Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 261: Cứu tinh xuất hiện kịp thời



Ngô Chính khinh thường nói:

“Muốn cứu người, thì tự thân lộ diện mà đến đây, chỉ bằng đôi ba lời nói liền có thể cứu người!? Thế gian nào có chuyện đơn giản như vậy?”

Đạo kiếm phong giữ lại tính mạng Phan Ngã vừa rồi, nhắc cho Ngô Chính nhớ đến lão nhân thần bí trước kia uy hiếp Đông Phương Bạch. Mặc dù lần này lão không phát ra khí tức, nhưng là giọng nói vẫn không đổi, hơn nữa vẫn là muốn bảo vệ người của phái Côn Luân, không nghi ngờ chính là cùng một người, tuyệt đối không sai được. 

Thế nhưng có một chuyện để Ngô Chính thắc mắc không thôi, nghe qua lời nói của Tưởng Khuyết, người nào đó đã sát hại Hà Thái Xung ngay sau khi hắn được lão nhân thần bí cứu mạng, việc này không khỏi cũng quá đáng ngờ đi.

Lấy bản lĩnh thần thông quảng đại của lão nhân thần bí đây, ai có thể giết chết được người mà lão muốn bảo vệ!? Chỉ có một lý do, đó là lão không còn tha thiết bảo vệ Hà Thái Xung nữa mà thôi.

Cũng giống như lần này, Tưởng Khuyết là chưởng môn đương nhiệm của phái Côn Luân, chết một cách tức tưởi dưới tay Ngô Chính, vậy mà lão nhân thần bí vẫn không xuất hiện. Mãi cho đến khi, Ngô Chính ra tay hạ thủ với trưởng lão phái Côn Luân – Phan Ngã, thì lão mới chịu xuất thủ can thiệp.

Tất cả sự việc này là nói lên điều gì!?

Ngô Chính chỉ có thể tự cho mình một lời biện giải, đó chính là lão nhân thần bí cũng giống như Phong Thanh Dương ở thế giới “Tiếu Ngạo Giang Hồ”.

Lão nhân này từ lâu đã không muốn can thiệp đến thế sự trên giang hồ, thế nhưng vẫn có trách nhiệm bảo vệ môn phái không rơi vào đường cùng, dẫn đến việc suy vong biến mất vĩnh viễn trên giang hồ.

Nếu suy xét theo phương hướng này, thì sở tác sở vi của lão nhân thần bí cũng tương đối có thể lý giải được.

Thử nghĩ mà xem, Hà Thái Xung chết, Tưởng Khuyết có thể lên thay thế, Tưởng Khuyết chết, miễn là Phan Ngã còn thì phái Côn Luân vẫn có thể trụ được, nhưng nếu cả Phan Ngã cũng chết thì... phái Côn Luân từ nay coi như là không tồn tại nữa.

“Tiểu tử thật vô tri, một khi ta lộ diện, giang hồ sẽ không có ngày được yên tĩnh, ngươi cũng không thể được bảo vệ an toàn như bây giờ đâu.”

Giọng nói lão nhân khiển trách lại vang lên.

“Được bảo vệ an toàn!?”

Nội tâm Ngô Chính nghi hoặc không thôi.

“Tại sao lão nhân thần bí lộ diện thì giang hồ sẽ có sóng gió? Hơn nữa còn liên quan đến an nguy của ta? Rốt cuộc thế giới này là ẩn tàng cái quái quỷ gì đây?”

Nghi vấn trong tâm dấy lên trùng trùng, nhất thời để hắn không thể thông suốt. 

Ngô Chính lại tiếp tục khích bác, hòng thăm dò ẩn tình trong lời nói của lão nhân thần bí:

“Mệnh của ta không cần ngươi lo cho, ta chỉ biết nếu ngươi không xuất đầu lộ diện, mệnh của Phan trưởng lão, hôm nay ta quyết phải lấy cho bằng được.”

“Cuồng vọng!”

Tiếng gầm đến rung chuyển trời đất, trong âm vang còn khuếch đại công lực hùng hậu vô cùng, chấn trụ tất cả những người đang hiện diện ở đây. Dường như khẩu khí ngông cuồng tự đại của Ngô Chính khiến lão nhân thần bí vô cùng phẫn nộ.

Hai người Không Văn và Phan Ngã tu vi cách biệt quá xa so với lão nhân thần bí, lúc này trở nên hoa mắt chóng mắt, cả người loạng choạng nghiêng ngã, ngồi bệt dưới đất, cơ hồ là bị dọa đến thất hồn lạc phách.

Thế nhưng Ngô Chính thì không mấy ảnh hưởng cho lắm, âm lực này chỉ đơn thuần là khoa trương nội công thâm hậu để dọa tiểu nhân, không có tính sát thương giống như Sư Tử Hống của Tạ Tốn.

