Hai người Tống Viễn Kiều trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng là trước đó đã thống nhất quyết định mọi việc đều phải nghe theo Ngô Chính, chí ít là cho đến khi tìm được tung tích của Du Liên Châu và Trương Tùng Khê.
“Nếu không phải bất đắc dĩ cũng không cần hai người phải nhúng tay vào chuyện này. Chỉ cần Tống Đại Hiệp và Ân Lục Hiệp không cản trở chúng ta là được!”
Đến lúc này Ngô Chính rất thẳng thắng nói ra ý nghĩ của mình. Nhưng phần nhiều là hắn đang quan tâm đến điểm sát lục của mình, nhất định là không thể lãng phí cho dù chỉ là tích lũy được một hai điểm mà thôi.
Nghe xong để hai người Tống Viễn Kiều trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền gật đầu không phản đối.
Con thuyền vẫn tiếp tục xuôi theo dòng sông một đoạn nữa, lúc này mọi người đều có thể nghe rõ được tiếng “leng keng” của vũ khí khi va chạm vào nhau, còn có cả tiếng gào thét chửi rủa, có vẻ chiến đấu diễn ra rất khốc liệt.
Rất nhanh, hiện trước tầm mắt của sáu người Ngô Chính, phía bên kia bờ sông mấy nhóm người đang khua đao múa kiếm nhảy bổ vào nhau, dưới mặt đất cũng không ít thi thể nam nữ tử nằm lênh láng, mỗi vài khắc trôi qua lại có thêm một người phải ngã xuống nhập bọn làm một đám tử thi, đồng hành xuống địa phủ.
“Là người của Minh giáo chúng ta bị vây giết!” – Dương Tiêu đột nhiên tức giận hô lên.
Bên trong hỗn chiến đang xảy ra, một đám người đồng phục Minh giáo đang bị vây ở trung tâm, trên tay bọn hắn vũ khí đều là thương giáo, đao búa hoặc cung tên, cho nên nhìn qua liền biết đây hẳn là một trong Ngũ Hành Kỳ – Nhuệ Kim Kỳ quân đoàn.
Cùng lúc đó, không đợi Dương Tiêu nói hết nửa lời, Ngô Chính liền nhanh hơn một bước thi triển khinh công phóng đến bờ sông bên kia nơi chiến trường đang diễn ra, đồng thời lớn tiếng hô lên: “Các ngươi không cần nhúng tay!”
Không cần nhúng tay!? Năm người nghe qua không khỏi có chút sững sốt, Ngô Chính đây là có chuyện gì buồn bực trong lòng muốn phát tiết ư!?
Nghĩ là như vậy, nhưng năm người vẫn mặc kệ để cho Ngô Chính tự ý hành động. Dương Tiêu và Tạ Tốn trông thấy giáo hữu của mình bị vây giết mặc dù trong lòng rất phẫn nộ, nhưng là vẫn rất an phận tin tưởng vào cách làm của Ngô Chính, nhất định là có thâm ý nào đó bên trong khó nói.
Ngược lại Ngô Chính lại không đoái hoài để ý đến năm người kia nghĩ gì, lúc này đã lăng không đáp xuống trung tâm chiến trường, đồng thời nhân tiện một quyền đánh chết một tên hán tử đang giơ kiếm muốn đâm lén người của Minh giáo.
“Là ai!?”
“Mặc kệ, giết chết hắn!”
“Đúng vậy, đừng để hắn quấy rối trận hình của chúng ta.”
Đám người Nhuệ Kim Kỳ phát giác có người từ trên không trung đáp xuống đội hình của mình, nhất thời không phân rõ địch ta, liền cao giọng quát lên, đồng thời vung mũi thương đâm về phía Ngô Chính.
“Nhuệ Kim Kỳ quân, ta đến giúp các ngươi, là bạn không phải địch!”
Ngô Chính thi triển Hoành Không Na Di dễ dàng tránh né hàng loạt mũi thương giáo đâm về phía mình. Ngay lập tức hắn liền xuất hiện ở một nơi khác bên trong chiến trường, lẫn lộn trong đám người đang vây giết Minh giáo Nhuệ Kim Kỳ.
“Huynh đệ, mau đến đây trợ giúp một tay!”
Một người hán tử trong đám người vây giết đang giao đấu với người của Minh giáo, nhưng lại yếu thế để rơi vào hạ phong, trên người hắn đã có rất nhiều vết thương sâu do thương giáo gây ra. Lúc bấy giờ hán tử này lại trông thấy Ngô Chính không mặc đồng phục của Minh giáo còn tưởng rằng là người mình, liền hô lên cầu cứu.
