duy, sao em đứng ở chỗ này?" Anh bước nhanh về phía vợ, thoạt nhìn cảm thấy cô đứng lên không giống như đang đợi anh, thậm chí giống như không nhận ra anh đến gần.

Cô không trả lời, cũng không thấy anh, chỉ lẳng lặng nhìn lên phòng ở, vẻ mặt giống như trầm tư, lại giống thất thần.

"Chúng ta vào đi thôi, đứng ở chỗ này sẽ cảm lạnh ." Anh lo lắng kéo tay cô, nắm ngón tay thon dài đã hơi lạnh lẽo của cô, mang cô tránh khỏi cái lạnh giá đầu đông.

Cô không phản kháng theo anh vào nhà, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, nhưng mà theo bước vào phòng trong mỗi một bước, tâm tình của cô đều trầm xuống thêm một chút, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, không khí càng ngày càng mỏng manh.

Đi đến phòng, cô rốt cục mở miệng: "Anh còn yêu cô ấy sao?"

"A? Đương nhiên không có! Không phải vừa nãy em cũng nhìn thấy cô ấy vì uống say mới có thể ăn nói lung tung." Anh sửng sốt một chút, vội vàng phủ nhận.

Dọc theo đường đi này cũng đều đang suy tư muốn giải thích với cô thế nào thì tốt, không nghĩ tới cô hỏi gọn gàng dứt khoát.

“Ăn nói lung tung. . . . . . Cho nên căn phòng này không phải là vì anh muốn cùng người phụ nữ kia chung sống cả đời mà xây dựng ?" Cô tâm tình đau buồn hỏi.

Cô cũng hi vọng tất cả chuyện này không phải là sự thật, tại sau khi anh liên tiếp nói dối thì sự tín nhiệm của cô đối với anh đã lung lay sắp đổ, ngược lại không nghi ngờ người phụ nữ kia rượu say nói lời thật.

Mà đối với câu hỏi của vợ, đầu tiên là anh cảm thấy có chút kinh ngạc, rồi sau đó cũng không cãi lại bừa.

"Không sai, nơi này vốn là căn phòng anh muốn cùng cô ấy kết hôn mà chuẩn bị, nhưng nó chẳng qua chỉ là gian phòng mà thôi, em không cần nghĩ nhiều lắm."

"Làm sao anh có thể không nghĩ, giống như cô ấy vừa mới nói, nơi này mỗi viên gạch mỗi viên ngói đều có tình cảm của anh đối với cô ấy, là anh một lòng nghĩ đến cô ấy, vì cùng cô ấy xây dựng gia đình mới xây nên căn phòng này. . . . . . Đến bây giờ anh còn ở nơi này, lí do không phải là bởi vì trong lòng còn có cô ấy hay sao?" Cô hỏi lại chính bản thân anh có thể nào không nhiều tâm tư, cảm thấy lòng của cô hiện tại đau đến mức giống như bị dao cắt, trong đầu cũng chỉ có nghĩ đến khả năng này.

Trác Diệu Bang kinh ngạc bởi hiểu lầm to lớn hôm nay! Không hiểu cô làm sao có thể mang sự liên tưởng dùng trong chuyện này, mang sự tình đơn giản biến phức tạp, chẳng lẽ căn phòng xây dựng khi kết giao với bạn gái cũ thì sau khi chia tay lập tức biến thành nhà có ma, không thể cho người ở sao?

Anh vội vàng kéo vợ đến bên giường ngồi yên để nghe thật kĩ những điều anh sắp nói.

"Nhược Duy, anh đã chia tay với cô ấy năm năm trước, sau này cũng chưa bao giờ liên lạc, bây giờ càng không có quan hệ gì, chỉ là lần trước ngẫu nhiên gặp được ở hội bạn học cũ mà thôi, về việc anh sẽ tiếp tục ở nơi này là vì nó cũng là căn phòng ba mẹ anh tặng cho anh, không phải bởi vì trong lòng còn có quan hệ với cô ấy." Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, anh hi vọng cô có thể chấp nhận sự chậm trễ này của anh nhưng mỗi câu là lời thú nhận sự thật.

Nếu muốn nói việc anh ở nơi này có quan hệ gì cùng bạn gái trước thì đại khái cũng chỉ là anh muốn chứng minh bản thân không hề bị ám ảnh mà tự tin đối diện với đoạn cảm tình đã qua này. Bởi vì trong lòng trong sạch, đối với người phụ nữ kia không hề lưu luyến, anh có thể ung dung ở lại căn phòng này, không muốn vì trí nhớ có liên quan với người phụ nữ kia mà trở thành chướng ngại vật trong cuộc sống của anh, gây trở ngại cho cuộc sống sau này của anh.

