“Ta làm sao mà biết được, lúc ta thức tỉnh, bởi vì cảm thấy rất lạnh, cho nên liền bật người ngồi dậy, ai mà biết cơ thể lại bị cứng đơ, bây giờ muốn nằm cũng rất khó khăn a.” – Ngô Chính vô tội vạ, thành khẩn trả lời.
“Bây giờ phải làm sao?” – Hoàng sam nữ tử tựa hồ là có hơi tin người, lại hỏi.
“Như vậy mà ngươi cũng có thể hỏi ư!?” – Ngô Chính tự dưng lại cáu gắt, lớn tiếng nói.
Hoàng sam nữ tử nghe thế liền tỏ ra rất không minh bạch, là nàng lỡ lời, nói điều gì động chạm đến hắn ư!?
Trông thấy ánh mắt của nàng, Ngô Chính không khỏi miệng lưỡi cứng nhắc, có một loại cảm giác “cạn lời” không biết nói gì.
“Ngươi, tất nhiên là, mớm cho ta rồi!” – Ngô Chính tỏ ra lúng túng nói.
“Không còn cách nào khác?” – Hoàng sam nữ tử mặt lạnh như tiền, nhạt giọng hỏi.
“Ngươi có cách nào khác không?” – Ngô Chính hỏi lại.
Hoàng sam nữ tử hơi trầm mặc nghiền ngẫm một chút, lại khẽ lắc đầu, không có biện pháp.
Ngô Chính lại tỏ ra vô tội, lẫm nhiên nói: “Ngươi không có cách, ta cũng chỉ có cách đó. Vì tương lai hài tử của ta, một sinh mạng quý giá không bị mất đi, ta đành phải... thiệt thòi cho ngươi vậy!”
“Ngươi có hài tử?” – Hoàng sam nữ tử nghi vấn. Trông bề ngoài hình dáng, Ngô Chính tuổi tác không quá mười chín, đôi mươi đi. Ở tuổi này có nhi tử cũng rất bình thường, nhưng là trong thời đại loạn lạc, rất hiếm người muốn sinh hài tử sớm như vậy. Lời nói của Ngô Chính hiển nhiên là có chút phi lý.
“Chưa có, nhưng tương lai sẽ có, nếu ta chết rồi hài tử của ta sẽ không được sinh ra, cho nên hành động này chính là gián tiếp cứu lấy sinh mạng của một tiểu hài tử vô tội... chưa được chào đời!” – Ngô Chính ánh mắt nhân ái, rực rỡ như vầng thái dương, lẫm lẫm liệt liệt khẳng khái đáp.
Hoàng sam nữ tử nghe thế, nhãn quang không khỏi lại được mở rộng, Ngô Chính độ mặt dày hiển nhiên là có thể so với tường thành, vô liêm sỉ không ai bằng.
Nói như vậy, trên giang hồ không phải cứ giết mỗi người, cũng đồng nghĩa với việc giết hai người ư!? Bởi vì còn phải tính cả... hài tử chưa chào đời của hắn nữa. Chuyện này quả thực là quá phi lý, phi lý đến bất khả tư nghị, chỉ có quỷ mới tin vào lời nói của hắn.
Nghĩ là thế, nhưng rồi hoàng sam nữ tử cũng vô phương trốn thoát khỏi quỷ kế của Ngô Chính, đành phải an an ổn ổn đến bên cạnh, ngồi lên chiếc giường, vị trí kế bên hắn, một tay bưng khay, tay kia thì cầm nguyên cái bát, đưa lên tận mồm của hắn, lạnh nhạt nói: “Há miệng.”
Hương thơm đặc trương của nữ tử, một mùi vị dịu nhẹ thanh thoát, chỉ của riêng hoàng sam nữ tử, lúc này xông vào khứu giác của Ngô Chính, lấn át cả hương vị của mật ong đang sờ sờ trước mũi, nhất thời lại để hắn nhớ nhung đến Đông Phương Bạch, không khỏi ngẩn ngơ cả người.
“Há miệng!” – Hoàng sam nữ tử thiếu kiên nhẫn, trầm giọng nhắc lại.
Nghe vậy, Ngô Chính lúc này mới sực tỉnh chú ý đến nàng, trông thấy nguyên một cái bát đang sờ sờ trước mồm, để hắn không biết nên khóc hay là nên cười đây, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, người đây là mớm cho heo ăn sao? Nhìn kỹ một chút, ta dung mạo tuy không được anh tuấn cho lắm, nhưng cũng không giống như heo a!”
Hoàng sam nữ tử nghe thế liền đảo mắt quan sát khuôn mặt của hắn, dường như là nàng đang thực sự so sánh giữa hắn, và một đầu trư nào đó trong ký ức của nàng.
“Này, đừng nói với ta là ngươi, đang so sánh mặt ta với heo đi?” – Ngô Chính khóe môi giật giật, rất cứng nhắc nói.
Hoàng sam nữ tử tỏ ra vô tội gật đầu.
Để Ngô Chính lại lần nữa cạn lời, thực sự không biết dùng lời lẽ nào để miêu tả về độ đơn thuần vô tư của nàng, đây có phải là Tiểu Long Nữ phiên bản hoàng sam nữ tử hay không!?