“Ta liền giúp ngươi một tay.”
Ngô Chính thản nhiên tươi cười, đứng giữa chiến trường lại tựa như đang du ngoạn ở nơi thắng cảnh nào đó, tâm trạng trở nên vô cùng thư thái phấn khích.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Không chần chừ thêm nữa Ngô Chính ngay lập tức vung tay súc thế, nội lực từ đan điền lưu chuyển theo quỹ đạo phức tạp, thông qua các kinh mạch trong cơ thể tích tụ đến bàn thực chỉ, kình lực ngưng tụ phút chốc liền hóa thành thực chất, tức khắc một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén linh hoạt phóng về phía tên hán tử vừa mới lớn tiếng cầu cứu kia.
Phập!
Hết thảy diễn ra chỉ trong một tích tắc ngay sau khi Ngô Chính mở miệng đồng ý, hán tử kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy yết hầu của mình tê rát, toàn thân vô lực đã không còn chịu sự kiểm soát của hắn nữa, con ngươi trong đôi mắt dần trở nên lờ mờ lơ đễnh, ý thức chậm rãi biến mất, để tâm trí của hắn sót lại lúc này chỉ là một mảnh tĩnh mịch mông lung không thể minh bạch.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công chém giết đỉnh tiêm trung kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0”
Tuy con số rất nhỏ nhưng cũng khiến Ngô Chính tâm trạng rất phấn khởi, phải biết ở thế giới “Tiếu Ngạo Giang Hồ” hắn giết người thấp hơn một cấp bậc chỉ tích lũy được một điểm sát lục mà thôi, bây giờ còn là gấp mười lần trước kia. Ngô Chính tất nhiên là hiểu được đạo lý góp gió thành bão là gì rồi.
Đối thủ của tên hán tử kém may mắn, sau khi trông thấy hắn chết liền quay đầu nhìn sang Ngô Chính, bởi vì vẫn còn đang trong chiến đấu cho nên chỉ có thể gật đầu đa tạ, sau đó liền trở về trận hình của mình.
“Các huynh đệ cẩn thận, tiểu tử kia là người của ma giáo!”
Lại một tên hán tử khác trong đám người vây giết Minh giáo phát hiện Ngô Chính giết người của mình, hoảng hốt thất thanh hô lên.
Phốc!
Nhưng ngay sau đó, hán tử liền trả giá cho hành động ngu ngốc của mình, cả người xiêu vẹo tựa như con lật đật ngã người bất động mặt đất. Tương tự như trước đó, trên yết hầu của hắn một đạo vết thương do kiếm khí đâm xuyên qua dẫn đến cái chết vô cùng chóng vánh, bất đắc kỳ tử.
Chưa dừng lại ở đó, cứ cách mỗi nửa giây trôi qua lại có thêm một tên hán tử kém may mắn khác nhắm mắt xuôi tay. Chỉ thấy một đạo kiếm khí đang di chuyển với tốc độ cực nhanh uốn lượn dạo chơi trong chiến trường, ở mỗi nơi mà nó đi qua đều là để lại một cái thi thể của đám người đang vây giết.
Những người này y phục đều không giống nhau, mạnh ai nấy chiến hoàn toàn không có tổ chức giống như người của Minh giáo – Nhuệ Kim Kỳ trận hình ổn định lấy một chống mười, có thể thấy được bọn hắn hẳn là một đám ô hợp từ các thế lực nhỏ lẻ liên kết với nhau muốn làm chuyện lớn nào đó, nhưng trông qua tựa hồ là có chút quá sức đối với khả năng yếu kém của bọn hắn.
“Khốn kiếp, dám giết người của Vu Sơn bang chúng ta!?”
“Tiểu tử kia rất lợi hại, huynh đệ Tam Giang bang mau theo ta rút lui!”
“Cái gì!? Các ngươi dám bỏ mặc chúng ta mà tự mình tẩu thoát?”
“Hừ, bảo lưu lực lượng, mặc kệ bọn hắn mau chạy khỏi chỗ đi thôi!”
...
Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của Ngô Chính là bao, đám người này sau khi phát hiện Ngô Chính võ công quá mức lợi hại không thể chống đỡ, liền ôm mình co rút bỏ chạy không quan tâm đến đồng bạn của các thế lực khác sống chết thế nào.
Ở một khía cạnh khác, Nhuệ Kim Kỳ quân lực nhanh chóng nắm bắt thời cơ chuyển mình từ thế bị động sang thế chủ động, ùa ra chém giết đám người hỗn tạp kia, không cho bọn hắn dễ dàng tẩu thoát.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.