Thanh niên trông thấy Ngô Chính mục trừng khẩu ngốc, liền không giấu nổi vẻ tiểu nhân đắc chí, híp mắt tươi cười. Nhất thời có một loại cảm giác hơn người lạ thường, khiến hắn thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
“Sau đó Sử bang chủ đích thân truy tìm tung tích hung thủ, hòng tự tay báo huyết hải thâm thù. Nhưng nào ngờ được hung thủ quá mức lợi hại, đến cả... đến cả Sử bang chủ cũng phải bỏ mạng trở lại!” – Thanh niên chau mày nhăn mặt sợ hãi, thần thái kể truyện vô cùng chân thật, thấp giọng thì thào không dám lớn tiếng.
“Ngươi còn chưa nói hung thủ là ai? Có phải là một tên hung thần ác sát nào đó rất nổi danh trên giang hồ!?” – Ngô Chính gật gù hỏi tiếp.
Thanh niên trề môi lắc đầu, khẽ liếc qua đám người Cái Bang quan sát động tĩnh, sau đó lại quay sang đáp: “Không phải! Nghe nói trước đây hung thủ từng là một người chuyên hành hiệp trượng nghĩa, chính là một trong Võ Đang Thất Hiệp, Mạc Thất Hiệp – Mạc Thanh Cốc.”
Ngô Chính nghe thế liền không cần phải giả trang tiểu bạch kê dò hỏi nữa. Tin tức hắn muốn đã có. Còn ẩn tình bên trong thì Ngô Chính cũng đã đoán ra được một hai.
“Tiểu tử, có phải là không tin lời ta!? Hừ, nói cho ngươi biết, thế gian này vô kỳ bất hữu, ai có thể đảm bảo Võ Đang Thất Hiệp toàn bộ đều là người tốt cơ chứ!?” – Trông thấy Ngô Chính đột nhiên không đoái hoài quay mặt chỗ khác, thanh niên cáu giận lên mặt dạy bảo.
(Vô kỳ bất hữu: chuyện kỳ lạ khó tin đến đâu cũng có thể xảy ra.)
Nghe vậy, Ngô Chính khẽ quay lại nhìn hắn, nhã nhiên thất tiếu nói: “Ta có nói rằng mình không tin ư!?”
Vừa dứt lời, đột nhiên người thanh niên mặt mày hốt hoảng tái xanh, có một loại cảm giác vô cùng rùng rợn đang chạy loạn trong người, khiến hắn lông tóc dựng đứng, xương cốt đều nhũn cả ra. Những người đồng bạn của hắn cũng không ngoại lệ, tựa như là gặp phải sét đánh giữa trời quang, khiến thiên hôn địa ám khó mà ngăn nổi kinh hãi trong lòng.
Ngô Chính thấy thế khẽ gật đầu hài lòng, lại quay sang chỗ khác không để ý đến mấy người này nữa. Sở dĩ Ngô Chính dọa bọn hắn một chút, là vì muốn xem xem chấn nhiếp công dụng của điểm danh vọng lâu ngày không dùng có còn hoạt động tốt như trước hay không. May mắn là không có vấn đề gì, Ngô Chính liền vui vẻ yên tâm.
Lại trông qua đám người Cái Bang kia, thân làm ăn mày muốn dùng bữa cơm lại lên tận lầu hai của tửu lâu để phung phí!? Quả thực thế gian này vô kỳ bất hữu, chuyện quái gở đâu đâu cũng có a.
Vào lúc này, một người ăn mày khác từ phía bậc thang bước lên lầu hai. Người này tuổi tác thanh niên, gương mặt tuy có phần nhơ nhuốc nhưng đôi mắt sắc bén vô cùng nổi bật. Đồng thời điểm, đám người Cái Bang thần sắc khẽ biến, đồng loạt tập trung ánh mắt nhìn sang người thanh niên này.
“Danh tính: Trần Hữu Lượng, tu vi: tuyệt thế sơ kỳ.”
Ngô Chính vận dụng Thuật Thăm Dò liền có thể nhìn thấu thân phận người thanh niên này. Quả nhiên không ngoài ý muốn, những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây thực ra cũng không kỳ quái lắm.
Nếu là người từng xem qua nguyên tác “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” hẳn là ai cũng có thể biết, Trần Hữu Lượng trước đây chính là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự. Sư phụ của hắn không ai khác chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn!
Nguyên bản Ngô Chính còn có chút mơ hồ, nhưng ngay khi Trần Hữu Lượng xuất hiện liền minh bạch hết thảy. Trong chuyện này nhất định là có âm mưu, không những thế còn là rõ ràng như bàn ngày. Mục đích không thể nghi ngờ chính là nhắm vào phái Võ Đang của Trương Tam Phong.
