Sai lầm thứ hai chính là để Ngô Chính chủ động tấn công trước, Đường Trần cũng không phải là ngu ngốc, đến nước này hắn còn có thể nào không nhận ra từ lúc chiến đấu bắt đầu cho đến bây giờ, tất cả còn không phải là trong tính toán của Ngô Chính!?
Mục đích của Ngô Chính nguyên bản chính là từng bước thăm dò đối phương, sau đó chia cách bọn hắn hai người hợp công, nhân cơ hội ám toán giải quyết một tên có thực lực yếu hơn, còn lại cục diện phía sau cũng là dễ đối phó.
Không phải nói tự nhiên Ngô Chính lại hao phí điểm sát lục đi lĩnh ngộ Vi Đà Chưởng một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, mà bởi vì môn chưởng pháp này mười phần hoàn hảo để kết hợp với các võ kỹ khác của hắn tạo thành lối đánh thượng phong, nắm bắt tiên cơ.
Phải biết tính cách thường ngày ra sao thì trong chiến đấu cũng chính là như vậy, Ngô Chính yêu thích kiểm soát cục diện nắm bắt tiên cơ, lối đánh cũng chính là phủ đầu thượng phong bất chấp ám chiêu, ngược lại Đường Trần hai người tự tin thái quá, lại chọn cách trực diện đối chiến dẫn đến rơi vào bẫy hạ của đối phương, hậu quả đã không cần bàn cãi, chiến lực Đường Trần hai người tuy là siêu việt bỏ xa Ngô Chính, nhưng lại thua hoàn toàn về bố cục trong chiến đấu.
Tuy nhiên đó chỉ là lý thuyết, lại nói về tình hình thực tế lúc này, nhìn bằng mắt thường cũng có thể phân biệt được người nào là đang nắm ưu thế.
Tiêu Chỉ Thiên trước đó trong một khoảnh khắc khi tiếp cận cái chết, bỗng nhiên hồi quang phản chiếu nhất chiêu toàn lực Tá Thi Hoàn Hồn đánh trả Ngô Chính.
Hành động này của Tiêu Chỉ Thiên giống như là một hồi lóe sáng sau đó hững hờ vụt tắt, nhưng là một thân tu vi tuyệt đỉnh sơ kỳ toàn lực trong một đòn cũng không phải là Ngô Chính lúc bấy giờ có thể gánh nhận.
Ngô Chính chính diện đón nhận một đòn toàn lực của Tiêu Chỉ Thiên đồng thời bắn ngược ra sau, lúc này trông vô cùng chật vật, toàn thân tơi tả, tiếu diện mặt nạ che kín trên gương mặt cũng đã rơi xuống lúc nào không hay, chỉ thấy hắn thần sắc tột cùng băng lãnh, trong ánh mắt không giấu được nồng đậm sát ý nhìn về phía Đường Trần trên tay một cái xác chết.
- Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tuyệt đỉnh sơ kỳ cao thủ, nhận được hai trăm điểm sát lục.
- Hệ thống nhắc nhở túc chủ thương thế đang trong tình trạng vô cùng nguy cấp, khuyến nghị túc chủ ngay lập tức phục dụng Liệu Thương Đan kết hợp cùng Liệu Thương Thiên phụ trợ công pháp nhanh chóng ổn định thương thế.
Âm thanh hệ thống trong đầu vang lên báo hiệu Tiêu Chỉ Thiên đã triệt để chết đi, Ngô Chính lúc này mới phần nào nhẹ nhõm, đồng thời ý niệm từ trong hệ thống thương thành dùng một trăm điểm sát lục hoái đối Liệu Thương Đan nhanh chóng phục dụng.
- Tình huống lúc này Liệu Thương Đan cũng vô phương giúp ta chống đỡ, vẫn còn chừa lại một tên chưa giải quyết... lẽ nào lại vay mượn hệ thống!? Thế nhưng ta lúc này không thể tiếp tục lãng phí điểm sát lục, bằng không...
Ngô Chính đối diện nghịch cảnh nhưng lại thập phần do dự, nếu là trước đây hắn có lẽ sẽ vô cùng quyết đoán, thậm chí là bất chấp tất cả để truy cầu một tia cơ hội sống sót, nhưng lúc này đây đến cả bản thân Ngô Chính cũng không hiểu được tại sao hắn lúc này lại mất đi phần quyết đoán đó.
Tuy là mập mờ không rõ nhưng phần tỉnh táo trong hắn vẫn là còn giữ lại, chỉ mất một tích tắc ngay khi nghi vấn đặt ra Ngô Chính lập tức đã có cho mình một câu trả lời, một câu trả lời vô cùng đơn giản lại để hắn phải vò đầu bứt tóc cũng không thể phát hiện, đó chính là: Đông Phương Bất Bại!
Đúng vậy, là vì nàng!
Dù Ngô Chính có muốn đối diện hay không thì cũng không thể phủ nhận được một sự thật, hắn đáng ra đã có thể ẩn nấp trong khu vực an toàn với bố cục thập phần toàn diện của mình, nhưng tại sao lại muốn tự thân lộ diện để biến mình thành bia ngắm cho toàn bộ giang hồ truy sát!? Còn không phải là muốn tích lũy thật nhiều điểm sát lục!?
Nếu hắn có thể thỏa mãn nhu cầu điểm sát lục, điều đó đồng nghĩa với việc có thể mang người từ thế giới này rời đi mà không cần phải lo lắng ảnh hưởng đến hệ thống, cũng là nhất cử lưỡng tiện, vẹn cả đôi đường.
