Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 13: Tương kiến Lệnh Hồ Xung



Trong một tòa thành phụ cận Hành Sơn.

Lúc này bầu trời cũng đã chập tối, lốm đốm có thể thấy được ánh sao loe lói lơ lững trên đầu, thường thì vào giờ này đáng lẽ ra mọi người đã có thể tìm kiếm cho mình một nơi dừng chân nghỉ qua đêm, tuy nhiên đó có lẽ sẽ là một ngày khác, chí ít không phải là hôm nay.

Thiên Thanh lâu, tuy không phải là thanh lâu duy nhất trong thành nhưng lại là thanh lâu có danh tiếng lớn nhất trong trăm dặm quanh đây, bất cứ khi nào người ta cũng có thể nhìn thấy bên trong Thiên Thanh lâu bóng người đông nghịt, chật kín cả đại sảnh chỗ ngồi cùng các gian phòng, nếu như ngươi mong muốn một lần có thể thật tốt hưởng thụ nhân sinh của chính mình, chỉ cần ngươi là nam nhân thì chắc chắn ngươi không thể không một lần ghé đến nơi đây.

Từ phía trước thanh lâu mặt hàng, tụ năm tụ bảy các nhóm nữ tử ăn mặc phóng khoáng mỏng manh, trên người thanh la sam y thêu bằng chỉ vàng đỏ xanh cùng đủ loại hoa văn riêng biệt, chỉ thấy các nàng mỗi người dáng vẻ đều có cho mình những ưu khuyết điểm riêng, tuy nhiên khuyết điểm không một chút nào đủ để làm mờ đi những ưu điểm nổi bật của các nàng, làn da trắng nõn như được chăm sóc kỹ lưỡng, lông mi thon dài cong vút cùng thân thể ba vòng đường cong uốn lượn nhấp nhô, có thể nói nơi đây chính là thiên đường tuyệt hảo dành riêng cho nam nhân.

Ngày bình thường Thiên Thanh lâu cũng đã là nơi để đông đảo các nhân sĩ giang hồ, công tử phú tân sau một ngày dài bôn ba vất vả tìm về nơi đây như là một ngôi nhà thứ hai của mình, hôm nay tương tự cũng là như thế, nhưng khác biệt chính là dòng người kéo đến càng lúc càng đông, bất tri bất giác nhân số đã vượt quá gấp đôi gấp ba ngưỡng cửa thường ngày, cũng không thể không nói danh tiếng của Thiên Thanh lâu là vô cùng to lớn, tuy nhiên động lực chân chính để mọi người đến đây hôm nay lại chính là một tin tức không biết do ai đó phát ra: “Thiên Thanh lâu, Đông Phương Bất Bại cô nương đêm nay muốn tìm kiếm cho mình một phu quân như ý!”

Tại một hành lang con đường bên trong Thiên Thanh lâu, khác biệt mục đích với đông đảo những người đến nơi đây, hai tên nam nhân khoát trên mình cùng một loại sam y đồng phục, trường kiếm vắt ngang bên thắt lưng, từ trang phục của hai người có thể dễ dàng đoán biết được thân phận.

- Đại sư huynh, nơi này thật đẹp a, mau mau đi đến phía trước đi thôi.

Tên nam nhân dẫn đầu chen lấn bên trong dáng vẻ háo hức có phần loi choi nghịch ngợm như là hầu tử, tên gọi của hắn cũng không sai biệt tương tự với tính cách, không ai khác chính Hoa Sơn kiếm phái đệ tử thứ sáu của Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần, danh tự Lục Hầu Nhi.

- Lục Hầu Nhi, những nơi như thế này chúng ta chỉ cần đến xem là được rồi, không cần phải phung phí tiền bạc, đừng quên chúng ta còn phải mua lương thực và các vật dụng hằng ngày, mau đi thôi, bằng không tiểu muội mà biết chúng ta đi đến nơi này sẽ rất phiền toái.

Đồng bạn Lục Hầu Nhi từ phía sau, lúc này kéo cánh tay hắn lại một bên căn dặn, chỉ thấy người này cao lớn hơn hắn nửa cái đầu, cùng thần sắc nghiêm chính trên gương mặt hoàn toàn trái ngược với tính cách hào sảng phóng khoáng của hắn, người này không cần đoán chính là nhân vật chính trong “Tiếu Ngạo Giang Hồ” truyện, Hoa Sơn kiếm phái đại sư huynh Lệnh Hồ Xung.

- Hắc hắc, đại sư huynh, ngươi nhìn xem đây là cái gì?

- Lục Hầu Nhi ngươi... ngươi đừng nói với ta là ngươi...

Lệnh Hồ Xung nhìn xâu tiền lắc lư trên tay Lục Hầu Nhi, lúc này cũng không khỏi trừng mắt nhìn hắn, còn tưởng rằng Lục Hầu Nhi lén lút sau lưng làm trò “bất hợp pháp”.

- Này này, không thể nào a, tiền này là ta dành dụm tích góp một năm nay, hiếm khi chúng ta có cơ hội được ra ngoài chơi, ta nói đại sư huynh không cần phải lo lắng, chúng ta chỉ uống chút rượu, sau đó mở mang một chút tầm mắt thôi mà, hắc hắc...

- Rất đúng, chẳng có mấy khi ta được uống hảo tửu, nhưng còn tiểu sư muội!? Cũng không thể bỏ mặc nàng một mình a.

- Đại sư huynh lại lo lắng cho tiểu sư muội? Chúng ta Hoa Sơn kiếm phái đệ tử võ công tuy không dám nói là quá cao cường nhưng cũng không phải là ai cũng có thể bắt nạt a, huống chi tiểu sư muội tu vi cũng không một chút kém ta, là đại sư huynh nghĩ nhiều rồi!