"Vậy vì sao anh không dám cho em biết hai người các anh đã từng kết giao? Vì sao đi ra ngoài ăn cơm cùng cô ấy cũng không dám nói với em?" Cô chất vấn hành vi và cách nói hoàn toàn tự mâu thuẫn của anh, biểu hiện hợp lý tương đối giống như có tật giật mình.

Những lời này nếu nói cho cô sớm hơn một chút, có khả năng cô sẽ rất tin tưởng không nghi ngờ, nhưng hiện giờ nghe qua rất giống như nói dối giấu đầu hở đuôi, đến cha mẹ chồng cũng bị anh lấy ra để lấy cớ thoát tội.

"Em. . . . . . Biết?" Anh giật mình, đoán rằng tám phần chuyện này cũng là Ngô Hằng Xuân nói !

"Tối hôm đó thời điểm anh trở về, trên người có mùi nước hoa của cô ấy." Cô lạnh mặt, thản nhiên vạch trần lời nói dối không đủ cao minh của anh, lại một lần nữa làm cho bản thân lâm vào trong tình cảnh khó xử không thể chịu nổi .

"À, đó là bởi vì cô ấy uống say, không thể tự đi đường nên anh mới đưa cô ấy trở về, cũng giống như đêm nay, giữa bọn anh thật sự không có gì." Anh làm sáng tỏ quan hệ trong sạch giữa hai người.

Đêm đó một mình Ngô Hằng Xuân uống hết gần hai chai rượu vang đỏ, anh có lòng nên đưa cô ấy về nhà, khó tránh khỏi có chuyện tiếp xúc tay chân, không nghĩ tới lại bởi vì như vậy mà "rước họa vào thân", lộ ra dấu vết. Chả trách khi đó anh cảm thấy hành vi cử chỉ của vợ mình có chút khác thường. . . . . . Nước hoa thật sự là thuốc độc!

Lương Nhược Duy nghe giải thích của chồng xong không có phản ứng gì, bởi vì ở trong lòng người phụ nữ, sự vượt qua giới hạn trên tinh thần càng làm cho con người khó có thể chịu được hơn sự vượt qua giới hạn trên thân thể, cho nên dù hai người bọn họ không lên giường, cũng không nói lên trong lòng anh không có sự tồn tại của người phụ nữ kia ——

"Còn có anh tặng cho em túi xách, quần áo, mỹ phẩm này . . . . . . Tất cả những thứ ấy anh cũng từng mua cho cô ấy?" Cô luôn luôn không muốn thừa nhận, không chịu đối mặt, nhưng việc này xảy ra trước mắt cô lại tàn khốc như thế, làm sao cô còn có thể tìm được chỗ nào để trốn, giả vờ rằng bản thân mình nhìn không thấy.

"Đó là. . . . . . Là vì. . . . . .” Anh nhất thời nghẹn lời, không nghĩ tới người vợ ngây thơ sao lại đột nhiên biến thành Holmes, biết tất cả hành động anh đã phạm phải, hơn nữa điểm ấy thật sự không thể giải thích tốt được. . . . . .

"Bởi vì anh còn không quên được cô ấy, hơn nữa cũng muốn đánh đồng em với cô ấy." Anh nói không nên lời, cô có thể trả lời thay anh.

"Không phải! Tuyệt đối không phải, chỉ là. . . . . . Anh cho rằng sở thích của phụ nữ không khác nhau lắm." Anh không thể không thừa nhận bản thân không đủ thành ý, mỗi lần thư ký nhắc nhở anh ngày kỷ niệm, hỏi anh muốn mua cái gì, anh lập tức theo thói quen tặng quà tặng trong quá khứ thuận miệng bàn giao, hiện tại nghĩ đến thật sự là hành động không khôn ngoan.

Kết quả của việc trong thời gian dài "ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu" đối với vợ chính là khiến bản thân biến thành người chồng lòng dạ hiểm độc, bình thường chỉ lo mưu cầu lợi ích bản thân, muốn bớt việc, bây giờ muốn làm cho vợ tin bản thân là thật tâm đối đãi với cô cũng có chút khó khăn.