“Trò vặt vãnh, ngươi chỉ biết hư trương thanh thế thôi ư?”

Ngô Chính vân đạm phong khinh, nhàn nhạt nói.

Sưu!

Ngay lập tức, đáp trả hắn là một đạo kiếm phong... tầm thường!

Đúng vậy, đạo kiếm phong này rất ư là tầm thường, tốc độ chậm chạp thiếu linh hoạt, uy lực không có bao nhiêu, thậm chí những nơi kiếm khí đi qua cảnh vật vẫn không đổi, tưởng chừng chỉ là một cơn gió thổi, tình cờ mang dáng dấp của một thanh kiếm mà thôi.

Nhưng khoan...

Mọi thứ từ phức tạp quy về giản đơn, đừng quên khái niệm này là gì.

Đối diện với đạo kiếm phong này, Ngô Chính lúc bấy giờ kinh tâm không thôi. Trực giác nhắc nhở cho hắn biết, nguy hiểm đang đến rất gần rồi, phải nhanh chóng tránh né khỏi đạo kiếm phong kia, bằng không hậu quả tất thảy khôn lường.

Thế nhưng không biết vì điều gì, Ngô Chính không thể nhúc nhích tay chân của mình, dường như là có một sợi siềng xích nào đó ràng buộc nhục thể, để hắn không còn làm chủ bản thân mình nữa, chỉ có thể trơ mắt ra đứng nhìn đạo kiếm phong kia chậm rãi lao về phía mình, thậm chí còn không thể vận chuyển chân khí tạo thành hộ thể phòng thân.

“Khốn kiếp, mau cử động!”

Ngô Chính trong đầu hét to.

Bỗng nhiên...

Đạo kiếm phong đang lao về phía Ngô Chính, phút chốc hóa thành cơn gió, tan biến vào hư vô, không lưu lại một chút dấu vết. 

Đồng thời điểm, Ngô Chính phát hiện thân thể của mình đã có thể cử động trở lại, ngay lập tức liền vận công huy động chân khí hộ thể, lục đạo kiếm khí súc thế sẵn sàng nghênh chiến, ánh mắt đảo loạn muốn dò tìm vị trí của lão nhân thần bí ở đâu.

Ngay khi ánh mắt của hắn tình cờ liếc qua hai người Không Văn, bất chợt lại ngây người, sững sốt không thôi.

Không Văn và Phan Ngã hai người này vẫn giữ nguyên tư thế, trên mặt thất thần tựa hồ là không hay biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng kỳ quái chính là bọn hắn bây giờ mới có thể chuyển động, hơi ngã mình về sau theo quán tính.

“Không đúng, vừa rồi không phải là ta không thể cử động, cũng không phải là kiếm phong quá mức chậm chạp, mà là nhanh đến mức cơ thể ta không kịp phản ứng trở lại.”

Ngô Chính rốt cuộc đã minh bạch chuyện này, nội tâm càng kinh hãi khôn nguôi.

Lấy thực lực Ngô Chính bây giờ, tất nhiên không có bất cứ chiêu thức nào trên thế giới này có thể qua mắt được hắn, cũng vì thế hắn mới có thể cảm nhận được chân thực quỹ đạo kiếm phong đang lao về phía mình.

Thế nhưng hết thảy chỉ diễn ra trong tích tắc, thời gian trong lúc đó dường như là muốn đóng băng, chỉ có tâm trí của Ngô Chính là vẫn hoạt động một cách điên cuồng, đáng tiếc cơ thể lại không thể theo kịp ý niệm của hắn.

Nếu không phải kiếm phong đột nhiên hóa giải giữa chừng, có khi Ngô Chính bây giờ đây không biết sẽ thành cái hình dạng gì rồi, chắc chắn là không được nguyên vẹn như thế.

Vào lúc này...

Một tia khí tức quen thuộc, rơi vào khí cảm của Ngô Chính, để hắn thần sắc bỗng nhiên trở nên kinh hỉ, tiếu dung nhẹ nhõm thở phào.

“Tiểu tử này năm xưa có ân tình với bần đạo, chẳng hay tiền bối có thể niệm tình mà buông tha cho hắn lần này.”

Giọng nói lão nhân vô cùng quen thuộc đối với Ngô Chính, vang vọng từ một nơi xa xăm nào đó.

“Quả nhiên là Trương Chân Nhân!”

Nghe qua giọng nói, Ngô Chính trong đầu liền đoán định thân phận người đến.

Cách đây vài hôm, ngay khi Ngô Chính nghe qua tin tức Minh giáo được thần bí nhân cứu giúp, liền đã mơ hồ suy đoán được thân phận của người này, lúc bấy giờ Trương Tam Phong xuất hiện tại đây, cũng là gián tiếp khẳng định suy đoán của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.