- Hai vị huynh đài dường như đang tìm kiếm chỗ ngồi? Nếu không ngại có thể đến đây cùng ta uống vài ly, ta một mình uống rượu cũng là không quen a.

Đúng lúc này, một giọng nói bên trong đại sảnh vang đến bên tai Lệnh Hồ Xung hai người, nhìn lại chỉ thấy một tên bạch y thiếu niên 18 19 tuổi, dáng dấp thon gọn mười phần trông như công tử thư sinh không giống với nhân sĩ trong giang hồ, đang ngồi cách đó không xa đồng thời nhìn về phía hai người.

Lục Hầu Nhi càng nhanh nhẹn liếc mắt chung quanh một vòng, chỉ thấy đại sảnh bên trong tự lúc nào đã đầy ấp bóng người, các lộ nhân sĩ vẫn còn đang không ngừng chen lấn, bàn ghế tọa vị hầu hết đều đã được lấp đầy, duy chỉ phía trước mắt thiếu niên chỗ ngồi là vẫn còn đôi ba chỗ trống.

- Hảo tửu nhưng không có tri giao cũng thật là vô vị, hai vị nếu không chê cũng có thể ngồi cùng ta đối ẩm.

Thiếu niên trông thấy Lệnh Hồ Xung hai người chần chừ, giọng nói nhàn nhạt vô thúc vô cầu lại một lần nữa vang đến bên tai.

- Hảo tửu nhưng không có tri giao thật vô vị!? Hay, thật hay! Các hạ nếu đã có lòng ta làm sao có thể chê tốt đòi xấu.

Lệnh Hồ Xung nghe vậy cũng không khỏi tán thán thiếu niên lời nói thâm thúy, lúc này không nhanh không chậm đã tiếp cận đến kế bên thiếu niên, Lệnh Hồ Xung cùng Lục Hầu Nhi hai người chấp tay nói.

- Tại hạ Hoa Sơn kiếm phái Lệnh Hồ Xung, tiểu tử này đi cùng chính là lục sư đệ của ta, Lục Hầu Nhi.

- Lục Hầu Nhi hữu lễ.

Đối diện Lệnh Hồ Xung hai người chấp tay, thiếu niên cũng không kiêu ngạo làm giá, đồng thời đứng lên chấp tay đáp lễ.

- Tại hạ Ngô Chính, hai vị hữu lễ, mời ngồi!

Thiếu niên này không ai khác chính là Ngô Chính, ngây người quanh đây ròng rã cũng đã hơn một tháng, lúc bấy giờ trong nội tâm cũng là rất phấn khích.

Còn tại sao lại phấn khích thì có thể dễ dàng hình dung như thế này, Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới bên trong Kim Dung hiệp truyện không chỉ có một phiên bản, từ nguyên bản đầu tiên Kim Dung tiền bối phát hành cho đến sau này các lượt chỉnh sửa để chiều lòng đọc giả, lại tiếp tục qua tay các nhà xuất bản làm phim theo năm tháng không ngừng đổi mới, lâu ngày đã không còn ai phân biệt được đâu là ấn bản đầu tiên, đâu là phiên bản do Kim Dung tiền bối tự tay chỉnh sửa, còn có rất nhiều các phiên bản truyền hình do các nhà làm phim biên kịch đạo diễn.

Nhưng lúc này Lệnh Hồ Xung lại xuất hiện ở đây, điều đó phần nào giúp Ngô Chính nắm bắt được bố cục tình tiết diễn ra tiếp theo, không dám nói là một trăm phần trăm chắc chắn, nhưng chỉ cần xác định thêm vài chi tiết là có thể hoàn toàn an tâm.

Hơn nữa Ngô Chính cũng là rất thú vị tò mò tên lãng tử yêu thích rượu còn hơn tính mạng của mình như Lệnh Hồ Xung là người như thế nào mà lại có thể một tay trộm mất tâm tư của rất nhiều thiếu nữ, Ngô Chính một chân đã chen vào nơi đây há có thể lại không quan tâm, bàn tiệc hôm nay hắn mời mục đích cũng là tương tự, Lệnh Hồ Xung nếu là để hắn thất vọng không chừng lại để Ngô Chính cân nhắc có nên hay không cắt bỏ “chân giữa” của Lệnh Hồ Xung, tránh sau này lại diễn ra bi kịch không đáng có.

Nhưng rất nhanh sau một màn qua lại lời nói khách khí, Lệnh Hồ Xung khi uống rượu chính là lúc tính cách của hắn bộc phát rõ ràng nhất.

- Khặc khặc, hảo tửu, quả nhiên là hảo tửu a! Lệnh mỗ trong đời có hai thứ yêu thích nhất, thứ nhất chính là hảo tửu, được uống một ngụm hảo tửu nhân sinh chính là một lần sảng khoái, Ngô huynh, lại tiếp tục cạn một ly!

Dứt lời, Lệnh Hồ Xung lại một hơi dốc cạn ly rượu, thần sắc như là mê ly quên trời quên đất, lời nói cũng trở nên phóng khoáng thư thái hoàn toàn bộc lộ ưu điểm tính cách của hắn.

- Được, cạn!

Ngô Chính tay nâng ly rượu đồng thời đáp lễ, nhưng là trong lòng hắn cũng không khỏi cảm khái, nói chuyện một hồi hắn có thể thấy rõ Lệnh Hồ Xung làm người hào sảng, thô lỗ nhưng lại rất dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác, giang hồ tắm máu dầm mưa có thể gặp được một người thẳng thắn cùng hắn trò chuyện đối ẩm không cầu mưu lợi, Ngô Chính không thể tự phủ nhận trong thâm tâm lúc này cũng là một trận thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.