"Không, không hề giống, những điều mỗi người phụ nữ thích hay cần cũng không giống nhau, em cũng không giống với cô ấy. . . . . ." Cô khổ sở lắc đầu, vẫn cảm thấy chồng mình hoàn toàn là bởi vì coi cô là người phụ nữ khác nên mới có thể nhầm các cô làm một, nhưng mà cô không muốn trở thành bóng dáng của người khác, làm thế thân cho người khác trong tình yêu một chút nào.

"Được, anh đã biết, về sau anh sẽ không mua quà tặng lung tung nữa, nhất định sẽ tặng cho em thứ em thích." Dường như anh nhận thức được sự sơ ý của bản thân, lại giống nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Cô thấy vẻ mặt lo lắng của người đàn ông, biểu lộ tình cảm vô cùng thành khẩn trên khuôn mặt đẹp trai,, nhưng lúc này vẻ thiện lương của cô giống như đã bị biến mất, không có sức lực nhận biết thật hay giả, cái gì nói đến tai cô đều trở nên như thật như giả, mơ mơ hồ hồ. . . . . .

"Diệu Bang, anh yêu em không?" Trong suy nghĩ hỗn độn, vẫn chỉ có chuyện này làm cô chú ý nhất, chuyện cô muốn biết rõ ràng chỉ là trái tim của anh.

"Yêu, anh đương nhiên yêu em." Anh rất khẳng định tình cảm thắm thiết tích lũy tháng ngày của bản thân đối với cô. Dưới tình huống này anh đã bất chấp nguyên tắc cùng chuẩn mực, một lòng thầm nghĩ tìm về sự tín nhiệm trăm phần trăm của cô, cũng muốn cho cô vui vẻ, đừng cau mày như vậy nữa, làm cho anh thấy rất đau lòng.

"Như vậy năm đó anh cũng là bởi vì yêu em nên mới cưới em?" Trong mắt cô lóe ra một tia khẩn cầu, muốn anh chứng thực hai người thật là ý hợp tâm đầu, bốn năm nay giữa vợ chồng hai người không có hề tồn tại kẻ thứ ba, trong lòng anh chỉ có một mình cô.

"Anh. . . . . ." Anh nhất thời im lặng, không dự đoán được hôm nay câu hỏi của vợ mình đều rất sắc bén, làm cho anh trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không được. "Xin anh đừng gạt em, nói với em sự thật." Cô khẩn cầu anh đừng dùng lời nói dối để ứng phó với cô nữa.

Anh nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trong lòng càng là bối rối. Nói thật có thể sẽ làm vợ mình thất vọng, nhưng không nói lời nói thật lại cảm thấy bản thân vô lương tâm, lại thêm một tội nữa, cô ấy đã mở miệng như vậy cầu xin anh, anh đâu thể nhẫn tâm nhất lừa lại lừa. . . . . .

Anh nghĩ xong, cắn răng một cái, thừa nhận. . . . . .

"Không phải, khi đó anh nghĩ muốn kết hôn, mà vừa khéo em rất thích hợp làm vợ của anh . . . . . . Dù sao cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng. . . . . ."

Anh chọn nói sự thật với cô, thật sự không đành lòng lại tiếp tục lừa gạt cô nữa, cũng không xem nhẹ trí tuệ của vợ nữa, vì thế mang toàn bộ kế hoạch cuộc đời của mình nói ra, cũng hi vọng cô có thể thật sáng suốt để hiểu anh, tha thứ lời nói dối của anh lúc đó.

Dù sao hiện tại anh thật sự yêu cô, tuy rằng ngay từ đầu hành động không phải quang minh chính đại, nhưng kết quả vẫn là bọn họ hạnh phúc ân ái, hơn nữa không phải cho tới nay đều rất tốt sao?

Sắc mặt cô tự nhiên trắng xanh, giống như bị người khác nắm chặt cổ, ngực bị nghẹn đến nỗi khó chịu nói không nên lời, anh cưới cô chỉ vì thực hiện kế hoạch cuộc đời kỳ lạ kia.Bồi dưỡng tình cảm? Chuyện này nên là chuyện trong quá trình yêu đương, chứ không phải là chuyện sau khi kết hôn. Cảm tình là không thể dự chi, anh có thể nào tự tiện đảo trật tự logic, lại lừa gạt khiến cô chẳng biết gì cả!

