Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 229: Kinh tâm động phách



“Hỏi thừa, tin được mới là chuyện lạ!” – Ngô Chính trong bụng khinh bỉ. Tưởng rằng hắn không biết ba người A Đại sở dĩ đầu quân dưới trướng Nhữ Dương Vương còn không phải là vì vinh hoa phú quý đấy ư!? Bây giờ chỉ vì cái chết không rõ thực hư của huynh đệ mà trở mặt với Triệu Mẫn mới là thực sự ngu ngốc a.

“Thuộc hạ không dám!” – Hai huynh đệ A Đại thành thành khẩn khẩn đồng thời chấp tay cúi đầu trước Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn ánh mắt vô thần, không để ý đến hai huynh đệ A Đại, lại quay sang Ngô Chính lạnh nhạt nói: “A Tam sinh tử không rõ. Nhưng nếu hắn xảy ra điều gì bất trắc, các ngươi hẳn là minh bạch hung thủ là ai rồi.”

Hai huynh đệ A Đại nghe thế, ánh mắt chất chứa sát ý một lần nữa tập trung về phía Ngô Chính. Bất chợt, không khí xung quanh trầm xuống một cách lạ thường. Sát khí tích tụ lấy trung tâm là hai người A Đại chậm rãi phát tán ra chung quanh, dày đặc đến mức thậm chí có thể trông thấy bằng mắt thường. Tựa hồ đây không phải là sát khí nữa rồi, có chút giống như là... quỷ khí!?

Ngô Chính đối diện hai người A Đại, là người chịu đựng áp lực nhiều nhất. Hắn có thể cảm nhận được, dường như là có hàng trăm hàng ngàn oan hồn của những con người vô tội đang vờn quanh kêu réo bên tai mình. Điều này nói lên số người đã chết trong tay hai huynh đệ A Đại là nhiều đếm không thể xuể. Thậm chí Ngô Chính bao năm thân kinh bách chiến cũng không dám tự nhận có thể so sát khí với hai người này.

Tuy nhiên cũng chẳng có gì là quá khó hiểu. Phải biết “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” so với “Tiếu Ngạo Giang Hồ” thế giới tuy là ít hơn mưu mô quỷ kế, nhưng càng nhiều hơn là giết chóc tàn nhẫn. Bây giờ vẫn đang là thời đại loạn lạc, quân Nguyên Mông đã đánh chiếm trung nguyên, dấy lên hàng loạt các cuộc khởi nghĩa tinh phong huyết vũ.

Trong lúc đó, hai huynh đệ A Đại cũng được xem là cao tầng dưới trướng Nhữ Dương Vương. Trong bóng tối không biết đã thực thi bao nhiêu nhiệm vụ sát nhân hàng loạt, khiến sát khí tích tụ trên người bọn hắn quá nhiều, đến mức đã hóa thành thực chất, trông qua còn tưởng là quỷ khí không chừng.

Ngô Chính nãy giờ liên mồm khích bác, hơn nữa từ biểu hiện của Triệu Mẫn cũng gián tiếp mơ hồ xác nhận cái chết của A Tam, khiến hai người A Đại trong tâm vô cùng bi phẫn. Nhưng là bọn hắn không thể làm khó được Triệu Mẫn, đành phải giận chó đánh mèo mà trút hết lên đầu Ngô Chính, hòng nguôi ngoai cơn giận mà thôi.

“Ta nói hai người các ngươi đúng là trì độn ngu ngốc. Hôm nay Triệu Mẫn có thể điên đảo hắc bạch, bỏ mặc A Tam tử trận dưới tay ta. Ngay mai khó nói sẽ đến phiên các ngươi tráng niên sớm thệ. Đến lúc đó, các ngươi vẫn là cam chịu là vật hy sinh!?” – Ngô Chính tựa tiếu phi tiếu, buông lời châm chọc.

A Đại vừa định mở mồm nói gì đó, nhưng lại bị Triệu Mẫn nhanh miệng chặn lại: “Bản quận chúa trước nay luôn chiêu hiền đãi sĩ, không tệ bạc với thủ hạ. Ta tin tưởng miệng lưỡi tiểu nhân dù xảo quyệt đến đâu cũng không lung lay được các ngươi.”

“Triệu quận chúa miệng lưỡi quả nhiên trơn tru sắc bén, ta xem như là được mở rộng tầm mắt.”

Ngô Chính thở dài cảm khái, song lại quay sang hai người A Đại nói tiếp: “Ngôn giản ý cai, nói thêm nữa cũng chỉ là nhiều lời vô ích. A Tam là ta giết, muốn báo thù thì đến đây!”