Nếu phái Võ Đang suy suyển, Thiếu Lâm tự sẽ có cơ tìm lại địa vị của mình. Ngoài ra nguy cơ lớn nhất vẫn là Minh giáo. Phải biết Trương Tam Phong là hậu trường của Ngô Chính, mà Ngô Chính lại ủng hộ cho Minh giáo. Người sáng suốt sẽ không dám trêu chọc Minh giáo vào lúc này. Nhưng nếu có thể kìm tay khóa chân của phái Võ Đang thì sao!? Tiền căn hậu quả trong lúc đó quả thực là rất khó lường.
Trần Hữu Lượng đây là muốn biến Mạc Thanh Cốc trở thành con cờ của mình!? Trong khi đó hắn lại có thể lập công, vững vàng ngồi lên cái ghế bang chủ Cái Bang. Còn có Thiếu Lâm tự làm hậu trường của hắn. Suy đi tính lại, Võ Đang lần này khó tránh phải gặp nguy rồi.
“Trước mắt vẫn không nên đả thảo kinh xà, để cho các ngươi tự tung tự tác một chút vậy.” – Ngô Chính nghĩ thầm trong đầu, trên mặt tiếu lý tàng đao mười phần âm hiểm.
(tiếu lý tàng đao: nụ cười có giấu dao găm.)
Trong thời gian gần đây sau sự kiện Sử Hồng Thạch bị kẻ thù không đội trời chung sát hại, Trần Hữu Lượng trở thành người cầm đầu dẫn dắt Cái Bang báo huyết hải thâm thù. Thế nên ngay khi Trần Hữu Lượng xuất hiện ở đây, những nhân sĩ giang hồ trên lầu hai đều tập trung ánh mắt hướng về phía hắn.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trần Hữu Lượng phong thái ngang nhiên biểu hiện khí độ bất phàm khiến người kính nể. Ánh mắt hắn khẽ liếc qua đám người Cái Bang ra hiệu, sau đó liền quay lưng đi xuống bậc thang.
“Làm trò che mắt thiên hạ!”
Ngô Chính trông thấy cảnh này, không khỏi khinh thường phỉ nhổ trong bụng. Trần Hữu Lượng xuất hiện ở đây còn không phải là giả mù sa mưa!? Để người trong thiên hạ đều biết hắn là đang thế thiên hành đạo, nghĩa bất dung từ ư!?
Song đoàn người đệ tử Cái Bang nhận được hiệu lệnh, đồng loạt cầm gậy đứng dậy theo chân Trần Hữu Lượng. Mỗi người thần sắc đều tỏ ra mười phần nghiêm trọng, không một chút che giấu khí thế bức nhân chuẩn bị khởi binh truy bắt hung thủ.
Ngay khi đám người Cái Bang ly khai, trên lầu hai mọi người liền ồn ào lời ra lời vào, lớn tiếng săm soi bàn tán. Ngô Chính thì vẫn ngồi yên bất động mãi một hồi, sau đó cũng từ tốn ly khai tửu lâu.
Tại một khách điếm trong tòa thành cách tửu lâu mới đó không bao xa, lúc bấy giờ Trần Hữu Lượng dẫn đầu đoàn người ngênh ngang chặn trước cửa môn.
Chưởng quầy từ trong khách điếm khẩn trương chạy ra, khom lưng kính cẩn bẩm báo cho Trần Hữu Lượng: “Trần trưởng lão, hắn là ở bên trong!”
“Ngươi làm rất tốt, mau giải tán người khỏi chỗ này.” – Trần Hữu Lượng hài lòng gật đầu, đồng thời quăng một nén bạc cho chưởng quầy khách điếm.
Chưởng quầy trông thấy tiền tài hai mắt sáng bừng, cúi đầu càng thấp liên mồm tạ ơn. Bộ dáng mười phần tiểu nhân, vẫy đuôi siểm nịnh. Sau đó chưởng quầy liền ra lệnh bọn hạ nhân nhanh chân trốn khỏi chỗ này.
Xung quanh những người thường dân trông thấy, liền có thể nhận ra đoàn người Trần Hữu Lượng kia là người trong giang hồ, chuẩn bị xảy ra tranh chấp chiến đấu. Thế là ai nấy đều bỏ của chạy lấy người, sợ hãi nếu nán lại nơi này lâu thêm một chút sẽ rước họa vào thân.
Vì thế chỉ trong vòng vài nốt nhạc, đoạn đường phía trước khách điểm trở nên vắng tanh không còn một bóng người, yên tĩnh đến lạ thường. Tuy nhiên còn có một số người trên mình thường phục vẫn chưa ly khai, không những thế còn nhập bọn cùng đoàn người Cái Bang kia.
Nhìn qua đại khái liền có thể minh bạch những tên thường phục này hẳn là người của Cái Bang ẩn náu giả dạng thường dân, nhằm tạo thành mạng lưới tin tức linh động. Tương tự với phương thức của Ngô Chính khi còn ở thế giới “Tiếu Ngạo Giang Hồ” từng làm.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.