"Cho nên ở sau khi cô ấy rời đi, dù là ai anh cũng có thể lấy, mà em chỉ là vừa lúc xuất hiện đúng thời điểm đó, lại ngây ngốc mà yêu anh, còn tưởng rằng anh cũng yêu em. . . . . ." Cô nhìn anh nói, mỗi chữ mỗi câu đều là đau lòng.

Trước mắt mơ hồ, mơ hồ hiện lên cảnh anh đứng ở trước nhà cầu hôn với cô, cười nói muốn cho cô hạnh phúc mãi mãi, ánh mặt trời xán lạn, chói mắt làm cho cô khó quên, bây giờ lại làm mắt của cô đau đớn.

Ha, hóa ra bọn họ không phải là tình đầu ý hợp, mà là cô một bên tình nguyện, tự mình đa tình, ngẫm lại cô cần phải cảm tạ Ngô Hằng Xuân kia mới đúng, nếu không phải năm đó cô ta đột nhiên từ bỏ, bản thân cô làm sao có thể có vận khí tốt ngay trước mắt như vậy, huống chi cô có tư chất bình thường lại là người phụ nữ hồn nhiên và ngu ngốc!

". . . . . ." Trác Diệu Bang không có cách nào đành nhìn hốc mắt cô dần dần phiếm hồng, lòng thắt lại, miệng không cách nào phun ra một câu phản bác.

Giờ khắc này, anh thật sự hoảng sợ thấy bản thân mình phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng, tạo thành một vết rách rất sâu, cảm giác xé rách này từ trên người cô lan tràn đến của trái tim anh, sau khi anh nhận thức muộn màng mới hiểu được nỗi đau, nhận ra điều đương nhiên mà anh tự cho là đúng kia đã một lần nữa lại đả kích đến người phụ nữ mà anh yêu thương, nhưng mà anh lại không cách nào thu hồi cú đấm này hối hận không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu đau khổ, bởi vì anh phạm phải sai lầm. . . . . .

Cô dường như ở trong hồi ức bồi hồi trong chốc lát, yếu ớt mở miệng: "Chuyện này là không đúng . . . . . . Làm sao anh có thể kết hôn với người mà mình không yêu chứ?" Cô thì thào tự nói, ánh mắt trống rỗng, giống như nói chuyện với anh, lại giống như chìm đắm ở trong suy nghĩ của mình.

Trong khái niệm tình yêu đơn thuần của cô, tình yêu là nguyên nhân, hôn nhân là kết quả, kết hôn là chuyện của hai người yêu nhau, vì sao rõ ràng anh không thương cô mà lại cưới cô, còn muốn cùng cô sinh đứa nhỏ, nói cái gì một đời một kiếp?

Cô không hiểu kế hoạch hay tính kế gì của anh, chỉ biết là người yêu nhau mới có thể gần nhau, cho nên cuộc hôn nhân này là không đúng, không thể . . . .

"Nhược Duy, anh yêu em mà!" Anh lo lắng nắm giữ tay cô, nhắc lại tâm ý của bản thân, cảm thấy có chút bất an đối với vẻ mặt đờ đẫn này của cô.

Có lẽ vào thời điểm đó anh cưới ai đều được, nhưng vào thời điểm lúc này lại không thể không có cô! Anh yêu cô, cũng rất cần cô, hiện tại bọn họ đã là cùng một sinh mệnh, với anh cô có ý nghĩa và tầm quan trọng mà không phải người phụ nữ nào khác cũng có thể thay thế được .

Lương Nhược Duy mờ mịt cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn dày dặn ấm áp của anh, nhớ được năm đó anh cũng dắt tay cô như vậy, dịu dàng mà kiên định . . . .

Lừa cô!

"Đừng chạm vào em!" Cô hất tay anh ra, lùi xa anh vài bước, rốt cục trái tim yêu thương bị tổn thương không còn có thể tin những lời anh nói, tình yêu bây giờ của anh nghe giống như ở đùa cợt sự ngu xuẩn của cô!

"Em cảm thấy anh thật đáng sợ, làm sao có thể lừa gạt em như vậy? Đùa bỡn trái tim chân thành của người khác, còn . . . . . . Nơi này là căn nhà hai người cùng nhau tạo ra, em lại y như đứa ngốc sống ở đây ngày qua ngày, mỗi ngày đều vui vẻ canh giữ ở trong nhà này chờ anh trở về, ngốc nghếch cười với anh, cái gì cũng không biết. . . . . ." Cô xoa xoa sống lưng lạnh buốt của mình, trừng lớn hai mắt đầy nước mắt, cũng chứa đầy phẫn hận.