Sở dĩ Ngô Chính động khẩu bất động thủ không ngoài mục đích lung lay hai người A Đại, để xem bọn hắn biểu hiện như thế nào. Bất quá Triệu Mẫn mưu ma chước quỷ vô cùng lợi hại, không phải là Ngô Chính dăm ba câu nói liền có thể châm ngòi ly gián. Nhưng chí ít là khiến hai người A Đại trong tâm nghi thần nghi quỷ không còn trung tâm như trước.

“Hảo! Thù sát huynh đệ bất đái cộng thiên. Ngươi đã thú nhận, như vậy chuộc tội đi!”

A Nhị thường ngày kiệm lời ít nói, nhưng thực chất tính tình vô cùng hung bạo nóng nảy, đặc biệt là ưa thích hành hạ người khác. Ngay khi Ngô Chính thú nhận sở tác sở vi, hắn liền không kìm chế nỏi thú tính, súc thế vung quyền tấn công.

Thần lực hung mãnh dị thường ẩn náu bên trong vóc dáng thấp bé của A Đại, thế công ào ạt tựa như là bạo vũ, quyền kình lấy Ngô Chính làm trung tâm giăng kín bao vây, cuồng oanh lạm tạc không thể tránh thoát.

Ngược lại Ngô Chính như con thiêu thân vùi mình giữa cuồng phong vũ bão, y phục phần phật rung động như muốn tiêu tan. Chỉ thấy hắn nhếch môi cười nhạt, tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt vô thần khép hờ dường như là khinh thường phải đối thủ của mình.

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh...

Loạn quyền dồn dập oanh tạc, kình lực trong phút chốc liền phá toang sảnh đường, đất bụi tung lên mịt mù. Nhìn lại, thân ảnh của Ngô Chính ở vị trí trung tâm chịu đựng đợt tấn công, lúc bấy giờ đã không còn lại một dấu vết. Hắn tưởng chừng là đã bị oanh bạo nuốt chửng.

“Kỳ quái, người đâu!?” – A Nhị thu quyền đáp xuống mặt đất, nhất thời không tìm thấy mục tiêu đâu, sững sốt thốt lên.

“A Nhị, cẩn thận phía sau!” – A Đại thấy thế đột nhiên phát hiện ra điều bất thường, hoảng hốt lớn tiếng nhắc nhở, đồng thời xuất kiếm huy động lực lượng tiến đến hỗ trợ A Nhị.

A Nhị nghe vậy liền phản xạ thủ thế quay đầu trở lại, chỉ thấy từ trên không trung loáng thoáng vài vạch kiếm khí phút chốc đã tiếp cận đến nơi. Trông thấy kiếm khí vô cùng tầm thường không có gì đặc biệt lợi hại, nhưng là khiến A Nhị từ trong tiềm thức không ngừng rung lên cảnh báo: “Nếu không tránh, tất phải tử!”

Làm một cao thủ thân kinh bách chiến vượt ải gian truân, chắc chắn không một ai dám xem nhẹ trực giác của mình. A Nhị tức khắc liền quyết định không đối chọi với đạo kiếm khí tầm tầm thường thường kia, cấp tốc triển khai khinh công lùi ra thật xa.

Ngay khi A Nhị lùi về sau, cảnh tượng lúc bấy giờ hiển hiện trước mắt khiến hắn kinh tâm động phách không thôi. Chỉ nghe vài tiếng “phách phách phách” do kiếm khí cắm phập xuống mặt đất dễ dàng như là chém vào nước. Nhưng chốc lát sau đó, một cỗ dư lực khủng khiếp do kình lực tích tụ đè nén quá mức mà bạo tạc ra chung quanh. Cuồng phong từ vị trí trung tâm lan ra bốn phía phá toang đại sảnh không còn trông ra hình dạng. Càng kỳ quái chính là mọi người không nghe được bất cứ động tĩnh nào, chỉ nghe được tiếng oang oang trong tai. Không nghi ngờ là vì động tĩnh phát ra quá lớn khiến tất cả mọi người nhất thời đã mất đi thính giác.

Bên trong đại sảnh, à không, bây giờ đã không còn đại sảnh nữa rồi, chỉ còn lại một mảnh hoang tàn mịt mù cát bụi, phơi mình giữa thái dương gay gắt trên đầu. Một đám người bao gồm Triệu Mẫn, A Đại, A Nhị, Thần Tiễn Bát Hùng và cả những tên cao thủ ẩn náu xung quanh. Trông thấy một màn này trong mắt, toàn bộ đã hoàn toàn khiếp sợ đến ngây người không thể khôi phục bình tĩnh.

Mãi cho đến một hồi lâu, khi thính giác thất lạc dần dần trở về với chủ nhân của nó, chỉ còn nghe được tiếng “vù vù” của gió sa đang áp tới, cùng một giọng nói không mấy xa lạ của thiếu niên cứ thế vang vảng bên tai, khiến mọi người giật thót kinh hồn táng đảm không thôi.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.