Trong tâm trí của Ngô Chính quán niệm, lịch sử được viết lại bởi kẻ thắng, quy tắc được định đoạt bởi kẻ mạnh, cường giả vi tôn mới thực sự là quy tắc chân chính của thế giới này, chỉ cần Ngô Chính đủ cường đại, thậm chí còn có thể xóa bỏ toàn bộ lịch sử trước đây, huống hồ chỉ là một vài cái quy tắc ngớ ngẫn này.
“Ngươi đã đạt đến cảnh giới này, hẳn là biết, lực lượng của một tông sư, có thể ngang dọc giữa vạn binh tướng mà không vấn đề gì, thử nghĩ nếu như không có quy tắc ngầm này, thế gian sẽ ra cái hình dạng gì!?”
Tường Vỹ rất kiên nhẫn giải đáp.
Hiển nhiên lão cho rằng Ngô Chính đạt đến cấp bậc này trong thời gian quá ngắn, vẫn còn giữ tâm cao khí ngạo, ngông cuồng nhiệt huyết của tuổi trẻ, không biết cái gì gọi là trời cao đất dày, giống như tiểu điền kê xem trời trên đầu của mình bằng vung vậy.
“Bản chất của nó đã là như vậy, chỉ là trở về nguyên thủy mà thôi, có gì phải đáng ngại!?”
Ngô Chính cười nhạt nói.
Tư tưởng của hắn vượt thời đại quá xa, bàn luận với những người này thực sự không có nổi một chút hứng thú.
Ngô Chính tất nhiên là minh bạch, nếu không có cái quy tắc ngầm này, thế giới sẽ tôn sùng cường giả, vũ lực trở thành chân lý, bạo chúa từng tầng lớp một sẽ được sản sinh ra, chiến tranh sẽ diễn ra triền miên không ngừng không dứt, bách tính sẽ lầm than không chốn dung thân, lòng căm giận sẽ được dấy lên trong tâm mỗi con người, cho dù chỉ là một tên tiểu hài tử.
Thế nhưng người thời đại này lại không hay biết, chiến tranh thúc ép con người phải liên tục cạnh tranh phát triển, tìm tòi sáng tạo, khai thác tất cả tài nguyên, tiềm lực có thể, để tìm một cơ hội cho kẻ yếu có thể chiến thắng kẻ mạnh, cũng là thời kỳ mà nhân loại sẽ có một bước tiến hóa vượt bậc, cho đến khi tất cả mọi thứ cùng nhau trở về hoang tàn, từ thiên nhiên cho đến con người cũng vậy.
Đến lúc đó, là lúc nhân loại phải gánh chịu hậu quả cho những việc làm của mình, khi mỗi một người đều đã nếm trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, khi mẹ thiên nhiên nhân từ cũng phải căm giận từ bỏ, để pháp tắc dần dần thay đổi theo quy luật vốn có của nó.
Tư tưởng từ đây cũng thay đổi, từ một người là vua, chuyển hóa thành tất cả mọi người đều là vua, là vua của chính bản thân mình. Các thế lực trước kia thù hận lẫn nhau cũng sẽ làm mọi cách, chỉ để đổi lấy một sự bình yên cho mình, giữ lấy mái nhà chung cho nhân loại.
Lúc bấy giờ đây, mới thực sự là là một thế giới lý tưởng của những con người ở thời đại này, mặc dù đối với những người ở thời đại của Ngô Chính, chưa chắc đã nghĩ như vậy, bởi lẽ sống trong hòa bình sẽ khiến người ta buông lỏng bản thân, bởi vì thiếu đi sự cạnh tranh cho sinh tồn.
Nhân loại phát triển đến tận ngày nay, không phải đều là vì sinh tồn hay sao!? Nếu có thể nghiêm túc nhìn nhận một cách khách quan, thì đó là một sự thoái hóa trầm trọng, cản trở rất nhiều trong mỗi bước tiến.
Lại nói về cái quy tắc ngớ ngẫn của đám người tông sư ẩn mình này, Ngô Chính chỉ xem đây là một biện pháp tạm thời, hơn nữa còn là đang kìm hãm chính cái thế giới này.
Thử nghĩ mà xem, nếu sự cạnh tranh trở nên khốc liệt hơn, hẳn là sẽ có nhiều hơn những con người nghị lực phi thường, đạp mốc đỉnh phong thế giới, đồng nghĩa với việc càng nhiều hơn cơ hội có thể phá toái hư không, mở ra một con đường giống như... tu tiên chẳng hạn!?
