Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 272: Truy bắt Triệu Mẫn



Hai người huynh đệ A Đại tu vi thực tế cao hơn Ngô Chính đến hai tiểu cảnh giới, cho nên không phải chịu tác động của điểm danh vọng tính năng. Nhưng khi hai người trông thấy cảnh tượng này, trong lòng khó mà bình tĩnh trở lại, ừng ực nuốt xuống từng ngụm nước bọt, thất thần nhìn lấy thân ảnh Ngô Chính.

“Ngươi, ngươi, đến đây, làm gì?”

A Đại miệng lưỡi cứng nhắc nói. 

“Không muốn làm vật hy sinh cho tiểu quận chúa của ngươi, thì ngoan ngoãn nói cho ta biết, Triệu Mẫn là đang ở đâu?”

Ngô Chính hơi híp mí cười nói.

“Quận chúa, không có ở đây... ngươi đi nơi khác tìm đi!”

A Đại không nghĩ ngợi buột miệng nói.

Ngô Chính nghe thế, sờ cằm trầm tư, một hồi lại nói:

“Lục Liễu sơn trang còn có cao thủ, giúp che giấu khí tức của Triệu Mẫn!?”

Sở dĩ Ngô Chính kiên nhẫn nói chuyện với A Đại như vậy, chính là vì nguyên do này. Sau khi vượt qua tường rào, hắn đã không còn cảm nhận được khí tức của Triệu Mẫn nữa, nhất thời không biết phải tìm ở đâu. Lục Liễu sơn trang có rất nhiều trạch viện, không phải trong thời gian ngắn liền có thể lần mò được hết.

“Không, không sai, vị tiền bối đó mang theo quận chúa, đã ly khai khỏi sơn trang rồi.”

A Đại tỏ ra thành khẩn nói.

Mặc dù nói Triệu Mẫn cho hắn phú quý tiền tài, hậu đãi rất nồng nhiệt, nhưng vẫn phải có mệnh mới hưởng thụ được. Tương tự như cách mà hắn bán nước cầu vinh, bây giờ chỉ là bán chủ đổi lấy tính mạng của mình mà thôi.

Không mấy tin tưởng vào những loại người này, Ngô Chính chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, ẩn ẩn sát khí phát tán ra xung quanh, dọa hai huynh đệ A Đại một phen tím tái mặt mày, hồn bay phách lạc.

“Rất tốt, các người đi thôi.”

Không phát hiện dối trá, Ngô Chính liền quay đầu nhìn sang hướng khác, ngoắt ngoắt cái tay nói.

“Đa tạ, đa tạ, đa tạ công tử tha mạng!”

A Đại quá đỗi vui mừng, kéo lấy cánh tay A Nhị, hai người đồng thời cúi người thật sâu trước mặt Ngô Chính, liên mồm nói lời cảm tạ.A Đại quá đỗi vui mừng, kéo lấy cánh tay A Nhị, hai người đồng thời cúi người thật sâu trước mặt Ngô Chính, liên mồm nói lời cảm tạ.

Sưu!

Ngay thời điểm hai huynh đệ A Đại tâm trạng kinh hỉ, buông lỏng cảnh giác, tức khắc liền phải trả giá vì tội tin người sai hoàn cảnh của mình. Nhất đạo lam sắc kiếm khí nhanh như thiểm điện, dễ dàng đâm xuyên qua mi tâm hai người. Lưu lại giữa không trung vài vệt loang loáng lam quang.

Hai cái thi thể ngã “bịch” xuống đất, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói, cái chết đến quá mức chóng vánh, để trong tâm trí của bọn hắn, hai chữ cuối cùng còn sót lại chính là... “đi thôi”.

Ngô Chính không vội ly khai, lại liếc mắt bao quát một vòng toàn bộ những người đang hiện diện ở đây. Bởi vì chịu tác động của lực chấn nhiếp, khiến bọn hắn đã ai nấy đều thất hồn lạc phách, hoàn toàn không tự chủ được biểu cảm trên gương mặt.

“Danh tính: Hoa Hùng, tu vi: đỉnh tiêm trung kỳ.”

“Danh tính: Hoàng Nhĩ Ba, tu vi: tuyệt đỉnh sơ kỳ.”

“Danh tính: Mã Đắc, tu vi: tuyệt thế sơ kỳ.”

...

Thuật Thăm Dò biểu hiện, tất cả những người ở đây đều là tinh nhuệ cao thủ, tu vi thấp nhất cũng là đỉnh tiêm sơ kỳ. Quả nhiên được phép theo cạnh hộ vệ Triệu Mẫn, ai nấy đều rất không kém.