Tuy nhiên nói thì dễ dàng nhưng làm thì thật khó, hiện tại trước mắt đối diện nghịch cảnh Ngô Chính lại để phần tình cảm trước nay hắn vẫn luôn xem là “vô dụng” lúc này khỏa lấp che mờ lý chí, gián tiếp muốn đưa hắn vào chỗ chết.
- Là ta quá chủ quan mới để ngươi vùng vẫy chơi đùa một phen, nhưng là người huynh đệ này của ta trước khi chết làm được cũng rất không tồi a, Tiếu Diên Huyết Ma ngươi giờ phút này còn có điều gì xám hối hay không?
Đương lúc Ngô Chính còn đang do dự thiếu quyết đoán, Đường Trần cũng đã bình thản các loại tâm tình của mình, trông về phía Ngô Chính dáng vẻ thê thảm tình huống có thể thấy được Ngô Chính đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, chiến lực chưa chắc đã còn lại được năm thành, lúc này giải quyết Ngô Chính đã là định trong lòng bàn tay, dù là hắn có mưu mô xảo trá thế nào lúc này cũng là vô phương cứu vãng.
- A, không còn muốn ta quy phục cho ngươi nữa sao? Ta vừa rồi là chứng minh giá trí của mình a, nhưng ai mà biết tên huynh đệ của ngươi lại chết nhanh như thế.
Ngô Chính cũng từ trong trầm tư tỉnh lại, hắn cũng hơi bất ngờ Đường Trần có thể bình tĩnh như thế, tận mắt trông thấy huynh đệ mình vừa chết vẫn có thể ung dung không một chút thương tiếc? Nếu là Ngô Chính trong trạng thái đỉnh phong có lẽ sẽ rất bất lợi, kế hoạch trước đó cũng là muốn làm Đường Trần tức giận tự mình đánh mất phần nào lý trí, nhưng tiếc là Ngô Chính không ngờ được Đường Trần làm người lại vô tình đến thế.
Tuy nhiên Ngô Chính lúc này hoàn toàn là vô lực chống cự, khiến Đường Trần phẫn nộ cũng đồng nghĩa với việc Ngô Chính càng muốn đi tìm cái chết nhanh hơn, nhưng may mắn cho Ngô Chính là Đường Trần không những không phẫn nộ ngược lại càng thêm bình tĩnh, vô tình lại giúp hắn kéo dài thêm đôi chút thời gian, nếu có thể khôi phục một phần thương thế, lấy Ngô Chính tuyệt luân khinh công Hoành Không Na Di kết hợp với Loa Toàn Cửu Ảnh hoàn toàn có thể trong tuyệt cảnh truy cầu một tia cơ hội sống sót, thế nên Ngô Chính cũng rất vui lòng tiếp tục hợp diễn đấu khẩu với Đường Trần.
- Ha ha... ta đúng là rất có tâm tư muốn thu ngươi về dưới trướng, chỉ đáng tiếc ta vẫn là thấu được đạo lý nuôi ong tay áo, dẫn rắn vào nhà a, nếu là ngay từ đầu ngươi quyết định đúng đắn cũng đã không thể nào đến nỗi này, ngươi bây giờ có câu kéo thời gian cũng vô dụng, ta vẫn phải có trách nhiệm tiễn ngươi đi trước một đoạn.
Đường Trần khi không tự tin thái quá cũng là rất xảo quyệt, chút kế mọn của Ngô Chính hắn làm sao có thể không nhìn ra, dù sao khinh suất cũng chỉ có thể là một lần, không thể nào lập lại lần thứ hai.
Trông theo thân ảnh Đường Trần trước mắt đang từng bước tiếp cận, sát ý sôi sục trong đôi mắt như muốn xông ra bên ngoài để Ngô Chính trong lòng cũng là cười khổ không thôi.
Cách đây không lâu Ngô Chính vẫn là còn cho mình hai lựa chọn, tuy nhiên đối mặt tuyệt cảnh lúc này đã không còn lựa chọn nào khác để hắn có thể do dự, phải biết giữ được tính mệnh trong thời loạn thế mới là vương đạo, còn nước cũng chính là còn tát, nhất định phải còn mạng để sống sau đó mới có thể lại tính chuyện ngược xuôi.
- Ài, ta cũng không còn lựa chọn nào khác... cũng đừng trách ta phụ ngươi a.
Ngô Chính lẩm bẩm một mình trong miệng, dường như tự mình đã có cho mình một quyết định, khuất mắc trong lòng lúc này cũng đã được triệt để giải quyết, tiếu dung nhẹ nhõm trên gương mặt báo hiệu Ngô Chính lại một lần nữa trở về là Tiếu Diện Huyết Ma như trước kia.
- Hệ thống, cho ta sử dụng tính năng vay mượn điểm sát lục, ta muốn tăng lên...
Tuy nhiên ý niệm trong đầu vừa ra lệnh cho hệ thống còn chưa dứt câu, đúng lúc này Ngô Chính bỗng nhiên cảm giác được tình huống hiện tại dường như có chút... không đúng.
Trước mắt Ngô Chính tên sát tinh đòi mạng Đường Trần, lúc này thần sắc lại trở nên bất thường vô cớ, trước đó vẫn còn dáng vẻ âm trầm băng lãnh, lúc này đã biến thành kinh ngạc, nghi hoặc, không cam tâm, hối hận, tuyệt vọng,... còn có đầy đủ các loại tiêu cực tâm tình xen lẫn vào trong đó, Ngô Chính thấy vậy cũng hoàn toàn trở nên mơ hồ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn nhiều lần lâu mắt cố gắng quan sát, muốn biết rốt cuộc là hắn đã bỏ quên chuyện gì.