Mà một khi có người mở đường, tất sẽ có người nối gót, những loại võ công tuyệt luân phi thường sẽ được truyền thừa rộng rãi theo thời gian, đồng thời cũng được thay đổi, cải tiến trở nên mạnh mẽ hơn, từ đó lại có thêm nhiều hơn những môn võ công khác được sáng tạo ra, từ một con ngõ sẽ biến thành một con đường, một con đường sẽ mở ra nhiều ngã rẽ, nhiều hơn những cơ hội để những lão nhân thần bí cổ hủ này có thể chống chọi lại với thời gian, tuổi già sức yếu.
Tuy nhiên hết thảy đều có cái giá và rủi ro của nó, một con đường tất nhiên phải có nhiều ngã rẽ, đi vào ngã rẽ nào thì chẳng có ai biết được.
Đương nhiên những lời này Ngô Chính sẽ không nói ra, cũng rất lười nhác phải tranh luận một cách vô nghĩa.
“Hừ, ngu ngốc vô tri!”
Thiếu phụ Phiêu Hồng Vân không nhịn được hừ lạnh mắng.
“Rồi rồi, ta vô tri, các ngươi đến tận đây tìm ta là có việc gì?”
Ngô Chính nhún vai cười nói.
“Giả vờ giả vịt, ngươi còn không biết chúng ta đến đây để làm gì?”
Phiêu Hồng Vân gắt gỏng lớn tiếng.
“Ta làm sao mà biết, đang yên đang lành, tự dưng lại có người muốn gặp ta tìm chết cơ chứ!?”
Ngô Chính thần thái mười phần giống thật, tỏ ra rất vô tư lự.
“Cách đây không lâu, cũng có hai tên lão giả, cái gì mà Huyền Minh nhị lão? Rất thích gọi ta là tiểu tử, cuối cùng kết cục của bọn hắn... các ngươi cũng biết rồi đấy!”
Ngô Chính thản nhiên châm biếm.
Phiêu Hồng Vân nghe thế liền nổi nóng, không nhịn được xung động muốn lao lên, nhưng Tường Vỹ lại đưa tay chặn lại thấp giọng nói:
“Không được nóng vội, tiểu tử này rất không tầm thường.”
Nghe được lời này, Phiêu Hồng Vân mới hậm hực nuốt xuống cơn giận, hiển nhiên thiếu phụ nhân này là bị lửa giận che mắt, thực tế vẫn rất kiêng dè đối với Ngô Chính.
Tường Vỹ lại quay sang Ngô Chính, hạ giọng nói:
“Thả người, chúng ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Nếu ta không thích làm như vậy?”
Ngô Chính hơi nhướn mày nói.
Tường Vỹ nghe vậy, thần sắc vẫn lãnh đạm không đổi, nhưng hành động thì không có lãnh đạm như vậy, chỉ thấy lam sắc chân khí lạnh lẽo bao bọc toàn thân, quán chú vào thiết trượng, có thể phát động chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Ngươi rốt cuộc có thả quận chúa hay không?”
Phiêu Hồng Vân lại nóng giận quát lên.
“Này này, quân tử động khẩu bất động thủ, có cần phải nóng tánh như vậy? Chúng ta ngồi xuống từ từ thương lượng là được.”
Bỗng nhiên Ngô Chính trở nên hoảng hốt, bất giác lùi về sau mấy bước, thấp thỏm nói.
Thấy vậy, Phiêu Hồng Vân tâm tình mới dịu lại bớt phần nào, vểnh mặt hống hách nói:
“Xem như là tiểu tử ngươi thức thời.”
“Không sai, là ta thức thời, ha ha...”
Ngô Chính thất thố cười to, lại đặt mông ngồi xuống ghế, vỗ vỗ cái bàn nói:
“Chư vi đường xá mệt mỏi, có thể ngồi xuống lại tiếp tục trò chuyện? Chỗ ta đạm bạc chẳng có gì tiếp đãi, đành phải dùng phải dùng trà thay rượu mời mọi người vậy.”
“Không cần phải ngồi, chúng ta đứng đây nói chuyện với ngươi là được.”
Tường Vỹ vẫn rất cẩn thận dè chừng, cảnh giác Ngô Chính tâm thuật bất chính dở trò.
“Đông người như vậy, còn sợ ta sẽ âm mưu quỷ kế làm hại các ngươi?”
Ngô Chính thái độ chuyển đổi một trăm tám mươi độ, nhếch mép khinh thường nói.
“Không sợ, nhưng cũng không thể không cảnh giác.”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Tường Vỹ không hổ là lão quái thành tinh, rất minh bạch đạo lý cẩn tắc vô áy náy này.