“Các người cũng đi thôi.”

Dứt lời, Ngô Chính mẫu chỉ súc thế, một vạch lam sắc kiếm khí quét ngang qua một vòng, lấy đi tính mạng của tất cả những người này, nhanh đến mức máu tươi còn chưa kịp tuôn ra, thủ cấp đã bay vút lên trời như là trái bóng.

“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt đỉnh trung kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0”

“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết đỉnh tiêm hậu kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1”

“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”

...

Thân ảnh Ngô Chính lúc này đã phóng đi thật xa, nhưng âm thanh của hệ thống vẫn dai dẳng vang lên thông báo trong đầu của hắn, không ngừng không nghỉ.

“Có thể qua mắt được ta, người này tu vi chí ít phải là tông sư sơ kỳ đi!? Thật không ngờ, Nhữ Dương Vương dưới trướng lại có cao thủ đến bực này.”

Nội tâm Ngô Chính kinh động không thôi.

Sở dĩ lần này hắn liều lĩnh giết tới Lục Liễu sơn trang, không chỉ đơn thuần là vì muốn tích lũy điểm sát lục. Mục đích chân chính là muốn bắt giữ Triệu Mẫn, điều tra xem xem Đông Phương Bạch có phải là rơi vào tay nàng hay không, hoặc cũng có thể là đã bị Thành Côn vây khốn ở đâu đó không chừng. Dù sao Thành Côn hiện nay đang là thủ hạ dưới trướng của Nhữ Dương Vương, an nguy tính mạng của Triệu Mẫn có thể uy hiếp được đến hắn.

Ly khai khỏi Lục Liễu sơn trang, Ngô Chính lại tiếp tục đi về hướng tây. Bởi vì hắn đoán rằng, Triệu Mẫn muốn đào tẩu chỉ có thể chạy về hướng này, không thể quay về Nhữ Dương Vương phủ được nữa.

-------*-*-------

Khu vực tây cương.

Nơi này có thể gọi là bán sa mạc, khí hậu khô cằn nóng bức, cát màu vàng nâu trải đầy dưới mặt đất, các gò vấp nhấp nhô che khuất tầm nhìn, lại có rất ít các loại thực vật có thể sinh trưởng, phải nói là điều kiện sinh sống là vô cùng khắc nghiệt.

Dừng chân tại một mõm đá núi, Ngô Chính từ trong hành trang hệ thống lấy ra một bình nước, hung hăng trút hết vào miệng, ừng ực nuốt xuống.

“Lẽ nào là ta đoán sai!? Lấy tốc độ của ta, đáng lẽ là phải bắt kịp rồi mới đúng.”

Ngô Chính lau vệt mồ hôi trên trán, chán nản than thở.

Gần đây suy đoán của Ngô Chính đôi khi không được thuận lợi như trước kia, để hắn phần nào cảm thấy rất thiếu tự tin vào chính mình.

“Nếu ta là Triệu Mẫn, còn có một tên tông sư hộ vệ đồng hành, nhất định sẽ tự tạo thời cơ thật tốt để hạ thủ, diệt trừ hậu hoạn.”

Ngô Chính thất thần, trầm mặc nghiền ngẫm.

“Địa hình nơi này có nhiều gò đất, rất dễ mai phục, tại sao vẫn chưa ra tay!? Trí tuệ của Triệu Mẫn nhất định là không kém, chắc hẳn sẽ có ý nghĩ như thế. Vấn đề là nha đầu này sẽ dùng phương thức nào đây.”

“Cũng không thể trừ bỏ nguyên do, tên hộ vệ kia thực lực chỉ dừng lại ở tông sư sơ kỳ, trông thấy Huyền Minh nhị lão đồng tu vi với hắn, nhưng vẫn chết dưới tay ta, cho nên không dám quay đầu đối mặt!?”

“Nếu thực sự như vậy, khinh công của người này quả thực bất phàm, mang theo Triệu Mẫn, vẫn có thể giữ được khoảng cách với ta.”

Ngô Chính đã một ngày một đêm không ngừng nghỉ, triển khai Hoành Không Na Di một mực nhất cố đuổi theo, đồng thời đề thăng khí cảm đến mức cao nhất có thể, trong phạm vi bán kính hơn hai trăm thước, không người nào có thể qua mặt được hắn.

Dày công khổ cực một phen, nếu lúc này hắn phủ định suy đoán của mình, chẳng khác nào là đem công sức đổ bể, hơn nữa còn mất dấu Triệu Mẫn, đồng nghĩa với việc manh mối duy nhất có thể dẫn đến Đông Phương Bạch cũng tiêu thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.