“Vậy có giống hay không?” – Ngô Chính không tin nhan sắc của hắn lại tệ hại như thế, liền xoắn xuýt hỏi lại.
Hoàng sam nữ tử lần này rất thành thật lắc đầu, lại nói: “Ngươi giống với hầu tử hơn!”
“Ách, ha ha ha...”
Ngô Chính dường như đã có chút lý giải, ngoác mồm cười to, đau bụng đến nỗi nước mắt muốn tuôn ra.
“Có gì đáng buồn cười?” – Hoàng sam nữ tử khó hiểu, mở miệng nghi vấn.
“Ta thấy ngươi cũng rất giống hầu tử a!” – Ngô Chính khó khăn kìm hãm hài hước, hồng hộc nói.
“Thật ư?” – Hoàng sam nữ tử theo bản năng, sờ tay lên má của mình, hiếu kỳ hỏi.
Trông qua bộ dạng này của nàng, Ngô Chính liền minh bạch, nàng hẳn là chưa từng soi mình trong gương, hay là để ý nhìn ngắm bản thân một chút. Từ việc nàng không son phấn, không trang sức, trên người hoàng sam giản đơn, liền có thể biết được nàng hoàn toàn không quan tâm đến dung mạo của mình xấu đẹp như thế nào.
Đây hẳn là hệ quả của việc sinh sống trong Cổ Mộ quá lâu, phải biết chẳng có nữ tử nào là không muốn mình đẹp trong mắt người khác, không quan tâm đến ngoại hình của mình cả. Hành động đưa tay mò mẫm, kiểm tra gương mặt của mình, ngay khi lời nói của Ngô Chính vừa thốt ra, đã chứng minh nàng cũng không phải là ngoại lệ, chỉ là sống trong Cổ Mộ một mình quá lâu, chẳng có một bóng ma nào nhìn ngắm, khiến nàng quên đi mất cách chăm sóc bản thân mà thôi.
“Đúng vậy, ta và ngươi đều giống với hầu tử, ở chỗ có mắt, có mũi, có tai, có miệng, còn có cả tay chân, có phải hay không?” – Ngô Chính nhe răng tươi cười, kiên nhẫn giải thích cho nàng.
Hoàng sam nữ tử nghe thế hiển nhiên liền gật đầu, đây cũng là nguyên do nàng nói rằng mặt Ngô Chính trông giống với hầu tử. Hẳn là vì Ngô Chính nhắc đến súc vật, liền khiến nàng liên tưởng đến hầu tử, mới buột miệng thốt ra như vậy.
Thế là đã xong phần nào quá trình tìm hiểu tính cách của nàng, Ngô Chính lại trở về chính sự, gian xảo cười nói: “Hắc hắc, ngươi còn không mau mớm cho ta?”
Hoàng sam nữ tử gật đầu đồng ý, lại bưng nguyên cái bát mật ong, đặt lên trước mồm của hắn, lại bảo: “Ngươi phải há miệng mới được.”
“Ngươi bình thường ăn mật ong bằng gì?” – Ngô Chính nhẹ giọng hỏi.
“Tất nhiên là bằng thìa!” – Hoàng sam nữ tử không nghĩ ngợi liền đáp.
“Thế thì mớm cho ta, cũng phải dùng thìa mới được!” – Ngô Chính lần này không bực bội, thản nhiên giải thích.
Tựa hồ sau một lượt trò chuyện, tính cách ngây ngô trong những việc thường ngày của nàng, để Ngô Chính cảm thấy đáng thương nhiều hơn là đáng trách.
Trông nàng tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, so với Đông Phương Bạch ở thế giới này, chỉ hơn chứ không thể kém, vậy mà cử chỉ lời nói lại tựa như là tiểu hài tử, tuy là không bị hồng trần nhuốm bận, nguyên vẹn băng thanh ngọc khiết, nhưng là như vậy cũng quá bất hạnh đi.
(Băng thanh ngọc khiết: trong như băng, sạch như ngọc. Ở đây có thể hiểu theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng)
Hoàng sam nữ tử nghe vậy, lần này cảm thấy rất hợp tình hợp lý, liền ngoan ngoãn nghe theo.
Nàng đặt chiếc khay xuống đất, một tay bưng bát, một tay cầm thìa, rất từ tốn chậm rãi đưa lên mồm hắn, vẫn tiếp tục câu nói cũ: “Há miệng!”
Ngô Chính tuy rất khoái chí, nhưng cũng không làm trò nữa, liền hốc mồm hớp lấy thìa mật ong kia. Hắn đã nhiều ngày rồi không ăn uống, cảm giác bụng dạ rất xót, cần phải bổ sung ngay lập tức.
(Nói thêm: Chương này tựa đề là “đề tiếu giai phi”, nghĩa là không biết nên khóc hay nên cười, tương tự với dở khóc dở cười. Sở dĩ đặt tựa đề như thế, là vì... tỏ ra ngầu lòi một chút mà thôi, đừng để ý đến, ha ha...)