Biểu cảm đó anh chưa bao giờ từng nhìn thấy ở trên khuôn mặt cô, cũng là chỉ trích nghiêm khắc đối với anh.

"Rất xin lỗi, đây quả thật là sai lầm của anh." Anh quá mức tự phụ, thông minh bị thông minh làm hại, tự cho là có thể khống chế sự tình ở trong tay, lên kế hoạch đạt được cuộc sống mong muốn của anh, thậm chí một lần lấy mà có được một cuộc hôn nhân mỹ mãn cùng một người vợ nhu thuận nghe lời mà cảm thấy dương dương đắc ý, tự nhận anh có năng lực hoàn toàn khống chế cuộc sống của chính mình, mang tất cả tinh hoa tính toán đến mức không chê vào đâu được.

Nhưng kết quả là, anh lại ngã một cú ngã đau đớn, ngược lại còn ngã nặng hơn trước kia, bởi vì anh còn làm tổn thương một người phụ nữ yêu anh vô điều kiện .

"Xin anh đừng giả bộ nữa! Anh ngoài miệng nói rất xin lỗi, trong lòng nhất định cảm thấy em rất ngu xuẩn, rất dễ bị lừa đúng không? Em chỉ biết trên thế giới này không có chuyện tốt như vậy, là bản thân quá yêu nên nằm mơ, ngu thì chết, ngu thì chết. . . . . ." Cô cầm lấy tóc của bản thân, chốc lát lại gõ vào cái đầu ngu ngốc của bản thân mình, rất hối hận bản thân năm đó làm sao có thể hồn nhiên như vậy, bị anh nói mấy câu mê tâm hồn, chịu sự hèn hạ này , ngu ngốc bốn năm, hoàn toàn sống ở ảo tưởng mộng đẹp của bản thân .

Bỗng nhiên, cô nhập vai trở thành trò cười trong câu chuyện thiếu nhi, yêu đến long trời lở đất, cái này cô nên thừa nhận như thế nào. . . . . .

"Nhược Duy, em bình tĩnh một chút, muốn làm cái gì đều được, chỉ là đừng làm bản thân bị thương." Anh đứng ở một bước ở ngoài, căng thẳng muốn cô đừng kích động như vậy, anh nguyện ý làm tất cả để bù đắp cho cô, chỉ cần cô muốn, cái gì anh cũng nguyện ý làm vì cô.

"Em không muốn ở nơi này." Đây đã từng là nơi làm cho cô cảm thấy hạnh phúc dào dạt, bây giờ chỉ làm cho cô cảm thấy hô hấp khó khăn, khắp nơi đều tràn ngập suy nghĩ và tình yêu của anh đối với người phụ nữ kia, cô không thể tiếp tục ở tại nơi mà anh chuẩn bị để làm tổ ấm cùng người phụ nữ khác, làm như không có việc gì mà sống.

"Được, chúng ta tìm căn phòng khác chuyển đi." Anh lập tức đồng ý, chuyện này rất dễ dàng.

"Không, em muốn một mình chuyển ra ngoài."

"Cái gì? Ý của em là. . . . . . Muốn cùng anh ở riêng? !" Anh khó có thể tin, chuyện này tuyệt đối là một câu nói đánh sâu vào trái tim anh nhất mà anh nghe được vào đêm nay.

“Em không có cách nào lại đợi ở chỗ này, cũng không muốn gặp anh, em nghĩ muốn chuyển ra ngoài trước, chuyện khác sau này hãy nói." Hiện tại trong đầu cô rối loạn, không thể nghĩ nhiều lắm, ngay cả nhìn anh nhiều vài lần cũng cảm thấy tim đau thắt.

Chuyện khác? Chẳng lẽ cô còn muốn ly hôn với anh? !

"Không được! Chuyện này anh không cho." Anh một mực cự tuyệt, cô muốn nghĩ cũng đừng nghĩ. Trong một đêm mất đi tín nhiệm của cô đã đủ thê thảm, làm sao còn có thể mất đi người của cô?

"Anh nói em nghĩ muốn làm cái gì đều được, lại là gạt em?" Người đàn ông này đến tận cùng còn có cái gì có thể tin tưởng ? Lời nói vừa nói xong cũng không có nghĩa.

"Ngoại trừ rời xa anh và ở bên ngoài tự làm tổn thương chính mình, cái gì đều được."

"Tổn thương của em chính là anh!" Cô đau lòng rống to, bản thân cũng chưa nghĩ tới có một ngày hận anh như vậy.

Trong bốn năm qua, mỗi ngày cô đều bởi vì gặp anh mà cảm thấy vui vẻ, ngay cả ngẫu nhiên có đấu võ mồm cũng có cảm giác ngọt ngào, hoàn toàn không ngờ tới anh là một kẻ lừa đảo tình yêu, thậm chí lợi dụng một lòng say mê của cô để làm thành tựu cuộc sống lý tưởng của anh.

"Rất xin lỗi. . . . . ." Đối mặt với trách cứ của vợ, anh chỉ có thể nói câu xin lỗi này, nhưng thật sự không có cách nào để cô rời đi, bằng không nhất định sẽ làm bản thân hối hận cả đời.

"Hôm nay chúng ta đều mệt mỏi, em nghỉ ngơi sớm một chút." Cô đã nói không muốn gặp anh, anh lấy quần áo tắm rửa, chuẩn bị đến phòng dành cho khách ngủ, để cho vợ yên lặng một mình một chút. Anh muốn đợi cô hết giận sẽ thu hồi quyết định xúc động này.

Cô chan chứa nước mắt, nhìn bóng dáng anh yên lặng rời đi, trong lòng chỉ có oán giận đổ thêm dầu vào lửa. . . . . .

Xem đi, anh chính là như vậy, luôn làm chuyện bản thân muốn làm, nghe chuyện bản thân muốn nghe, thường xuyên coi lời nói của cô như gió thoảng bên tai, thậm chí phẫn nộ của cô cũng không coi là quan trọng.

Trước đây cô luôn cho rằng là bởi vì anh công tác bận rộn mà như vậy, tâm tư không đủ tinh tế về tình cũng có thể tha thứ.

Nhưng hiện tại cô hiểu được chuyện này đều là bởi vì anh không đủ thành ý, coi trọng đối với cô, trong lòng đại khái coi cô trở thành một quản gia đầy đủ tư cách, kèm theo nhân tiện làm bạn giường, về sau còn có thể giúp anh sinh hạ con nối dõi, bảo mẫu của con anh. . . . . .

Trứng thối! Anh thật sự là một ngụy quân tử, lừa cô bốn năm còn chưa đủ, bây giờ âm mưu bị vạch trần, còn không chịu rõ ràng để cô đi, có phải thấy cô dễ bắt nạt hay không, có thể ngoan ngoãn để anh sai bảo cả đời?

Cô lã chã chực khóc, xót xa đầy bụng, nghĩ đến mọi hành động việc làm của người chồng trong mấy năm nay, bả vai càng run run, lệ như suối trào, lúc này nghĩ như thế nào đều cảm thấy chồng mình là một người âm mưu trăm phương ngàn kế, không bao giờ đáng giá để cô trả giá và tín nhiệm một chút nào nữa, thậm chí vấy bẩn trí nhớ tốt đẹp này. . . . .

Đêm nay cô một mình bi thương, nhưng không cho phép bản thân khóc đến quá mức phóng túng, đầu choáng váng mắt sưng, bởi vì từ giờ trở đi, cô cũng không cần vì người đàn ông kia lãng phí cảm tình của bản thân, cũng sẽ không thể tiếp tục làm một người phụ nữ ngốc nghếch nhẫn nhục chịu đựng, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cô lau khô nước mắt, quyết tâm muốn biến đau thương thành sức mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt người đàn ông cô xem thường. Anh có lẽ có thể ngăn cản cô rời đi, nhưng mơ tưởng chiếm giữ lòng của nàng. . . . . .

"Vợ à, em xem anh mặc bộ nào thì đẹp hơn?"

Một buổi sáng tinh mơ, Trác Diệu Bang tuấn tú trên mặt tươi cười đầy dễ chịu, chọn hai bộ âu phục đến hỏi vợ ở trước bàn trang điểm.

Cô buông lược, quay đầu nhìn người chồng tuấn tú lịch sự, dáng vẻ nhẹ nhàng. . .

"Anh mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Cô ăn ngay nói thật, nói xong liền vòng qua anh đi ra ngoài phòng.

Nghe lời ca ngợi Trác Diệu Bang không hề có loại tình cảm vui sướng, bởi vì giọng điệu của vợ bình tĩnh nghe qua giống thờ ơ có lệ, hơn nữa này không có biểu cảm phập phồng gì, càng làm cho anh biết việc này quá nghiêm trọng rồi.

Trước đây cô ngẫu nhiên có hờn dỗi cũng chưa từng có "ngủ riêng" , nhưng mà mặt trời đã mọc mà cô vẫn có thái độ lạnh như băng, dường như còn muốn kết đông lạnh mấy ngàn năm.

Anh thay xong quần áo, đi đến phòng ăn, cô mang sữa đã đun nóng bưng lên bàn. . . .

May mắn, tuy rằng vợ anh không giúp anh chọn quần áo, thêm vào điểm may mắn nhỏ, nhưng mà vẫn giúp anh chuẩn bị bữa sáng của vợ yêu.

Nhưng mà đến gần vừa thấy, trên bàn không có sắc hương vị đầy đủ thường hay thấy, chỉ bày ra bình mứt hoa quả cùng nửa chiếc bánh mì lúa mạch, bánh mì còn chưa được nướng qua, lạnh giống như vẻ mặt của cô vậy.

"Hôm nay bữa sáng ăn như vậy?" Bốn năm nay lần đầu như vậy, anh không quen.

"Không muốn ăn thì thôi, dù sao anh xem báo chí cũng sẽ no." Cô liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt châm chọc, tao nhã xé bánh mì.

Hừ, còn kén chọn, nếu không phải thành thói quen tự nhiên, cô vốn ngay cả sữa cũng không muốn giúp anh hâm nóng .

Trác Diệu Bang nghe vậy, lập tức thu hồi động tác đang muốn lấy báo chí, im lặng uống sữa tươi, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ sợ bị mẹ quở trách.

Vợ đang ở nổi nóng, anh bớt chọc giận mới tốt. . . . . .

“Em tính đi ra ngoài làm việc." Cô nói.

"Làm việc?"

"Đúng, em muốn tìm việc làm, kiếm tiền nuôi sống bản thân."

Cô muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân! Ý tứ chính là không nghĩ muốn cô dưỡng? Khó mà làm được

"Nhược Duy, nếu em thiếu tiền thì hãy nói với anh, không cần thiết làm cho bản thân vất vả như vậy." Anh cười theo mặt, khuyên vợ yêu bỏ đi ý niệm này, ngăn cản cô có khả năng "Hướng ra phía ngoài phát triển" .

"Hiện tại em không thiếu tiền, chính là sau này không muốn lại dựa vào anh để ăn mặc." Cô nói chuyện rõ ràng, tuy rằng hiện tại là "cứng rắn đứng lên" nói cho anh biết quyết định của chính mình, không phải hỏi ý tứ của anh.

Từ hôm nay trở đi, cô phải làm Lương Nhược Duy, làm chính mình, mà không phải một người thay chồng suy nghĩ mọi chuyện, vui vẻ làm Trác phu nhân của anh, cho nên cô bắt đầu học tập sống độc lập, từng bước một thoát khỏi "bao che" của anh , dần dần thoát khỏi hạn chế hình thức cuộc sống của anh.

"Em đi ra ngoài làm việc, trong nhà phải làm sao bây giờ?" Nhất thời nghĩ không ra lý do hay để thuyết phục cô, anh vừa khéo chọn lí do thối nát nhất . Nhìn anh có bao nhiêu "thật thà" . . . . . .

Cô trừng mắt, phẫn nộ, chỉ biết người đàn ông này hoàn toàn coi nàng như người giúp việc miễn phí!

"Em sẽ tìm giúp việc đến quét dọn nhà cửa, ba bữa có thể giải quyết ở bên ngoài, dù sao anh rất ít ăn cơm ở nhà, ảnh hưởng chắc chắn không lớn." Cô đã sớm nghĩ tốt kế sách ứng đối, cố gắng giữ giọng nói bình thản, không muốn làm cho anh cảm thấy bản thân còn để ý ý tưởng của anh. Từ nay về sau, cô muốn học "làm nhạt nhòa" cảm xúc của anh, để người đàn ông này từ trong lòng chậm rãi dời đi.

"Ai nói ! Anh. . . . . . Anh mỗi ngày đều phải ăn xong bữa sáng mới ra ngoài, có đôi khi cũng sẽ về nhà ăn cơm chiều, hơn nữa anh thích ăn món ăn gia đình." Anh chột dạ lại hoảng hốt cường điệu, đồng thời ngăn cản vợ bỏ quên không để ý anh, mới phát hiện lập trường bản thân rất yếu kém, trước đây thật sự đã sao nhãng gia đình rồi.

"Như vậy a. . . . . . Được, em đã biết, em sẽ giúp anh tìm một giúp việc biết nấu ăn." Cô nói, trả lời rất kiên quyết.

"Nhược Duy, em biết rõ người anh cần là em." Anh trầm ngâm nhìn chăm chú, lấy tình để cảm động, ánh mắt ôn nhu thâm tình khẩn thiết đối diện đôi mắt to sáng ngời, dịu dàng có điện dường như muốn nhẹ nhàng tiến vào linh hồn của cô. . . . . .

"Để cho em chuyển ra đi." Cô chủ trương rõ ràng, sẽ không dễ dàng bị lừa bởi anh.

Tuy rằng cô không phải rất thông minh, nhưng cũng không thể luôn luôn ngốc như vậy thêm nữa, vĩnh viễn bị anh nắm mũi dắt đi.

Sức quyến rũ mất đi hiệu lực, Trác Diệu Bang giật mình trong lòng, hoảng sợ phát hiện vợ mình thật sự hạ quyết tâm quyết định muốn rời bỏ anh mà đi, cũng không quay đầu lại ——

"Tuyệt đối không được! Chuyện này đừng nữa nhắc đến nữa." Anh sắc mặt , thái độ cứng rắn hơn cô, trong trường hợp như thế nào đều sẽ không đồng ý quyết định "không khôn ngoan" này của cô , ý nghĩ về cuộc sống không có cô làm anh thật sự mất đi lý trí, cảm thấy phát điên.

"Chẳng phải chúng ta đã không còn gì để nói rồi." Cô cúi đầu ăn bữa sáng, không nói gì miệng nhấm nuốt đồ ăn, cùng với đau đớn trong lòng.

Bữa sáng trầm mặc, hai người ngồi đối diện không nói gì, tất cả đều không dễ chịu. . . . . .

Anh nuốt xuống một mảnh bánh mì khô ráp nhất từ trước tới nay kết hợp với một ly sữa vô vị .

"Anh đi làm đây."

"Vâng." Cô đáp nhẹ, biểu cảm cũng không ngẩng đầu.

Anh mặc áo khoác vào, mang theo túi công văn đi về phía cửa lớn, tất nhiên lúc này không có người tiễn, mà buồn cười chính là anh tự nhiên còn có thói quen quay đầu, hy vọng xa vời bản thân sẽ thấy một khuôn mặt tươi cười sáng rực như hoa hé nở đứng ở cửa vẫy tay nói tạm biệt với anh, nhẹ nhàng đưa lên một nụ hôn. . . . . .

Trách được ai, tất cả đều do anh tự chuốc lấy .

Anh đóng cửa lớn, mang theo lòng tràn đầy hối hận rời nhà đi.

Hôm nay nhiệt độ không khí dường như còn lạnh hơn khí tượng cục dự báo một ít. . . . . .

Giữa trưa, anh lại nhận được điện thoại của Ngô Hằng Xuân, dường như khi tỉnh rượu cô ta nhớ đến luống cuống của bản thân tối hôm qua, vội vàng gọi điện thoại xin lỗi với anh, giọng nói nũng nịu nghe ra được cô ta có tự tin được tha thứ.

"A Bang, anh nói muốn em làm như thế nào mới có thể để cho anh bớt giận? Ngày hôm qua em quá say, không phải cố ý . . . . . . A Bang, rốt cục anh có đang nghe người ta nói chuyện không?" Không đợi được hồi âm, cô ta vẫn lên tiếng gọi anh, hoàn toàn không hiểu được anh đã giận đến mức bóp nát di động.

"Ngô Hằng Xuân! Người em nên nói xin lỗi không là tôi, là vợ của tôi. . . . . ." Anh hoàn toàn mất đi bình tĩnh lịch sự ngày thường, giận dữ không kềm được mắng cô ta một chút, cảnh cáo cô ta nếu lại xuất hiện ở trước mặt hai vợ chồng bọn họ, anh nhất định sẽ vận dụng tất cả quan hệ làm cho sự nghiệp của cô ta ở đây đi xuống, tiếp theo chỉ có thể nhàn rỗi đến giúp muỗi, ruồi bọ thiết kế phòng ở.

Nếu cô ta còn nghe hiểu được tiếng người, tốt nhất nhớ rõ ràng hai người bọn họ đã không liên quan đến nhau từ lâu rồi !

Hết chương 4~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.